Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 48: Dấu vết đáng ngờ



“Roạt!” Tiếng da thịt bị xé rách chói tai vang lên, sau đó một dòng máu nóng bắn vào người Cố Tuyển Diên.

Toàn thân cậu ướt 1sũng, hoàn toàn choáng váng.

Một bóng dáng cao ráo từ trên cao nhảy xuống, ngoắc đôi chân dài, đá con chó biến dị đã bị xé 2xác lên một cây cổ thụ, rồi tiếp đất một cách gọn gàng dứt khoát. “Còn cậu nhóc nà0y thì sao?” Cừu Tây Nguyên chỉ Cố Tuyển Diên đang đờ đẫn ngồi trên mặt đất.

“Kéo đi!”

Đúng là đồ vô dụng, đàn ông con trai mà lại sợ một con chó đến mức này.
“Meo!” Con mèo kêu lên đau đớn, rơi tõm vào trong nước.

“Lặn đi.”

Con mèo nhô đầu lên khỏi mặt nước, sau đó ấm ức lặn xuống, hai mắt phát sáng lấp lánh, nhất là một con ngươi chuyển sang màu tím đậm, tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
“Nhóc Tiểu Vũ à, sao lần nào nhóc cũng gặp phải thứ này v7ậy?”

Giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc của người đàn ông vang lên cùng với nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai chói lóa.

7Mấy chiếc xe phóng như bay tới và đỗ ở bên cạnh.
Còn mèo đen lùi lại vài bước, vẩy sạch nước trên thân, nhất thời không dám lại gần cô.

Tư Vũ lấy ra một viên hình tròn đen nhánh, khẽ cau mày.

“Quả cầu lưu trữ.”
Người thường lấy nó làm đồ chơi, cùng lắm chỉ có chút linh lực để dưỡng thân thể.

Ông già đó biến mất mấy ngày nay là vì thứ này sao?”

“Meo.”
“Có biết là do ai gây ra không?”

Đề tài đột nhiên thay đổi khiến Hàn Mục Lẫm không nhịn được cười: “Nhóc Tiểu Vũ à, ai nói cô không thông minh, anh đây sẽ là người đầu tiên phản đối.”

“Tế bào biến dị à?”
Con mèo kêu lên với giọng tủi thân.

Tư Vũ đã hoàn toàn coi nó như một con chó.

Con mèo ngậm quả cầu trong miệng, biến thành một làn khói đen rồi biến mất, dịch chuyển tức thời đến một nơi xa xôi.
***

Chuyện có chó biến dị xuất hiện khiến các bậc phụ huynh rất lo lắng.

Sáng nay, Tư Vũ nhìn thấy rất nhiều phụ huynh đến trường yêu cầu nhà trường đưa ra lời giải thích, nếu không sẽ không yên tâm cho con em mình tiếp tục theo học tại đây.
Dưới ánh trăng, một bóng người mảnh mai đứng trên mũi thuyền bên bờ sông.

Con mèo đen rúc vào bên chân Tư Vũ, không muốn xuống nước.

Cô bèn ngồi xổm xuống, tóm lấy cổ nó rồi ném xuống nước.
“Không.”

“Anh đây sẽ xử lý vụ này, nhóc cứ yên tâm trở về trường học tập nhé.”

Tư Vũ nhìn anh hồi lâu rồi hỏi: “Anh đã tiếp xúc với ai?”
Bốn móng vuốt khua như mái chèo trong nước.

Nửa tiếng sau, đầu nó nổi lên mặt nước, ra sức bơi vào bờ với thứ gì đó trong miệng.

Tư Vũ lấy chiếc túi ra khỏi miệng nó, mở ra xem.
“Meo.”

Quả cầu lưu trữ là thứ đựng chân khí, có thể lưu giữ trong một khoảng thời gian và chữa được một số bệnh.

