Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 37: Giao hàng nhanh chớp nhoáng



Sau khi đăng ký tài khoản, Tư Vũ mê mẩn với trò giao dịch chứng khoán.

Lí do rất đơn giản, công việc này vừa kiếm tiền nhanh chóng v1ừa tiết kiệm sức lực.

Chỉ cần mở máy tính, giở vài cuốn sách liên quan, căn chuẩn mã cổ phiếu muốn đầu tư rồi ngồi chờ tiền lời.
Đêm hôm đó, Phó Nguyên Ngọc nghe thấy tiếng bóng bàn trong lúc đang ngủ. Thấy cậu hỏi thăm mình, Chu Tiêu mừng thầm.

Nữ sinh bên cạnh liền nói: “Còn không phải vì chuyện của Tư Vũ lớp các cậu mà Cung San San chạy đến bắt lỗi Chu Tiêu ư? Buồn cười thật đấy, chính Tư Vũ mới là người làm hại Cung San San như vậy, liên quan gì đến Chu Tiêu chứ. Theo tôi thì Tư Vũ lớp các cậu đúng là đồ phá hoại.”

Cố Tuyển Diên bình thản đáp: “Về sau tránh xa cậu ấy là được.”
Chàng trai vội vàng vươn tay ra, định tóm lấy cô.

Tư Vũ giơ tay phản công, nhưng không ngờ rằng anh ta đã tránh được.

Người này đã từng luyện võ sao?
Người này sống ở vùng biên giới, sau khi bị sinh vật nào đó tấn công, trên cơ thể xuất hiện những vết lở loét. Đây cũng là triệu chứng mà không có loại thuốc nào có thể chữa khỏi.

Tư Vũ đã tốn rất nhiều tâm sức để điều chế ra ba loại thuốc này.

Kết quả là cô bị thiếu ngủ trong hai ngày qua.
Vẻ mặt anh ta trở nên khó coi.

Những người trong xe sốt ruột chờ đợi, thấy thế liền xuống xe bước tới chỗ họ.

“Cô bé à, em không thể theo đuổi thần tượng kiểu này được đâu. Hãy trả lại dải lụa cho Hạc Văn đi, nó thật sự rất quan trọng với cậu ấy.” Trợ lý của Thừa Hạc Văn nói.
“Có ai bắt các cậu phải dạy kèm cậu ấy đâu, lải nhải cái gì?” Tôn Mục Sâm bực mình đốp chát lại.

Lớp phó Vương Phong đứng lên nói: “Mọi người về chỗ ngồi học đi.”

Tuy nhiên từ đầu chí cuối, lớp trưởng Cố Tuyển Diên không hề lên tiếng, thậm chí còn chẳng buồn nhìn sang bên đó.
Bà rời giường, đi ra gõ cửa phòng Tư Vũ và hỏi: “Tiể7u Vũ à, con vẫn chưa ngủ sao? Có tiếng động gì vậy? Con không sao chứ?”

“Con đi ngủ ngay đây.” Cô đáp, sau đó không có động tĩnh gì7 nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa không cách âm, khẽ nhăn mày.

Cô thật sự muốn khiếu nại, biệt thự tiền triệu mà không có cách 2âm.
Một trong số họ bị ung thư, có lẽ đã ở giai đoạn cuối cho nên mới đánh liều tìm mua thuốc trên mạng.

Một người đàn ông ở thành phố Thân, tuy là một người bình thường nhưng lại muốn luyện võ. Song, kinh mạch bị tắc nghẽn, người này đã uống rất nhiều thuốc và châm cứu nhiều lần mà không có tác dụng.

Người còn lại thì hơi đặc biệt một chút.
“Tôn Mục Sâm à, dù cậu cho cậu ấy chép bài thì cậu ấy cũng chẳng được nổi ba mươi điểm đâu. Cần gì phải lãng phí thời gian chứ.” Có bạn học nói với giọng châm chọc.

“Đúng vậy, với chỉ số thông minh của cậu ấy, liệu có làm bài được không?”

“Dù sao nếu kết quả thi tháng lần này của cậu ấy không đạt yêu cầu thì cứ đuổi cậu ấy ra khỏi lớp 9A2 của chúng ta là xong.”
Tất cả đều do Chu Tiêu nên mới khiến mọi chuyện ra nông nỗi này.

Dạo này tâm trạng của Chu Tiêu không tốt, vì thế cô ta định tranh thủ giờ nghỉ trưa để ra ngoài đi dạo cùng với một vài bạn học nữ.

Cung San San xin nghỉ học dài ngày đột nhiên nhảy ra gườm gườm nhìn Chu Tiêu với vẻ mặt dữ tợn.
***

Sau khi đi được một quãng xa, Tôn Mục Sâm nhìn cậu với vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Có chuyện gì thì nói đi.”
Tư Vũ đang đi bộ trên đường, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía góc tường.

