Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 41: Ngoan cố chống cự



Sau khi đưa gã đàn ông bỉ ổi đến đồn cảnh sát và làm biên bản tường trình sự việc, Phó Lâm Hãn nôn nóng kéo Tư Vũ trở vềk nhà họ Phó.

Nam sinh cao ráo đi cùng họ đến đồn cảnh sát để làm bản tường trình đột nhiên gọi cô lại: “Đằng ấyc ơi, tôi tên là Ngụy Nguyên, học sinh trường trung học số 1 Tung Sơn.” “Thưa ông, chúng tôi chỉ…”

“Cút ra ngoài.” Ông đanh mặt, trầm giọng quát.
“Rõ!”

Anh cầm lấy mảnh thủy tinh, bắt đầu cảm thấy thời điểm xuất hiện của những người đó thật trùng hợp.
Ngoại trừ anh ra, những người khác rõ ràng đều cảm thấy buồn nôn.

Anh cất mảnh vỡ đi và nói: “Không phải mảnh vỡ do nghiên cứu khoa học kỹ thuật mà là ngọc bích. Nhìn ánh sáng phản chiếu thì đây là ngọc tím.”
Đương nhiên, ông sẽ không từ chối yêu cầu của bà: “Được, anh lập tức liên lạc với họ.”

“Tư Chính…”
Khác với việc Phó Trác bị ngã lần trước, tình trạng của Cao Mai rất nguy hiểm, e rằng không có cách nào cứu vãn.

Phó Lâm Hâm chỉ vào Tư Vũ: “Bảo nó đưa tiền cho. Nó có tiền mua biệt thự mà không có tiền chữa bệnh cho bà nội à?”
Mọi người đều đi theo vào bệnh viện.

Đã có kết quả kiểm tra, Cao Mai bị phình động mạch não. Đây là bệnh có nguy cơ vỡ mạch máu não cực kỳ cao. Mấy ngày trước, bà ta cảm thấy trong người khác thường, lúc đó chỉ cho rằng mình bị con cái chọc giận nên không bận tâm.
Khi Tư Chính bấm số của Lôi Khải Thiên, tiếng gõ cửa dồn dập sau lưng ông.

Ông nhăn mày, mở cửa ra.
“Bọn họ cũng sợ hãi bỏ chạy rồi.”

Trong nhà có người ngã xuống, ai còn dám dây vào xúi quẩy?
Việc truyền tải tin tức được mã hóa chỉ bằng bốn từ: Nhiệm vụ thất bại.

Cậu ta nheo mắt lại, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng như băng.
Những điều cô nói lần trước, rằng chưa đến ba ngày nữa bà ta sẽ gặp họa, rốt cuộc đã ứng nghiệm. Trong khoảng thời gian này, chắc chắn bà ta đã phát bệnh, nhưng hôm nay mới là cơ hội bùng nổ, khiến bà ta như vậy.

“Tiểu Nguyệt, bà nội làm sao thế?”
“Chúng tôi không dám.”

“Vậy thì cút ra ngoài, cứ thoải mái báo cáo với ông già đi. Để xem một khi huyết mạch chính thống không còn nữa, ông ấy còn vênh váo kiểu gì?” Tư Chính thật sự nổi giận.
***

Ca phẫu thuật không thành công.
Phó Lăng Trí giành trả lời trước: “Bệnh tình của mẹ không mấy lạc quan, dù phẫu thuật cũng chưa chắc đã cứu được.”

“Tại sao lại như vậy?”
Mấy nam sinh vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

***
Khu vực phía Nam, có người từ khu biệt thự kính trên núi đi xuống.

“Đội trưởng Hàn, chúng tôi tìm thấy những thứ này. Đây chắc là những mảnh vỡ do nghiên cứu khoa học kỹ thuật.”
Điện thoại di động của cậu ta đột nhiên khẽ rung lên.

Tư Duệ nhấp mở màn hình điện thoại để đọc tin nhắn.
Tư Vũ đã đoán được điều này ngay từ đầu.

Nhìn Cao Mai vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, người nhà họ Phó đều mặt ủ mày chau.
***

Hôm nay Tư Chính đưa Tư Duệ đến tổng công ty để học tập cách quản lý. Ở độ tuổi của cậu ta mà đã làm được điều này, có thể nói là bậc thiên tài.
Tư Duệ im lặng nhìn vẻ mặt khó coi của Tư Chính.

Ông quả thực đã nắm được điểm yếu của Tư Vệ Bình, nhưng lại đánh mất quyền lên tiếng ở chỗ ông ta, nên chỉ có thể tức tối chửi thầm sau lưng.
Trên khuôn mặt lạnh tanh của Tư Chính để lộ ra nụ cười không hề có độ ấm, lời nói sặc mùi đe dọa: “Tốt nhất các người nên đảm bảo an toàn cho họ.”

