Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 38: Sao lại không có kẹo của anh đây?



“Nhóc Tiểu Vũ thua cổ phiếu à?”

Hàn Mục Lẫm không nhịn được mà cất tiếng trêu đùa khi nhìn thấy cô gái đứng bên ngoài nhà khách.
1
Tư Vũ đưa chiếc túi ni lông trong tay cho anh.

“Cái gì vậy?” Tiếng súng vang lên trong phòng.

Cô chơi hết trò này đến trò khác, từ Call of Duty*, cho đến Red Orchestra**, cô đều chơi hết một lượt.

* Call of Duty là series trò chơi điện tử thuộc thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất được phát hành bởi Activision, được ra mắt lần đầu vào năm 2003.
Anh mỉm cười mở chiếc2 túi ra và ngửi thấy mùi thảo dược: “Thơm quá, Cừu Tây Nguyên sẽ rất thích cho mà xem.”

Tư Vũ gật đầu.

“Đừng đi vội, anh đây0 còn chưa hỏi xong.”
Bây giờ có cơ hội tốt ở ngay trước mặt, làm sao cô ta có thể bỏ lỡ cho được?

Tư Duệ vừa mới từ tòa nhà số Một trở về đã bị Tư Diễm quấn lấy hỏi: “Duệ à, em có loại thuốc mà nhà họ Lôi đang nghiên cứu không?”

“Bố đâu?”
** Red Orchestra là một trong số ít những trò chơi điện tử lấy đề tài về thời kỳ vệ quốc của nước Nga.

Chỉ trong hai giờ, cô đã chơi một cách rất xuất sắc, hạ gục mọi đối thủ.

Đối với trò chơi cần đến tốc độ của tay thì lại càng khỏi phải bàn.
Bố mẹ đi ra ngoài vẫn chưa về.”

Tư Duệ liền quay người, định rời đi.

Tư Diễm lập tức ngăn cậu ta lại: “Em còn chưa trả lời câu hỏi của chị.”
Bên dưới có một khoảng im lặng ngắn ngủi.

“Game chán.”

Có quá nhiều lỗi, không có tính chất thử thách.
“Meo meo...”

“Mày vẫn cần phải ăn à?”

“Meo meo.”
“Thuật xem tướng đó.”

Anh mỉm cười, lại xoa đầu cô: “Trở về học hành chăm chỉ đi, hai ngày nữa anh đây sẽ cho người đến lái xe về.”

Hàn Mục Lẫm quay trở lại nhà khách, ném túi thuốc cho Cừu Tây Nguyên.
“Meo meo.”

Con mèo đen giơ chân chỉ vào hình ảnh thức ăn cho mèo trong cửa sổ được bật lên trên màn hình máy tính, hai mắt sáng ngời.

Tư Vũ vờ như không thấy.
“Đã giao hàng xong chưa?”

“Meo meo.”

“Nếu mày còn ham chơi, ta lại tống mày về địa phủ đấy.”
“Thuốc trị thương.”

Anh nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Tư Vũ liền nhắc: “Chuyện xảy ra trong điện thờ ở thôn Hà Đông.”

Hàn Mục Lẫm kinh ngạc, hỏi: “Thuốc này ở đâu ra thế?”
Cô gõ bàn phím bằng một tay, những ngón tay mảnh dẻ giống như được lắp động cơ, thao tác thuần thục trên bàn phím.

“Mày đã đi chơi ở đâu vậy?”

“Meo.”
“Nhà họ Tư không có quyền đòi nhà họ Lôi chia phần.”

“Nhưng chị nghe nói là nhà họ sẽ chia cho nhà họ Tư và nhà Đệ Ngũ ba mươi viên thuốc thử nghiệm. Hiện giờ em đang ở cùng ông Sáu, chắc chắn có thể lấy cho chị một phần. Duệ ơi, em giúp chị đi mà. Sau này nếu chị trở nên mạnh mẽ hơn, chị cũng có thể giúp em một tay.”

Câu cuối cùng đã khiến Tư Duệ dao động.
Cô quay người lại, chăm chú nhìn anh: “Hỏi đi.”

“Cô đã thua bao nhiêu vậy?”

“Hãy nhìn vào các con số đi, tôi đã thắng được mấy triệu đấy.”
“Meo meo meo...” Lần này, tiếng kêu trầm thấp như thể đang nhận lỗi.

“Pi li pa la.”

“Pằng pằng pằng.”
Một ID tung tăng khắp các trò chơi trực tuyến.

Một số người chơi thể thao điện tử chuyên nghiệp hoàn toàn bối rối trước tài khoản nhảy loi choi này.