Một chiếc xe lặng lẽ bám theo cô xuất hiện, một người đàn ông hóa trang kín mít từ đầu đến chân mở cửa xe và bước xuống.

Anh ta đi tới, đưa tay về phía cô, lạnh lùng nói: “Trả lại cho tôi.”
“Anh không nghe thấy à? Cô ta đã vứt dải lụa đi rồi, đó là…”

“Hạc Văn, bình tĩnh, bình tĩnh.” Trợ lý xoa dịu anh ta rồi quay sang hỏi Tư Vũ: “Em ném dải lụa đó ở chỗ nào hả cô bé?”

“Cửa.” Tư Vũ bỏ lại những lời này, sau đó điềm nhiên đi lướt qua bọn họ và rời đi.
Thừa Hạc Văn cáu kỉnh chửi thề.

Nếu không vì lo ngại đến việc sẽ thu hút sự chú ý của những người xung quanh, anh ta thật sự muốn tặng cho cô gái đó vài cái bạt tai.

Trợ lý lại trấn an: “Cử người đi đến cửa nhà hàng đó tìm kiếm. Hôm ấy tôi đã nhắc nhở cậu là đừng đi ra ngoài mà cậu không chịu nghe.”
“À, Diên này, lần trước Tư Vũ đã chạy ra cứu cậu đấy. Tại sao cậu lại ghét cậu ấy như vậy?”

Mặc dù cuối cùng cô không phải là người cứu cậu, nhưng trong hoàn cảnh đó, một cô gái đã dũng cảm lao ra phía trước, đây quả là tình yêu đích thực.

“Tớ không thích cũng không ghét cậu ấy. Chuyện hôm đó, tớ có thể hậu tạ cậu ấy, nhưng dứt khoát sẽ không vì thế mà đồng ý làm bạn trai cậu ấy.”
Đào Hinh Nhiễm vẫn luôn quan sát cậu và thở phào nhẹ nhõm khi thấy cậu không ra mặt nói đỡ cho Tư Vũ.

***

Cung San San không còn mặt mũi đến trường, ngay cả gia đình cô ta cũng gặp tai họa. Sau khi chuyện xảy ra, mọi việc hợp tác làm ăn với trường cấp hai Tung Sơn đều bị chấm dứt, gia đình cô ta đã phải chịu tổn thất rất lớn.
Thừa Hạc Văn giận không để đâu cho hết, hai mắt đỏ ngầu: “Làm sao tôi biết được là sẽ xảy ra chuyện đó?”

***

Đào Hinh Nhiễm đã bị phạt nên không còn được làm trong ban cán sự lớp nữa. Chức vụ cũ của cô ta được giao Tôn Mục Sâm.
Sau khi bảo con mèo đi giao hàng nhanh, Tư Vũ đeo ba lô đi ra ngoài.

Hôm nay, Phó Nguyên Ngọc vẫn tiếp tục đi tìm việc.

Con gái mình đã mua được một căn biệt thự, người làm mẹ như bà càng phải cố gắng hơn.
“Cứ nói đi, tôi còn có thể sống được mấy ngày nữa?” Vẻ mặt Cừu Tây Nguyên vẫn lạc quan nhưng chắc chắn trong lòng đang rất khó chịu.

“Không chết được đâu, chẳng qua là anh sẽ không thể sử dụng cổ võ được nữa.”

Anh ta cau mày nói: “Như thế thì có khác gì chết?”
“Vứt rồi.” Tư Vũ hời hợt nói.

Nghe vậy, Thừa Hạc Văn tức giận trừng mắt hỏi: “Cô vừa nói cái gì? Sao cô dám vứt nó đi?”

“Bình tĩnh nào.” Trợ lý của Thừa Hạc Văn vội ngăn anh ta nổi giận với Tư Vũ.
“Meo.”

Con mèo cúi đầu, liếc nhìn địa chỉ trước mặt.

“Đừng để ai nhìn thấy mày.”
Sau khi được bác sĩ Lê Diêm bắt mạch, Cừu Tây Nguyên ho sù sụ và nôn ra máu hai lần.

“Mẹ kiếp, ông đây hộc máu rồi.”

Lê Diêm liếc nhìn anh ta rồi dừng lại: “Tình trạng của anh hiện giờ rất xấu.”
Nếu người của hai gia tộc này được chữa khỏi thì anh phải ra mặt mời người nhà họ Lôi đến khám cho các đồng đội bị thương của mình.

“Bọn họ giấu tin tức rất kỹ, cần phải điều tra mới được.”

