Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 43: Nếu còn có lần sau thì sẽ có máu chảy đấy



Buổi tối, Phó Nguyên Ngọc về nhà và kể lại với Tư Vũ: “Y thuật của nhà họ Lôi quả nhiên cực kỳ xuất chúng, bà ngoại của con đã được cứu sốnkg, nhưng… có khả năng sẽ bị liệt nửa người.”

Bệnh nhân liệt nửa người phải luôn có người ở bên cạnh chăm sóc.

Tư Vũ không cquan tâm đến tình trạng của Cao Mai, chỉ hỏi mẹ mình rằng: “Mẹ định trở lại đó hầu hạ bà ngoại à?” ***

Tại cổng thôn Hà Đông, Lôi Bảo Tuệ xuống xe, nhìn vào trong thôn và hỏi: “Ông Hai, ông có chắc chắn là nơi này không?”

Cô ta cảm thấy ở đây không có gì lạ thường cả.
Bọn họ vẫn còn quá “non” nếu muốn kiểm soát nhà họ Lôi.

Ông ta nói với quản gia đứng trước mặt: “Cứ mặc kệ bọn họ.”

Quản gia vẫn hơi lo lắng: “Hai năm nay, hình như người tiếp quản việc này là con em nhà họ Hàn ở thủ đô.”
Khi Tiết Băng Lợi nói rằng vị trí thứ nhất và thứ hai đều thuộc về lớp 9A2, Đào Hinh Nhiễm theo bản năng nghĩ đến chính mình.

“Bây giờ cô sẽ trả bài kiểm tra từng môn, tiếng Anh, Tư Vũ, điểm tối đa.”

Những người đang chờ gọi tên Cố Tuyển Diên đều sửng sốt.
Điều ấy thật vô lý.

Tư Vũ luyện thuốc cả ngày hôm qua nên trong người hơi mệt mỏi.

Cô nhận lấy kết quả bài thi rồi nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi.
“Cậu của con sắp trở về rồi, mẹa chỉ cần đến bệnh viện chăm bà trong hai ngày là được.” Nói đến đây, Phó Nguyên Ngọc lại nhớ tới những việc Cao Mai đã làm với con gái mình, bèn nói tiếp: “Tiểu Vũ, dù sao bà cũng là bà ngoại của con, mẹ chỉ về chăm sóc bà hai ngày thôi.”

“Đó là mẹ của mẹ, chăm bà hai ngày cũng là chuyện nên làm.”

Tư Vũ không hề tức giận mà chỉ lo lắng rằng người phụ nữ ngốc nghếch này sẽ luôn cực nhọc ngày đêm để hầu hạ Cao Mai.
Lúc này, anh đang dựa vào thân cây ở bên ngoài và nói chuyện điện thoại, khóe miệng nhếch lên: “Nhà họ Lôi còn dám chạy đến đó sao? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Gửi một bức thư mật cho nhà họ Lôi, bảo ông cụ Lôi quản lý người nhà của mình cho cẩn thận.”

“Đội trưởng Hàn, anh quên mất là ông cụ nhà họ Lôi không hỏi han đến sự đời hay sao?”

Cứ gửi cho ông ta. Đây coi như là thẻ vàng cảnh cáo lần thứ nhất. Nói với họ rằng nếu còn có lần sau thì sẽ có máu chảy đấy.” Nói đoạn, anh liền đi làm việc của mình. Hiện giờ anh rất bận, không có thời gian quan tâm đến nhà họ Lôi.
“Không đúng. Những bạn ngồi cạnh Tư Vũ chỉ có học lực trung bình. Cậu ấy chép bài của ai chứ?”

Tôn Mục Sâm vừa dứt lời, lớp học liền im phăng phắc một cách lạ thường.

Đúng vậy.
“Lần này, cậu lại nắm chắc vị trí thứ nhất rồi.” Tôn Mục Sâm quay đầu lại nói với Cố Tuyển Diên ngồi bàn sau.

Cố Tuyển Diên đáp: “Tớ làm sai một số câu, có lẽ sẽ bị trừ điểm.”

Vì vậy, không có gì đảm bảo rằng cậu sẽ giành được vị trí thứ nhất.
Đào Hinh Nhiễm rất đỗi kinh ngạc, sau đó vô thức hét lên: “Không thể có chuyện đó được. Cô ơi, có phải cô đọc nhầm tên không?”

Tiết Băng Lợi nói: “Không nhầm, Tư Vũ xếp hạng nhất.”

Vẻ mặt của tất cả học sinh trong lớp đều hoang mang chấn động.
“Mấy gia tộc lớn đang tìm kiếm nơi này vì tin đồn đó, nhưng ở đây thật sự có thứ mà chúng ta muốn tìm sao?”

“Cứ vào xem rồi sẽ biết.”