[Chết tiệt, “Vặn cổ Z” là thằng nào đấy? Chỉ trong vòng hai tiếng mà đã làm mưa làm gió khắp giới thể thao điện tử. Có cao nhân nào đứng ra phổ cập kiến thức cho anh em không nhỉ?]
[Không biết thằng đó chạy đi đâu rồi, giọng nói, địa chỉ ID, phần trò chuyện riêng đều bị chặn.]

[Quá đỉnh, không biết là vị cao nhân nào đột nhiên xuống núi, khiến cả giới thể thao điện tử run rẩy.]

[Thằng cha này có lẽ là hacker đấy. Tôi vừa mới nhờ đại lão hacker tìm kiếm thông tin cá nhân, kết quả là đại lão hacker cũng bị tấn công.]
“Để em thử xem sao.”

Tư Diễm mỉm cười hỏi: “Chú Chính đối xử với em thế nào?”

Vừa nhắc tới chuyện này, Tư Duệ nheo mắt, vẻ mặt tối sầm lại: “Đương nhiên là ông ta luôn nhớ nhung đồ bại não đó. Bây giờ em mới là con trai của ông ta, đứa con gái vô tích sự đó làm sao có thể gánh vác được tương lai của nhà họ Tư chứ. Nhà họ Tư cũng chưa bao giờ có chuyện phụ nữ làm gia chủ. Ông ta vì một người phụ nữ mà tuyệt đường con cái của mình, đúng là ngu xuẩn.”
Giống như ăn kẹo thôi.”

Anh nở nụ cười ngả ngớn: “Nhóc Tiểu Vũ à, bất công quá đấy, anh đây giúp nhóc nhiều như vậy, sao lại không có phần kẹo của anh hả?”

“Anh muốn ăn à?”
Mọi người thật sự lo ngại rằng anh ta còn muốn đưa lên miệng nếm thử.

Cừu Tây Nguyên không còn gì để nói, bỗng chốc không muốn uống loại thuốc này.

“Cho họ uống thử đi đã.”
7“Tôi tự điều chế đấy, thuốc sẽ có tác dụng sau ba tiếng.”

Ngày nay có quá nhiều thứ công nghiệp hóa, thảo dược cũng không còn tốt nh7ư xưa nữa.

Nếu ở hàng trăm năm trước, thuốc được điều chế chỉ uống vào nửa tiếng là phát huy tác dụng.
“Cảm ơn.”

“Nhưng mà chẳng khiêm tốn chút nào.” Anh xoa đầu cô.

“Chẳng mấy chốc là tôi có thể trả lại tiền cho anh.”
Tư Vũ chỉ quay nửa người, không để camera chiếu vào mặt mình.

Con mèo đen cười nhiều đến nỗi miệng đã cứng đờ. Nó quay đầu lại, cầu xin sự giúp đỡ với vẻ dễ thương đến mức khiến cư dân mạng mê tít thò lò.

“Vắt sữa*.”
“Cái gì đây hả anh Hàn?”

“Thuốc độc.”

Cừu Tây Nguyên câm nín.
“Meo.”

Tư Vũ đang gõ bàn phím thì nhìn thấy một trò chơi khá thú vị trong mục quảng cáo rác xuất hiện ngày hôm nay.

Bây giờ cô đã có kỹ năng hack rất đỉnh, nhưng cô không chặn quảng cáo rác chỉ vì những trò chơi này.
“Uống vào sẽ đi chầu tổ tiên đấy.”

Cừu Tây Nguyên càng thêm cạn lời.

Lê Diêm ngửi thấy mùi thảo dược trong túi bèn hớn hở cầm lên ngửi thật kỹ, rồi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và phấn khởi: “Cậu Năm, thuốc này ở đâu ra vậy?”
[Phổ cập cái con khỉ, bọn tôi cũng đang tìm người đó đây.]

[Bên UB bọn tôi cũng có ‘Vặn cổ Z’, vừa tham gia đã lao đi khắp nơi, còn bật chế độ hack thăng cấp trong suốt quá trình nữa chứ. Thánh chứ không phải là người.]

[Chạy đâu rồi?]
Tự kiếm tiền mà mua đồ ăn.”

“Meo?”

Tư Vũ bật phát sóng trực tiếp, rồi đi về phía trước nói: “Kêu đi nào.”
Thấy thế, sắc mặt của Hàn Mục Lẫm hơi thay đổi: “Nhặt được trong thùng rác.”

Lê Diêm nghẹn họng.

Nếu anh đã không muốn nói, anh ta cũng không hỏi nữa, chỉ cầm túi thuốc lên, cẩn thận quan sát như thể báu vật và ngửi lấy ngửi để.
Hàn Mục Lẫm ngơ người.

