Tô Vàng Nạm Ngọc

Chương 14




Xe ngựa tiến vào Dục Giới Tiên Đô, đường phố hoàn toàn khác với ngoài kia, cao cao là Lưu Ly Các, xa xa còn có thể thấy tháp Thất Bảo, ở giữa là cầu Họa, đèn lồng đỏ thẫm xếp thành hàng, nhà cửa hoa lệ, vẽ nên bức tranh cảnh đẹp hiếm thấy. Bên tai nào là tiếng Ngô, tiếng quan thoại, tiếng Ba Tư, tiếng Phổ Thiền, tiếng Ả Rập,… 
 
Lý Tâm Ngọc vén rèm lên nhìn, chỉ thấy bên đường nối liền nhau nào là là rạp xiếc nhỏ, ảo thuật, hát rong, nào là vũ nữ xinh đẹp với lớp che mặt mỏng nóng bỏng trong khúc nhạc Tây Vực khiến lòng người dâng trào cảm xúc.
 
Xe ngựa đến Phượng Lâu, Lý Tâm Ngọc đi lên lầu thay xiêm y, lại dùng trâm quấn lại mái tóc dài, cải trang thành nam tử. Bùi Mạc cũng khoác lên mình áo võ màu xanh, làm nổi bật khuôn mặt anh tú cùng thân hình tuấn lãng của hắn. 
 
Hai người vừa xuống lầu, Bạch Linh đã trải ra trên bàn các loại mặt nạ đủ sắc thái. Lý Tâm Ngọc tò mò sờ sờ mấy cái mặt nạ, không biết dùng chúng làm gì. Lý Tấn bên cạnh đã tự mình đeo lên một chiếc mặt nạ đen, giải thích: “Có thể vào đây đều là nhân vật có máu mặt, sợ truyền ra ngoài sẽ tạo tiếng xấu, vì vậy mỗi người đeo lên một chiếc mặt nạ nhằm che giấu thân phận.
 
Lý Tâm Ngọc “ồ” một tiếng, cầm lên một chiếc mặt nạ hình thỏ đeo lên mặt, quay về phía Bùi Mạc nghiêng đầu hỏi: “Có đẹp không?”
 
Chiếc mặt nạ thỏ có hai má nận nận trong vừa ngây thơ lại đáng yêu. Bùi Mạc nhìn nàng, khóe miệng không kìm được cong lên, nhẹ nhàng gật đầu: “Đẹp.”
Lý Tâm Ngọc mỉm cười, lại lấy một cái mặt nạ hồ ly trong khay đưa cho Bùi Mạc: “Đây, ngươi cũng mang đi.”
 
Bùi Mạc còn chưa đến tuổi cột tóc quan, tóc đen dài cùng màu với hoa văn dây cột tóc, tết thành đuôi ngựa cao cao, một vài sợi tóc rối buông xuống thái dương, khiến khuôn mặt anh tuấn có thêm vài phần ngang ngạnh. Triều Phượng Lâu có nhiều mỹ nhân vũ nữ, công tử phóng đãng  lui tới, nhưng Bùi Mạc vẫn là ưa nhìn nhất, ca nữ trên lầu cũng không nhịn được nhìn về phía Bùi Mạc, buông ánh mắt câu dẫn. 
 
Ai biết được trong mắt Bùi Mạc, khí chất cùng vẻ đẹp của Lý Tâm Ngọc vẫn đứng đầu cả thiên hạ. 
 
Hắn một tay cầm kiếm, một tay lấy đi cái mặt nạ hồ ly từ Lý Tâm Ngọc, đeo lên mặt.

 
Mặt nạ hồ ly màu trắng, hai bên má là hai vệt đỏ điểm xuyết, Lý Tâm Ngọc không nhịn được khen: “Đẹp! Đẹp!”
 
Lý Tấn ở bên khinh thường “xời” một tiếng, phất tay gọi thị vệ: “Đem còng đến.”
 
Lý Tâm Ngọc nghi hoặc: “Đem còng đến làm gì?”
 
Lý Tấn quay về phía Lý Tâm Ngọc cùng Bùi Mạc, dương dương tự đắc hất cằm, lạnh lùng nói: “Còng tên bánh bèo này lại, đây là quy tắc của đấu thú trận, nô lệ ra trận buộc phải mang còng.”
 
“Hắn?” Lý Tâm Ngọc liếc nhìn Bùi Mạc, ra chiều bênh vực: “Hắn không cần đâu.”
 
“Đem đến đây.” Bùi Mạc bình tĩnh nói.
 