Tuy nhiên, hai người họ vừa tới ngưỡng cửa thì bất ngờ bị đẩy ra bởi một lực vô hình.
Mọi chuyện bất thường tất có điều kỳ lạ.

Trước ánh mắt chất vấn của các giáo viên chủ nhiệm, Tiết Băng Lợi chỉ ước gì trên sàn nhà có lỗ nẻ để chui vào.

Cả khối 9 đều biết rõ lực học của Tư Vũ, làm sao cô có thể đạt được kết quả tốt như vậy trong kỳ thi tháng lần này?
Tối hôm đó, tại nhà họ Lôi ở thành phố Thân, một tấm thẻ vàng xuất hiện trên bàn của Lôi Tương Giang.

Ông ta nhìn chằm chằm vào tấm thẻ, vẻ mặt gần như không thay đổi nhưng trong lòng lại dâng lên lửa giận.

Người của đội dọn dẹp quá ngang tàng hống hách thì phải?
“Kết giới à? Ông Hai, ông đang nói đùa sao? Đây là thế giới thực, không phải…”

Ánh mắt ông ta tối sầm lại: “Nó quả thật trông giống như một kết giới. Chúng ta không thể đi vào bên trong, phải báo cáo chuyện này với ông của cháu ngay lập tức.”

Lôi Bảo Tuệ hoàn toàn ngơ ngác.
Tư Vũ đã chép bài của ai?

Chẳng lẽ giáo viên đã sửa bài thi cho cô?

Tình huống này lại càng không có khả năng xảy ra.
Chẳng lẽ cô chủ nhiệm của họ đã cho Tư Vũ chép đáp án?

Việc cô đứng đầu kỳ thi lần này thật sự rất lạ lùng.

Đừng nói là các học sinh, ngay cả giáo viên chủ nhiệm Tiết Băng Lời cũng cảm thấy khó hiểu.
Tôn Mục Sâm chạy đến chỗ Tư Vũ, hớn hở nói: “Tư Vũ à, tôi hỏi thăm cô chủ nhiệm, được biết điểm kiểm tra lần này của cậu rất khả quan.”

Có điều, ánh mắt của Tiết Băng Lợi thật kỳ lạ.

Tư Vũ gật đầu, nằm bò ra bàn chợp mắt vài phút.
Tiết Băng Lợi nhiều lần muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

“Thưa cô, em phản đối. Chắc chắn Tư Vũ đã giở trò gian lận trong giờ thi. Ngay cả Cố Tuyển Diên còn không đạt kết quả tốt như vậy thì một người đầu óc có vấn đề như Tư Vũ làm sao có thể đạt điểm tối đa tất cả các môn thi được?” Đào Hinh Nhiễm không kìm được sự ghen tị mãnh liệt trong lòng, bèn đứng phắt dậy, chỉ về phía Tư Vũ.

Cả lớp đều nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
Đào Hinh Nhiễm vô thức nhìn về phía Cố Tuyển Diên.

Nếu cậu có thể giành vị trí thứ nhất, thì vị trí thứ hai chắc chắn là của cô ta.

Mặc dù các câu hỏi trong bài kiểm tra hàng tháng rất khó nhưng lần này cô ta cảm thấy rất tự tin.
“Có ai mà không biết cậu là học sinh giỏi xuất sắc toàn khối chứ, cho dù sai vài câu thì vẫn có thể đứng vững ở vị trí thứ nhất.”

Tiết Băng Lợi đứng trên bục giảng và nói: “Trong kỳ thi tháng này, điểm trung bình của lớp chúng ta xếp hạng nhất.”

Mọi người đều sững sờ.
Bởi vì bài thi được đánh số phách và rọc phách trước khi chấm bài, vì thế mới đầu một số giáo viên chủ nhiệm còn thảo luận với nhau, không biết bài thi này có phải là của Cố Tuyển Diên học lớp 9A2 hay không?

Sau khi ghép phách lại, họ mới biết bài thi là của Tư Vũ.

“Thưa thầy hiệu trưởng, tôi cho rằng nên phạt thật nghiêm hành vi gian lận thi cử của Tư Vũ, nếu không sẽ khiến tất cả các học sinh…”
“Đó là gì vậy...”

Mặt Lôi Bảo Tuệ biến sắc.

“Hình như là một kết giới.” Lôi Khải Thiên đưa ra suy đoán với sắc mặt khó coi.
Tiết Băng Lợi nhìn hiệu trưởng Hách, nói: “Thầy hiệu trưởng, tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.”

Cô Tiết, bởi vì mọi người đều yên tâm tin tưởng cô nên đã giao toàn bộ bài thi cho cô. Nhưng kết quả thế nào? Điểm thi của Tư Vũ rất bất thường. Điều này khiến chúng tôi không thể không nghi ngờ rằng cô Tiết đã nhận được lợi lộc của phụ huynh em Tư Vũ, đưa đáp án cho em ấy chép.”

Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của lớp 9A1, Thạch Quân Ngôn không thể tin được rằng một học sinh cả năm luôn đội sổ đột nhiên lại đạt điểm tuyệt đối trong bài thi lần này.
Tôn Mục Sâm gãi đầu, quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Lúc này, trong phòng hiệu trưởng.

Chủ nhiệm Thạch Quân Ngôn của lớp 9A1 nghiêm mặt nhìn mấy giáo viên chủ nhiệm của các lớp khác trong khối 9 và nói: “Cô Tiết, không phải chúng tôi nghi ngờ năng lực học sinh của lớp cô, nhưng tôi là giáo viên dạy tiếng Anh, mọi người đều biết rõ điểm thi lần trước của em Tư Vũ. Em ấy làm bài rất kém, khiến giáo viên bộ môn như tôi cũng phải cảm thấy mất mặt. Bây giờ các thầy cô nhìn xem, thế này là thế nào?”
“Thầy Thạch, chuyện này vẫn chưa được làm rõ, chúng ta không thể quy kết rằng Tư Vũ đã có hành vi gian lận được.”

Hiệu trưởng Hách cầm bài thi của Cố Tuyển Diên và một số học sinh cùng khối bình thường cũng có thành tích cao lên để so sánh, rồi chỉ vào một số câu hỏi: “Mọi người nhìn đi, các học sinh khác đều không trả lời được mấy câu hỏi, chỉ có Tư Vũ đưa ra câu trả lời hoàn hảo.”

“Nhưng điều này là không thể nào...” Thạch Quân Ngôn còn muốn nói gì đó nhưng lại bị hiệu trưởng giơ tay cắt ngang: “Tư chất của học sinh không thể đánh giá được qua vài bài thi. Với tư cách là một giáo viên, thầy Thạch nên điều tra rõ ràng sự việc rồi hãy đưa ra kết luận.”
Cố Tuyển Diên nhìn về phía Tư Vũ với ánh mắt hoài nghi giống như những người khác.

Cô thật sự đạt điểm tuyệt đối ư?

Sao có thể như vậy được?
Phó Nguyên Ngọc thở phào nhẹ nhõm trước phản ứng của cô.

***

Vào thứ hai, mọi người đều đang háo hức mong chờ trả bài thi hàng tháng.
“Môn Toán, Tư Vũ đạt điểm tối đa…”

Sau khi Tiết Băng Lợi đọc lên cái tên đạt điểm tuyệt đối trong các môn đều là Tư Vũ, học sinh cả lớp đều hết sức ngỡ ngàng.

Vì thế, người đứng đầu kỳ thi lần này là Tư Vũ sao?
Đó thật sự là một gia tộc lâu đời và nổi tiếng.

Lôi Tương Giang ném chiếc thẻ vàng vào thùng rác, lạnh lùng nói: “Không cần phải để ý.”

***
Nếu lớp họ đã giành được vị trí thứ nhất, tại sao trông cô chủ nhiệm lại có vẻ không vui như vậy?

Tiết Băng Lợi nói tiếp: “Trong kỳ thi hàng tháng này, vị trí thứ nhất và thứ hai đều thuộc về lớp chúng ta.”

Các học sinh liền tranh luận sôi nổi.
Thế giới dường như đã thay đổi.

***

Việc người nhà họ Lôi vào thôn Hà Đông đã lập tức thu hút sự chú ý của nhóm người Hàn Mục Lẫm đang ở trong nhà khách.
“Chắc chắn, đi vào trong thôn hỏi thăm xem.”

Sau khi hỏi thăm được địa điểm cụ thể, hai ông cháu họ đi đến điện thờ nhà họ Phó.

Lôi Bảo Tuệ càng cau mày hơn khi nhìn thấy điện thờ trước mặt.
Nửa đêm, Phó Lăng Trí nhận được điện thoại của bệnh viện, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng xấu xí.

Phó Nguyên Ngọc và Phó Trác từ bên ngoài đi vào thấy vậy liền thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy anh cả?”

Phó Lăng Trí tay chân lạnh ngắt, sắc mặt trắng bệch, nắm chặt điện thoại và nói với Phó Trác: “Mới một tiếng trước, hai vợ chồng chú hai bị tai nạn xe cộ, đã được đưa vào bệnh viện Nhân Đường rồi.”

Chiếc ấm nhôm trong tay Phó Trác rơi loảng xoảng xuống đất.

Lúc này, bên ngoài bệnh viện Nhân Đường, cô gái ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn rồi lại nhìn vào bên trong bệnh viện và nhủ thầm chính là nơi này.

“Meo.”