Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 47: Đại lão chỉ mưu cầu tiền bạc, ẩn giấu công lao và tên tuổi



Bệnh viện Nhân Đường.

Mắt Phó Bạc Thao và Hà Yến San đều đỏ hoe khi nhìn thấy hai đứa con của mình bước vào. Trên người họ toát ra hơi thở khác lạ, hơi thở của cổ võ giả.

Gần đây có rất nhiều cổ võ giả xuất hiện.
Lần này, cô không xông lên cứu ai cả.

“Mọi người mau chạy đi.”
Thế là “Bất lưu hành” muốn gửi tin nhắn riêng tư cũng không được.

***
Nó chỉ nhằm vào Cố Tuyển Diên.

“Rầm!” Một cái cây khác đổ xuống.
Tôn Mục Sâm vừa chạy vào rừng đã nháo nhác chạy ra cùng với nhóm của Cố Tuyển Diên.

Một học sinh chạy tụt lại phía sau bị cắn rách quần, vừa gào khóc vừa kéo chiếc quần bị cắn rách, may mắn chạy thoát khỏi miệng con chó.
Kỳ thi thử lần hai sắp bắt đầu, mọi người đều tập trung vào việc học.

Sau kỳ thi tháng lần trước, các học sinh khối 9 thậm chí không rời khỏi lớp trong giờ giải lao mà vùi đầu ôn tập và giải đề thi mẫu.
[Không quan tâm.]

Tư Vũ ngẩng đầu lên, thấy cậu ta đang nháy mắt với mình.

“Không cần.”
“Không phải chứ, vậy trước đây cậu gửi thư tình, còn tìm cơ hội tiếp cận cậu ấy để làm gì?”

“Đầu óc có vấn đề.”
Tư Vũ đút hai tay vào túi quần, đứng trước cửa sổ bằng kính ngoài hành lang, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

Có tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau.

Tư Vũ bị Tôn Mục Sâm ép tham gia vào nhóm học tập.
Vẫn là câu trả lời với ba từ ngắn gọn.

[Nếu có điều kiện gì thì bạn cứ thoải mái đưa ra. Chúng tôi rất có hứng thú với việc phát triển thiên phú này và hy vọng các đồng nghiệp trong nước không bị rơi vào cảnh lạc lõng.]
[Thanh toán xong xuôi là hết chuyện.]

Sau khi gõ bảy từ này, chức năng nhắn tin riêng tư giữa hai người cũng bị khóa.
Giọng điệu của cô rấta ngầu, khiến Phó Nguyên Ngọc suýt nữa thì bật cười.

***
Hôm nay cô sẽ lại đến cửa hàng xập xệ đó một chuyến, cho dù vẫn đóng cửa thì cũng phải kéo ông già kia ra ngoài.

Đã mở cửa hàng mà còn dám thoải mái nghỉ ngơi, thật to gan.
Hiện đang là giờ nghỉ trưa, mọi người đã trở về nhà, chỉ có nhóm học tập của họ ở lại đây.

Trong lúc hoảng loạn, không ai nghĩ đến việc báo cảnh sát.
Chỉ có một ngoại lệ...

Đêm qua Tư Vũ lại cặm cụi luyện thuốc đến sáng, cả đêm không ngủ. Thân thể yếu ớt đã có phần kiệt sức. Cô phải tìm thuốc bồi bổ mới được.
Lúc này, Đào Hinh Nhiễm hớt hải chạy ra, tóm lấy tay của Tôn Mục Sâm, mặt cắt không còn hột máu: “Tôn Mục Sâm, mau đi cứu Cố Tuyển Diên, các cậu ấy vẫn đang ở bên trong, có… có quái vật.”

Tôn Mục Sâm lập tức nhớ tới con chó to lớn kỳ lạ lần trước, vội vàng vứt chai nước trong tay xuống rồi chạy vào rừng.
Đi dọc theo con đường này về phía bên trái sẽ bắt gặp một rừng cây.

Việc có những rừng cây nằm bên cạnh huyện lị là chuyện bình thường.
Có người trả lời “Bất lưu hành”.

[Đại thần không cần phải hạ mình mời loại người như vậy nhập hội làm gì. Người này bán thuốc giả đấy, đừng rủ nhập hội kẻo làm hỏng thanh danh cả đời sáng suốt của mình.]
Trái tim Tôn Mục Sâm bỗng lỡ mất một nhịp, cậu ta cố gắng kìm nén cảm giác rung động kỳ lạ trong lòng: “Cô chủ nhiệm yêu cầu chúng ta lập nhóm để tiện cho việc ôn tập. Tôi đã chọn cậu. Bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ ôn tập theo nhóm, chuẩn bị cho kỳ thi thử.”