Người nọ gật đầu, lại nhắc nhở lần nữa: “Ông có thể sử dụng điện thoại nhưng không thể đến huyện Tung Sơn.”
“Nhưng em…”

Tôn Ưu sốt sắng nói: “Đã lúc nào rồi mà cô còn không chịu gọi điện?”
Tư Duệ đứng ở bên ngoài cũng sửng sốt trước những gì ông vừa nói.

Người nọ vẫn điềm tĩnh nhắc nhở: “Thưa ông, mong ông hãy chú ý lời nói của mình. Ông nên suy nghĩ đến sự an nguy của bà chủ và cô chủ Tư Vũ.”
Nhìn cậu thiếu niên ngồi ngay ngắn trước bàn hội nghị, Tư Chính chợt nhớ đến vợ và con gái của mình, ánh mắt ông hơi tối đi.

Tư Duệ chỉnh lại chiếc nơ bướm đeo trên cổ, ngẩng đầu nhìn Tư Chính đang thẫn thờ đứng bên cửa sổ.
Phó Lâm Nguyệt trả lời: “Bà nội đột nhiên ngã xuống, mọi người đều sợ chết khiếp.”

“Những người mua nhà đâu?”
Khi Phó Lâm Hãn và Tư Vũ về đến nhà họ Phó thì thấy một chiếc xe cấp cứu đậu trước cửa.

Phó Lâm Hãn hoảng hốt chạy như bay, thầm nghĩ không phải ông nội lại xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Số tiền người nhà phải chi trả cho bệnh nhân được đưa vào phòng ICU chẳng khác nào muối bỏ biển.

Nhà họ Phó làm sao có thể kham nổi?
“Biến đi!”

Một vài người nhanh chóng rời khỏi đó.
Hàn Mục Lẫm cầm lấy mảnh vỡ giống thủy tinh, giơ lên nhìn trước ánh mặt trời.

Ánh sáng phản chiếu hơi lóa mắt.
“Khả năng lớn nhất là các hiệp sĩ.”

“Đó là tên gọi cũ mà thôi, bọn họ cũng chỉ là những kẻ xâm lược mặc Âu phục đi giày da. Nói với Cừu Tây Nguyên rằng nếu chạm mặt bọn họ thì cứ thoải mái ra tay, không cần phải e ngại sống chết.”
Người đứng ở bên ngoài do bố ông phái tới, nghiêm túc hỏi: “Thưa ông, vừa rồi ông đã dùng điện thoại di động à?”

Sắc mặt Tư Chính bỗng trở nên lạnh lùng, nheo mắt đáp: “Các người đang nghe trộm sao?”
“Bố ơi, chúng ta còn đang không có tiền làm phẫu thuật đây này.”

Điều đầu tiên Tôn Ưu nghĩ đến là chi phí cho ca phẫu thuật.
“Nhưng đó rành rành là một mảnh thủy tinh mà.”

“Có thứ gì đó đã hút hết năng lượng của viên ngọc bích.”
Phó Trác im lặng, sắc mặt nặng nề.

Phó Lăng Trí không nói gì bởi vì ông ta cũng có cùng suy nghĩ với vợ mình. Sau đó, ông ta gọi điện thoại cho Phó Bạc Thao, bảo hai vợ chồng họ trở về nhà càng sớm càng tốt.
“Nguyên Ngọc.”

“Bây giờ có tiện nói chuyện không?”
Em nói đi.”

“Mẹ bị xuất huyết não, tình hình rất nguy kịch, em muốn nhờ anh liên lạc với người nhà họ Lôi để mời họ đến khám cho mẹ.”
“Kỳ… kỳ quái vậy sao?” Thành viên trong đội sợ hãi đến mức suýt nữa đánh rơi mảnh thủy tinh trên tay.

“Như vậy sẽ giải thích rõ ràng việc tại sao nhiều ngọc thạch đồng thời biến mất như thế.” Hàn Mục Lẫm đi tới một tảng đá, nhìn về phía sườn núi âm u rồi nói tiếp: “Chuyện này hơi khó nhằn đây.”
Sát khí dâng lên trong mắt Tư Chính, ông cố gắng nén giận đến mức các cơ trên mặt khẽ run lên.

“Bố ơi.” Tư Duệ chợt cất tiếng gọi.
Phó Lăng Trí chán nản ra mặt, vừa rồi ông ta cũng rất hoảng sợ trước biến cố của mẹ mình.