Đương nhiên, cái gọi là quả cầu lưu trữ này chỉ có thể chữa trị cho cổ võ giả.
Hôm qua, Tư Vũ không chủ động nhảy ra đứng chắn trước mặt Cố Tuyển Diên, ngăn cản con chó như lần trước.

Sau giờ học, Chu Tiêu xách một túi đồ đến cho Cố Tuyển Diên.

“Cậu ổn chứ?”
Sau khi ngửi mùi mực thì cô phát hiện bức thư mới chỉ được viết mấy ngày nay.

“Meo.”

Con mèo đen từ phía sau cánh cửa đi ra.
Tư Vũ gật đầu.

Phó Nguyên Ngọc nhớ tới chuyện ngày hôm qua liền hỏi: “Con có muốn mẹ xin phép cho con ở nhà nghỉ ngơi không?”

“Không cần ạ.”
Những gì xảy ra ngày hôm qua còn khắc sâu trong tâm trí hơn cả lần đầu tiên.

Khi con chó sắp nhào tới cắn, cậu biết Tư Vũ đang đứng sau lưng mình.

Chỉ là, cô không xông lên cứu cậu như lần trước.
“Không có ai bị thương, tốt nhất chúng ta nên giải quyết vụ này càng sớm càng tốt.” Cừu Tây Nguyên cũng hơi đau đầu khi nhìn thấy hiện trường.

***

Các học sinh được một nhóm người khác trấn an tinh thần.
Sau 9 giờ sáng, toàn bộ học sinh lớp 9A2 đều ngồi im lặng, dán mắt vào sách giáo khoa mà không một chữ nào vào đầu.

Nhất là học sinh của hai nhóm đã ở lại trường ôn tập ngày hôm qua.

Sau khi bị chấn thương tâm lý lần thứ hai, đầu óc họ cũng trở nên chậm chạp.
Phó Nguyên Ngọc ôm chặt lấy con gái mình.

Những giọt nước mắt yếu đuối thi nhau rơi xuống.

“Con không sao.”
***

Xảy ra chuyện động trời như vậy ngoài cổng trường, chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ được đưa lên bản tin truyền hình.

Bởi vì đội của Hàn Mục Lẫm đã xử lý hiện trường theo cách đặc biệt nên ngoại trừ cảnh sát, không một bên nào khác có thể tuyên bố tin tức mang sắc thái thần bí này, kẻo gây hoang mang dư luận.
Con mèo đen giục cô rời đi.

“Tối nay phải tìm bằng được ông già ấy.”

Tư Vũ ném quả cầu cho con mèo, để nó đánh hơi rồi tiếp tục tìm kiếm.
Đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, vì thế các bậc phụ huynh lo lắng cũng là điều dễ hiểu.

Bố của Cố Tuyển Diên là Cố Thác cũng tạm gác công việc của mình sang một bên, đi cùng cậu con trai vẫn chưa hết bàng hoàng khiếp sợ đến trường để yêu cầu giải thích.

Mặc dù Cố Tuyển Diên không bị thương, nhưng tổn thương tâm lý là rất đáng kể.
Cừu Tây Nguyên dẫn theo người trong đội nhanh chóng có mặt tại hiện trường2.

“Đội trường Hàn, mọi việc ở đây cứ giao cho chúng tôi.”

“Tôi đưa nhóc Tiểu Vũ đi trước.”
“Mẹ con mình về nhà nhé.”

***

Vào ban đêm, ở cửa hàng nhỏ tồi tàn. Một tiếng “cạch” vang lên, chốt cửa bên trong dễ dàng bị bật ra. Tư Vũ bước vào cửa hàng. Bên trong cái gì cũng có, đủ thứ kỳ quái được bày la liệt ở hai bên, thậm chí còn có cả những cuốn bí kíp võ công.
Tư Vũ ném bức thư cho nó.

Con mèo liền sắm vai một con chó, đánh hơi rồi kêu lên một tiếng.