“Nếu nhà họ Lôi có cách thì anh nhất định phải đi một chuyến đấy.” Lê Diêm lo lắng rằng anh sẽ không hạ mình đi nhờ vả.
Trong mắt họ, dáng vẻ muốn nói giúp cho Cung San San trong khi bản thân mình bị oan ức của Chu Tiêu càng thêm phần đáng thương và vô tội.

Mặt mày Cung San San xám xịt sau khi bị ăn chửi, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi nói một câu rồi bỏ chạy.

Mấy nữ sinh còn quay sang an ủi Chu Tiêu.
Cố Tuyển Diên và Tôn Mục Sâm đang định đi đến bệnh viện để kiểm tra lại thì tình cờ nhìn thấy cảnh đó.

“Cố Tuyển Diên.” Chu Tiêu đi về phía cậu với đôi mắt đỏ hoe.

Cậu hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tôn Mục Sâm định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

Cậu ta thấy gần đây Tư Vũ không buồn liếc nhìn Cố Tuyển Diên nữa, có lẽ cậu đã nghĩ nhiều rồi.

Bác sĩ biệt phái từ thủ đô đã tới huyện Tung Sơn và đang kiểm tra thương tích cho nhóm Cừu Tây Nguyên trong nhà khách.
Tư Vũ im lặng nhìn anh ta.

“Trả lại dải lụa cho tôi. Chỉ cần cô trả lại dải lụa, tôi có thể ký tên hoặc chụp ảnh tùy ý cô.”

Chàng trai có phần nóng nảy.
***

Cô gói thuốc cho ba khách hàng vào mỗi túi ni lông một cách cẩn thận, rồi treo lên cổ con mèo đen.

“Địa chỉ ở đây, tự mình xem đi.”
“Ừ.”

Tư Vũ có ấn tượng khá tốt về Tôn Mục Sâm, cho nên vẫn sẽ trả lời cậu ta.

“Có gì không hiểu thì mấy ngày tới cứ hỏi tôi thoải mái nhé. Nếu không hiệu quả, tôi sẽ giúp cậu ôn tập, bổ sung kiến thức.”
Vì vậy, quản lý Ninh phụ trách khu biệt thự Du Nhiên Cư đã nhận được lời phàn nàn của người dân vào lúc đêm khuya.

*** 0

Thuốc của ba người đặt mua có tác dụng chữa bệnh khác nhau.
“Trước tiên hãy tạm thời giúp cậu ấy cầm cự đã.” Hàn Mục Lẫm nói.

Lê Diêm gật đầu: “Tình hình của người nhà họ Tư và nhà Đệ Ngũ hiện giờ thế nào?”

Hàn Mục Lẫm lập tức hiểu ý của Lê Diêm.
“Cậu đã chuẩn bị tốt cho kỳ thi tháng chưa, Tư Vũ?”

Với tư cách là cán sự bộ môn, mối quan tâm đầu tiên và lớn nhất của Tôn Mục Sâm là điểm số của Tư Vũ.

Tuy bài kiểm tra hàng tháng không quá quan trọng, nhưng các giáo viên sẽ lấy kết quả này để so sánh thành tích toàn khối.
“Tư Vũ à, sao trông sắc mặt con kém vậy? Con bị ốm à?”

Phó Nguyên Ngọc chuẩn bị bữa sáng cho con gái mình rồi đưa tay sờ trán cô.

Nhiệt độ bình thường, không nóng.
Chu Tiêu kinh hãi ra mặt: “San San, tớ không hề bảo cậu làm gì cả, sao cậu lại đổ oan cho tớ?”

Cậu không bảo tôi làm gì, nhưng tôi lại làm tất cả vì cậu. Tất cả những chuyện này đều do cậu mà ra.”

Các nữ sinh khác không chịu nổi nữa, nhao nhao đứng ra bênh vực Chu Tiêu.
Chu Tiêu mỉm cười khi nhìn thấy cô ta: “San San, đã nhiều ngày không thấy cậu đến trường…”

“Nếu không phải do cậu thì tôi sẽ ra nông nỗi này ư? Bố tôi sẽ phải chịu tổn thất lớn như vậy sao? Chu Tiêu, tất cả đều tại cậu.”

Mấy cô gái bên cạnh Chu Tiêu không khỏi đưa mắt nhìn cô ta.
“Meo.”

Con mèo đen nhảy ra khỏi bậu cửa sổ, thoáng một cái đã biến mất khỏi tầm mắt.

***
Nhà họ Lôi thật sự rất kiêu ngạo, thậm chí còn chẳng coi những gia tộc lâu đời và nổi tiếng ở thủ đô ra gì.

Hàn Mục Lẫm tặc lưỡi nhớ lại cảnh tượng mình đã đuổi người nhà họ Lôi đi lần trước.