Tư Vũ còn chưa nghe xong đã lại gục đầu xuống, nằm bò ra bàn ngủ tiếp.
“Cậu ấy là bạn con.” Ngụy Nguyên rất vui khi gặp Tư Vũ.

“Nguyên, em gái con còn đang phẫu thuật, chúng ta đến đó trước đã.” Người phụ nữ thu lại ánh mắt sắc lẹm, thúc giục con trai mình.
Ngụy Nguyên kinh ngạc nói: “Đúng là cậu thật.”

Người đàn ông và người phụ nữ đi theo cậu không khỏi quan sát Tư Vũ: “Nguyên, đây là bạn học của con à?”
Bệnh nhân ung thư đã khỏi bệnh gửi cho Tư Vũ khoản tiền cuối cùng, kèm theo tin nhắn riêng:

[Cảm ơn liều thuốc của đại lão. Nhờ có đại lão mà tôi được trở lại thế giới tươi đẹp này một lần nữa. Đại lão là cha mẹ tái sinh của tôi. Tôi sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho đại lão. Xin thứ lỗi cho tôi đã hỏi câu này, liệu tôi có thể gặp mặt đại lão không?]
Trong lĩnh vực nguyên liệu, những bài viết của tài khoản có tên “Bất lưu hành” luôn chễm chệ trên đầu.

[Chúng ta có thể trao đổi thông tin liên hệ không? Dạo này bên chúng tôi rất hoan nghênh những người bán thuốc như bạn. Tôi nghĩ bạn rất có tiềm năng đấy.]
[Không quan tâm.]

Họ trao đổi bằng bình luận trên diễn đàn nên ai cũng nhìn thấy.
Tôn Mục Sâm không bỏ chạy mà lo lắng nhìn Cố Tuyển Diên đang bị con chó biến dị nhắm tới.

Nhóm học sinh xung quanh la hét, bỏ chạy tán loạn, chỉ có Cố Tuyển Diên mấy lần bị con chó dí sát nút, không thể trốn thoát.
“Cứu tôi với!”

Cách đó không xa bỗng vang lên tiếng la hét.
[Đại thần người ta tìm đến bạn, đó là người ta tôn trọng bạn. Mặc dù người ta chèo kéo bạn, nhưng ít nhất hãy đáp lại một cách lịch sự chứ. Sao lại qua quýt thế hả?]

[Đúng vậy, ngay cả phép lịch sự tối thiểu mà cũng không biết, thảo nào đi bán thuốc giả.]
Tôn Mục Sâm câm nín.

***
Tuy nói vậy, nhưng giọng cậu ta cũng dần dần nhỏ đi.

Tôn Mục Sâm đi mua nước về, đưa cho Tư Vũ ngồi ở một góc trước rồi mới chia cho những người khác, sau đó quay trở lại nói với cô: “Nhóm của Cố Tuyển Diên đang ở bên kia, cậu có muốn đổi chỗ không?”
“Tư Vũ.”

Tư Vũ ngẩng đầu lên với đôi mắt lơ mơ.
“Đừng nói nữa, Tôn Mục Sâm nghe thấy bây giờ.”

“Sợ quái gì.”
Một luồng sức mạnh vô hình bay qua đầu Tôn Mục Sâm, lao thẳng vào con chó biến dị, khiến nó đập mạnh vào ba thân cây lớn, toàn bộ cành cây bị gãy đều rơi xuống bên cạnh chân Cố Tuyển Diên.

Cậu vừa bỏ chạy được một lúc thì lại bị con chó đuổi kịp, khuôn mặt khôi ngô đã tái nhợt.
Tôi không tán thành việc rủ người này nhập hội, đừng để “một con sâu làm rầu nồi canh”, loại người đó không đáng đâu.]

Tư Vũ mở cài đặt, chặn tài khoản của “Bất lưu hành”.
Việc ông già cung cấp dược liệu đột nhiên mất tích khiến cô hơi bực mình.

Đừng bắt cô vào núi sâu tìm kiếm thảo dược đấy nhé!
“Diên ơi, chạy nhanh lên.”

Con chó biến dị há miệng mấy lần nhưng đều cắn trúng thân cây lớn, giờ đây đã rất điên cuồng hung dữ, chất lỏng chảy ra từ khóe miệng lại càng thêm khủng khiếp.
“Tư Vũ, lát nữa tôi sẽ đến tìm cậu. Hôm nay em gái tôi bị tấn công…”

“Nguyên!” Người phụ nữ trầm giọng thúc giục cậu lần nữa.
“Bây giờ cậu không thích cậu ấy nữa à?” Tôn Mục Sâm đã muốn hỏi điều này từ lâu.