***
Tư Vũ cầm lấy bản độc nhất, giở ra xem, khóe miệng hơi nhếch lên.

Trang trước được đánh dấu: Bí kíp nhập thế, chỉ cần chín mươi chín nghìn, không cần chín đồng chín.

Cô tiện tay ném nó trở lại kệ, sau đó tìm kiếm dấu vết đáng ngờ và thấy một lá thư trong ngăn tủ khóa vàng ở cuối cùng.
“Rồi ạ.”

“Hay là thế này, buổi trưa mẹ sẽ mang cơm đến bệnh viện Nhân Đường, tan học thì con và hai anh em Tiểu Hãn cùng nhau đến đó nhé!”

“Vâng.”
Ngay cả những người có sức chịu đựng mạnh mẽ thì tinh thần vẫn hơi hoảng hốt.

Tôn Mục Sâm lo lắng nhìn Cố Tuyển Diên rồi quay lại nhìn Tư Vũ, thấy cô vẫn bình thản như không, cậu ta không khỏi khâm phục sức chịu đựng của cô.

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vẻ mặt cậu ta hơi kỳ lạ.
***

Tư Vũ đã có một giấc ngủ ngon, sau khi thức dậy lại được thưởng thức bữa sáng bổ dưỡng do Phó Nguyên Ngọc tự tay nấu nên có tâm trạng rất tốt.

“Vợ chồng bác hai của con vẫn cần mẹ chăm sóc hai ngày nữa.”
Hàn Mục Lẫm mới từ khu vực phía Nam trở về thì gặp phải chuyện này. Hành vi cả gan làm loạn của những con súc sinh kia đã chọc giận họ.

Song, điều quan trọng bây giờ là phải xoa dịu nhóc Tiểu Vũ đã.

“Có bị thương không?” Anh hỏi.
“Học giỏi môn sinh học đấy. Thứ này đúng là biến dị do con người tạo ra. Nhưng trẻ con không nên xen vào chuyện này.”

“Là tai họa à?”

“Ừm, đúng là tai họa, đó là lý do tại sao anh đến đây để tiêu diệt sâu bệnh. Đi thôi, anh đưa nhóc về.”
Việc hai lần gặp nguy hiểm, may mắn thoát chết trong gang tấc đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn cho cậu.

Về sau, hễ nhìn thấy chó là cậu lại vô thức cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì vụ việc xảy ra ngày hôm qua nên hôm nay nhà trường đã lùi lại thời gian vào học.
Phó Nguyên Ngọc cùng một nhóm phụ huynh chạy tới. Bà vô cùng hoảng sợ. Khi nhìn thấy con gái mình lặng lẽ đứng bên cửa sổ, cả người bà mềm nhũn, dường như sắp ngã quỵ xuống đất.

Có người khơi gợi để các học sinh nói rằng đó là những con chó săn cỡ lớn. Tuy nhiên, do chưa từng tiếp xúc với nghiên cứu khoa học nên các em không tài nào giải thích được điều này, càng không tin rằng trên thế giới tồn tại loài sinh vật biến dị vượt xa tư duy logic.

“Tiểu Vũ.”
“Lát nữa mẹ sẽ đưa con đến trường nhé.”

“Con tự đi được.”

“Mẹ sẽ chuẩn bị bữa trưa cho con, khi nào đi học về con chỉ cần hâm nóng là được. Lần trước mẹ đã dạy con cách sử dụng lò vi sóng, con đã biết cách dùng chưa?”
Cảm giác ấy thật khó tả.

***

Nơi tiếp giáp giữa huyện Tung Sơn và thành phố Thân.

Vừa nhận được tin nhóm của Hàn Mục Lẫm đã trở lại huyện Tung Sơn, Lôi Bảo Tuệ lập tức dừng mọi hành động.

Trợ lý cất điện thoại, quay người lại nói với cô ta: “Cô Bảo Tuệ, chúng ta nên làm gì bây giờ?”