“Còn chuyện gì nữa không?”

“Nhóc Tiểu Vũ đúng là thiên tài.”
Có điều, Tư Duệ sẽ không bao giờ cho phép một kẻ vô tích sự như Tư Vũ trở về cản trở tiền đồ của cậu ta.

Vị trí gia chủ tương lai phải thuộc về cậu ta, không ai có quyền tước đoạt nó khỏi tay cậu ta.

Tư Vũ muốn quay lại thì cũng phải xem cậu ta có cho phép hay không.
Ánh mắt Tư Vũ quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt như thể tia X-quang.

Hàn Mục Lẫm hơi háo hức: “Nhóc sẽ cho anh đây à?”

“Ngoại trừ số mệnh không tốt, phải trải qua những chuyện có phần thê thảm ra thì anh không có bệnh tật gì cả.”
Lời nói của cậu ta đầy khinh thường Tư Chính.

Tư Diễm cười khẩy: “Con bé đó sẽ không thể trở về được đâu, nhà họ Tư không cần đồ ăn hại.”

Thiên kim chính thống thì thế nào?
Một cơn mưa bình luận xuất hiện trên màn hình phát trực tiếp.

Tư Vũ lướt xem chương trình phát sóng trực tiếp của thú cưng đáng yêu trên điện thoại di động của mình, bắt chước hình thức trong đó để nhắc nhở con mèo đen: “Cười lên, cười lên.”

Nó liền cười toét miệng.
Tư Duệ lạnh lùng nói tiếp: “Mấy lão già nhà họ Tư đang đề nghị đón huyết mạch chính thống của nhà họ Tư trở về.”

“Bọn họ nghĩ cái quái gì mà lại muốn đón đồ vô dụng đó trở về chứ?”

Kể từ tháng trước, một số lão già giống như đồng loạt bị viêm màng não, liên tục đánh tiếng với Tư Vệ Bình.
“Đừng lo, thuốc này không có vấn đề gì đâu, hơn nữa còn là thần dược đấy.”

Cừu Tây Nguyên có phần sợ hãi, tay khẽ run rẩy khi nhìn thấy nụ cười đầy phấn khích của Lê Diêm, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ thằng cha này điên rồi?

***
Nhà họ Tư, dạo này Tư Diễm không quan tâm đến trò đánh cờ trực tuyến nữa.

Qua lời kể của em trai mình, cô ta được biết là nhà họ Lôi đang điều chế một loại thuốc có thể phát huy tiềm năng của con người, tuy rằng không thể so sánh được với cổ võ giả, nhưng sẽ có sức mạnh không chỉ gấp đôi người bình thường.

Khác với Tư Duệ, cô ta không thể vào sân tập võ của gia tộc.
“Ô, nhóc còn biết xem tướng cơ đấy.”

Cô gật đầu: “Anh có số mệnh đặc biệt, có thể dùng cách lấy độc trị độc, kết hợp với một người cũng có số mệnh đặc biệt để hóa giải điều này. Với trình độ hiện giờ của tôi thì không thể điều chế được loại thuốc tăng cường nào cho anh đâu.”

Nghe vậy, Hàn Mục Lẫm sửng sốt, nheo mắt nhìn cô với vẻ dò xét: “Nhóc biết được những điều này từ đâu vậy?”
“Không phải chứ anh Hàn, anh còn chẳng biết nguồn gốc của nó, thật sự muốn lấy tôi ra làm chuột bạch sao?”

“Cậu tự quyết định đi, muốn trở thành đồ bỏ đi hay là làm chuột bạch.”

Cừu Tây Nguyên nước mắt lưng tròng, chấp nhận số phận: “Làm chuột bạch.”
* Theo cách giải thích của dân gian thì khi mèo con bú sữa, hai chi trước của nó sẽ ôm lấy vú mèo mẹ và ấn vào giúp tiết sữa, để mèo bú được sữa tốt hơn. Sau khi mèo con lớn lên và rời xa mèo mẹ, khi rất nhớ mẹ, nó sẽ tìm một chỗ mềm mại để đứng và giẫm hai chi trước xuống đất, động tác gọi là vắt sữa.

Con mèo đen không muốn làm hành động xấu hổ này cho lắm.

“Không muốn ăn nữa chứ gì.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, con mèo đành phải thực hiện động tác “vắt sữa” với đôi mắt ngấn lệ.

[Trời ơi, đôi mắt của nó một đen một tím, đẹp quá! Tôi chưa bao giờ thấy một con mèo thuộc giống này.]

[Chủ kênh ơi, mèo lai à?]

[Mèo cái à chủ kênh? Mình xin nhận nuôi một “em” sau khi nó sinh con.]

[Nó có tên không?]