“Chưa từng thích.”
Ngụy Nguyên cười ngượng, sau đó sải bước đuổi theo bố mẹ mình.

Tư Vũ hờ hững dõi mắt nhìn theo người phụ nữ và người đàn ông đó.
Tuy nhiên, cô không nhìn thấy bất kỳ dấu vết tu luyện cổ võ nào trên người Ngụy Nguyên.

***
Cố Tuyển Diên khẽ cau mày: “Gần đây cậu chú ý đến cậu ấy quá mức rồi đấy.”

“Tớ cảm thấy Tư Vũ thay đổi rất nhiều, trông rất vừa mắt, có thể giúp đỡ cậu ấy được chút nào hay chút ấy.”
Tư Vũ suýt nữa thì bị nện trúng.

Tôn Mục Sâm vừa chạy về phía trước vừa hét lên, nhưng Tư Vũ vẫn không nhúc nhích khiến cậu ta lo lắng, cuống cuồng chạy về phía cô.
Cả lớp không ai tin rằng cô có thể đạt được điểm số cao như vậy chỉ bằng khả năng của mình.

Có điều…
Con chó liền quay lại, nhìn chòng chọc vào Tôn Mục Sâm đang la hét, chuẩn bị nhào lên cắn cậu ta đến nơi.

Đúng lúc này, Tư Vũ cong ngón tay, búng nhẹ một cái.
“Đào Hinh Nhiễm làm cán sự học tập vẫn tốt hơn.”

“Tôn Mục Sâm thích Tư Vũ thì phải, trông mặt mũi cũng xinh xắn đấy nhưng có ích gì chứ, đầu óc quá ngu dốt.”
Tôn Mục Sâm cạn lời, thầm nghĩ cô không nói gì nên cứ coi như cô đã đồng ý vậy.

Sau khi thông báo với lớp phó Vương Phong, cậu ta quay lại nói với Cố Tuyển Diên: “Tớ đã thêm Tư Vũ vào nhóm của mình.”
Cậu để ý đến bài giải của Tư Vũ lần trước, chẳng lẽ đó cũng là một sự trùng hợp sao?

Vào ban đêm, trong căn biệt thự, Tư Vũ đang trả lời một bài viết có sức hút lớn.
“Tớ thật sự không hiểu tại sao cán sự học tập lại cứ phải rủ Tư Vũ tham gia nhóm.”

“Là vì thành tích chép bài trong kỳ thi tháng lần trước chứ còn vì cái gì nữa.”
Cố Tuyển Diên bị con chó biến dị đuổi kịp do cứu một nữ sinh, mặc dù chỉ có một con nhưng vẫn cực kỳ đáng sợ.

Tư Vũ mở nắp chai, thản nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, thong thả uống nước.
“Bố, mẹ.k” Phó Lâm Hãn và Phó Lâm Nguyệt chạy tới với đôi mắt rưng rưng.

Tư Vũ theo sau họ.
Người bệnh không còn gì để nói, lại nghĩ bụng vị đại lão này chỉ mưu cầu tiền bạc, ẩn giấu công lao và tên tuổi. Đúng là bậc thần y. Thật đáng ngưỡng mộ!

***
Do học sinh thường xuyên ra vào rừng cây nên đã tạo thành lối mòn. Với thời tiết như thế này, ai cũng thích trốn vào rừng chơi.

Nhóm của Cố Tuyển Diên đã đi vào bãi cỏ trong rừng.
Cố Tuyển Diên nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu được.

Kết quả bài kiểm tra hàng tháng lần trước, Tư Vũ xếp thứ nhất hoàn toàn là do may mắn.
Lúc này, họ đang ngồi trò chuyện dưới bóng râm của hàng cây bên ngoài cổng trường.

Có người dựa lưng vào ghế, ngáp dài một cái.
“Bất lưu hành” hơi bùi ngùi, thầm nghĩ đồng chí “Vùng tối dưới đèn” thật lạnh lùng.

Những người theo dõi toàn bộ cuộc nói chuyện của họ liền nhảy ra trách mắng Tư Vũ.
[Bên tôi có thể dành cho bạn đãi ngộ tốt nhất.]

[Không quan tâm.]
“Tư Vũ, cậu còn làm gì ở đó, chạy đi!”

Tôn Mục Sâm ngây người giây lát, sau đó vừa kéo cô chạy ra ngoài, vừa gọi Cố Tuyển Diên, bảo cậu chạy cùng họ.