“Coi như ngươi thức thời.” Lý Tấn ra lệnh: “Còng lại.”
 
Bùi Mạc lùi về sau một bước, lạnh lùng nhìn Lý Tấn, bình tĩnh nói: : “Ta tự làm được.” 
 
“Để ta làm.” Lý Tâm Ngọc mang còng tới, tự mình còng cả tay lẫn chân Bùi Mạc, lúc ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn.
 
Đây là thời điểm rét đậm nhưng cả Tiên Đô dường như đều vô cùng nóng. Hai người nhìn nhau, dường như tất cả âm thanh huyên náo lẫn màu sắc nhộn nhịp đều lui đi, chỉ còn hai người cứ im lặng nhìn nhau. 
 
“Từ ngày từ Đông cung về, người vẫn luôn rầu rĩ không vui.” Bùi Mạc động động cổ tay, tiếng còng sắt vang lên, khiến hắn không khỏi nhớ về những ngày tháng u ám ở doanh trại nô lệ. Dừng chốc lát, hắn nhẹ giọng hỏi: “Nếu hôm nay ta vì người mà thắng trận, người sẽ vui lên một chút chứ?”
 
Lý Tâm Ngọc vỗ vỗ vai Bùi Mạc: “Đừng sớm đã mạnh miệng, sống sót đã rồi nói tiếp.”
 
“Sẽ!” Ánh mắt Bùi Mạc trở nên kiên định, dưới mặt nạ Hồ Ly khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười liều lĩnh: “Ta sẽ thắng, điện ha.”
 
Lý Tấn một bên duỗi tai nghe trộm, nhưng xung quanh quá ồn ào khiến hắn không nghe thấy gì, liền như gà mẹ xù cánh kéo Lý Tấm Ngọc giấu sau lưng mình, hối thúc: “Đi thôi, đi thôi. Đi trễ là hết chỗ đó.”
 
Cái gọi là đấu thú trận, là một cái lầu cao, so với Thanh Hoan điện còn rộng hơn. Dòng người cuồn cuộn giữa sân bãi, mang đủ loại mặt nạ, chen chúc khiến ngựa xe không cách nào đi qua, Lý Tâm Ngọc cùng Lý Tấn chỉ còn cách xuống xe đi bộ.
 
Trước cửa đấu thú trận người đông như mắc cửi, chủ trận thậm chí phải phái mười mấy tên nô lệ duy trì trật tự, còn có cả chuyện gia phụ trách đăng ký, người đến phải có thẻ bài đặc biệt mới có thể vào xem trận.
 
Lý Tâm Ngọc là lần đầu đến, làm từng bước rập khuôn theo Lý Tấn, tiểu nô phụ trách đăng ký ngẩng đầu nhìn Lý Tâm Ngọc, cười hờ hững: “Tiểu công tử là lần đầu đến?”
 

Lý Tâm Ngọc gật gù.
 
Tên kia lại hỏi: “Xin hỏi đại danh của tiểu công tử?”
 
“Đại danh?” Lý Tâm Ngọc ngơ ngác: “Cái này…?”
 
“Chính là tên giả, người đến đây sẽ không khai tên thật, mà dùng tên giả.” Lý Tấn thúc giục: “Ngươi lấy đại một cái tên là được.”
 
Lý Tâm Ngọc xem kéo dài tiếng “À”, rồi nói “Thế gọi là Ngọc Nhị Lang đi.”
 
“Đã bước vào đây rồi, chỉ bàn thắng thua, không bàn sinh tử. Tiểu công tử, xin mời ký tên.” Tên nô lệ phụ trách đăng ký đưa tờ giấy tới, Lý Tâm Ngọc thoạt nhìn, hóa ra là giấy sinh tử.” 
 
Trên giấy quy định, đả nô quyết đấu, nếu không may chết, chủ trận đều không có nghĩa vụ bồi thường.
 
Lý Tâm Ngọc trầm ngâm chốc lát, thả giấy sinh tử xuống, nói: “Tại hạ lần đầu tiên tới đây, chỉ muốn xem đã, chưa muốn cho đả nô tham chiến.”
 
“Cũng được.” Tên kia đứng dậy, dùng tay mời: “Hai vị mời theo ta.”
 
Lý Tấn khoát tay, nói: “Tâm Nhi, ngươi cứ vào với hắn đi, ca ca đã đặt cho ngươi vị trí tốt nhất rồi.”
 
“Vậy còn huynh?”
 
“Ta có chút chuyện, lát nữa sẽ tới.”
 
Nghe Lý Tấn nói vậy, Lý Tâm Ngọc không chút nghi ngờ, mang theo Bùi Mạc tiến vào cửa lớn.
 
Cửa vừa mở dường như là mở ra cả một thế giới khác, nó thoát khỏi Trường An phồn  hoa, ra khỏi sự quyền quý giả tạo, mang theo sự dã tính nguyên thủy, tiếng reo hò chém giết kinh thiên động địa, chấn động đến mức khiến màng nhĩ Lý Tâm Ngọc rung lên đau đớn.
 
“Giết! Giết hắn! Giết hắn!”
 
Tiếng la hét cùng tiếng gươm đao lạnh lẽo phả vào mặt, mỗi người một vẻ nhưng đều tỏ ra hưng phấn đến dữ tợn, Lý Tâm Ngọc bị chấn động đến đau tai, theo bản năng lùi về phía sau, va vào một lồng ngực ấm áp.
 
Tiếp đó là một cỗ ấm áp trên eo, có người mặt không hề biến sắc đỡ lấy nàng.
 
“Công chúa, đừng sợ.” Trên đỉnh đầu, giọng nói trầm ổn mà trong sáng của Bùi Mạc truyền đến, làm lòng người vừa mê muội lại an ổn, nhẹ giọng nói: “Có ta ở đây.”

 

 
“Giết! Đánh hắn, đánh hắn cho ta!”
 
Trong sân đấu thú, từ lầu một đến lầu bốn đều chật kín người, từ quan to quyền quý đến công tử bột đều đeo trên mình mặt nạ. Tiếng la đinh tai nhức óc, đến Lý Tấn cũng nhoài người ra lan can hò hét đến rát cổ, thái dương nổi gân xanh. Mà trên võ đai, hai tên đả nô cường tráng sức lực ngang nhau đang giao đấu, trong đó có đả nô của Lý Tấn. 
 
Đấu gần nửa canh giờ, đả nô của Lý Tấn dần rơi vào thế hạ phong, cả người đổ mồ hôi, đến đao cũng phải vất vả mới giơ lên được, cuối cùng bị đối thủ nhắm vào kẽ hở một chùy sắt nện lên lồng ngực hắn. Tên đả nô bị chùy sắt đánh bay xa hơn một trượng, đao tuột khỏi tay, thân thể to lớn bay giữa  không trung, phun ra một ngụm máu tươi, như bao cát nặng rơi xuống đất, không còn tiếng thở nữa. 
 
Lý Tấn cả đầu đầy mồ hôi, gấp gáp hướng về phía võ đài quát: “Đứng dậy! Khốn nạn, ngươi đứng dậy cho ta!”
 
Tên đả nô cả ngực bị chùy sắt đánh đến lõm, miệng mũi đều là máu, sợ là giờ mạng cũng không còn, đừng nói đến đứng dậy tiếp tục.
 
Lý Tâm Ngọc nhíu mày, bỗng chốc không còn hứng thú, thở dài: Trận đấu thú này quá máu tanh, không vui như nàng tưởng tượng.
 
“Cấp Thiên Tự, trận ba, đả nô của Kim Lăng công tử thắng!”
 
Lời phán quan vừa dứt, Lý Tấn đập mạnh lan can, cả giận nói: “Thứ vô dụng, tốn cả trăm lạng bạc của lão tử.” Nhìn thấy vẻ mặt của Lý Tâm Ngọc, quên mất cơn tức ban nãy, vội vã hỏi: “Tâm Nhi, muội sao thế?”
 
Lý Tâm Ngọc cảm thấy thật vô vị. Nàng thích cái đẹp, không hiếu chiến như Lý Tấn. Tiếng trống cùng tiếng hò hét trong trận đấu thú làm nàng nhớ lại tiếng trống trận cùng tiếng hò hét chém giết của kiếp trước. Nếu không phải vì Bùi Mạc, nàng sợ là sẽ không bước vào đây thêm lần nào nữa.
 
Nghĩ đến đây, nàng xoa xoa mắt, dựa vào lưng ghế, nói: “Quá ồn ào, muốn ra ngoài hóng mát một chút.”
 
“………” Nghe vậy, thần sắc Lý Tấn lộ ra điểm cổ quái, mập mờ nói: “Tâm Nhi, trò hay giờ mới bắt đầu. Xem thêm trận nữa đã rồi đi.”
 
“Trò hay gì cơ?”
 
Vừa dứt lời, liền nghe phía võ đài truyền đến tiếng Phán quan vang dội: “Trận tiếp theo, mời đả nô của Bạch Vô Thường đối chiến cùng đả nô của Ngọc Nhị Lang!”