***
Phó Lăng Trí nhìn Phó Nguyên Ngọc và hỏi: “Tư Chính nói thế nào?”

“Anh ấy sẽ liên lạc với họ, nhưng không dám hứa chắc là có thể nhờ được họ hay không.”
Người nọ bình tĩnh nói: “Thưa ông, chúng tôi đi theo ông theo lệnh của gia chủ và có quyền kiểm soát mọi hành động của ông. Ông có thể dùng điện thoại để nói chuyện, nhưng có một điều tôi cần phải nhắc nhở ông, đó là tốt hơn hết ông đừng nên nhúng tay vào chuyện của bà chủ.”

Vẻ mặt Tư Chính càng thêm lạnh lùng: “Các người muốn xen vào chuyện giữa hai vợ chồng chúng tôi sao?”
Tư Vũ chậm rãi đi tới.

Nhìn thấy Cao Mai nằm trên giường y tế, cô không hề cảm thấy bất ngờ.
“Hợp với cậu đấy.”

“Đi thôi, lần sau vẫn sẽ có duyên gặp lại.”
“Nói chuyện này với Tiểu Vũ làm gì? Bố vẫn còn một ít tiền, đi đóng tiền phẫu thuật trước đã.” Phó Trác trầm giọng phá vỡ bầu không khí im lặng ngắn ngủi.

***
Cậu nhìn theo hướng Tư Vũ rời đi và nói: “Lần trước đã gặp nhau một lần, không ngờ tôi và cô ấy lại có duyên như thế.”

“Trông xinh xắn sáng sủa ngoan ngoãn đấy chứ.”
Tư Duệ biết rằng áp lực mà Tư Chính phải chịu đựng vượt xa thực lực của ông. Cậu ta yên tâm ngồi trở lại bên bàn hội nghị, tiếp tục học hỏi kiến thức.

Tình hình hiện giờ của Tư Chính chẳng khác gì đang ngoan cố chống cự lại nhà họ Tư.
Lúc đến gần chiếc xe cấp cứu, cậu thoáng ngơ ngác khi nhìn thấy Cao Mai được đưa lên xe.

Phó Trác vẫn mạnh khỏe đứng bên cạnh xe, không hề hấn gì, ngoại trừ vẻ mặt buồn bã.
Hôm nay, bà ta đột ngột phát bệnh khiến mọi người luống cuống trở tay không kịp.

“Gọi điện cho Bạc Thao đi.” Phó Trác thở dài.
Tư Vũ cúi đầu nghịch di động, không đếm xỉa đến ông ta.

Phó Lăng Trí muốn nói tiếp mà không thể thốt nên lời.
Nếu Phó Nguyên Ngọc gọi điện thoại cho nhà họ Lôi thì chắc chắn sẽ nói chuyện với Tư Chính trước.

Nếu Tư Chính muốn ra mặt, Phó Lăng Trí sẽ có cơ hội vòi được một khoản tiền.
“Bệnh của mẹ con đã ủ trong người từ lâu, hôm nay chẳng qua là đúng lúc phát bệnh mà thôi.” Phó Trác nhíu mày đáp.

“Nguyên Ngọc, nếu cô có cách mời hai người nhà họ Lôi lần trước thì gọi điện cho họ đi.” Phó Lăng Trí nhớ đến chuyện này, bèn sốt ruột nhắc em gái mình.
Mặc dù Cao Mai đối xử không tốt với Phó Nguyên Ngọc, nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ của bà.

***
“Em không cần phải nói nhiều, có anh ở đây.”

Ông vừa cúp máy, bên ngoài liền có động tĩnh.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của anh và mọi người,a chúng tôi đang vội nên đi trước nhé. Chị ơi, mau đi thôi, trong nhà sắp xảy ra chuyện lớn rồi.” Nói đoạn, Phó Lâm Hãn kéo Tư Vũ chạy đi.

“Nguyên à, hình như họ là học sinh trường cấp hai Tung Sơn.” Mấy nam sinh đứng sau lưng Ngụy Nguyên nói.
“Phát hiện một vài người lạ đang tiến vào khu vực phía Nam, đội phó Cừu nói rằng bọn họ rất có thể là người của vùng đất tiên tri.”

Hàn Mục Lẫm hiếm khi cau mày: “Hãy điều tra rõ xem bọn họ là ai.”
Tư Vũ liền đưa mắt nhìn cậu ta, khiến cậu ta sợ hãi, vội vàng rụt lại trốn sau lưng mẹ mình.

Phó Lăng Trí nói với giọng thương lượng: “Tiểu Vũ, bác cả làm ăn thua lỗ, bây giờ ngoài cách bán nhà ra thì chỉ có hai mẹ con cháu cứu được bà thôi.”
Đội trưởng, có tin tức từ đội phó Cừu.”

“Nói đi.” Anh vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó.