Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 35: Bởi vì tư chính có điểm yếu



Sau khi tiễn hai người nhà họ Lôi rời đi thì cũng đã gần 5 giờ sáng.

Tư Chính không hề lo lắng về vết thương của Giang Kính. Trên mạng, các chủ đề nóng hổi về trường cấp hai của huyện Tung Sơn vẫn không hạ nhiệt, thậm chí còn gây sốt hơn trong những ngày gần đây.

[Vậy nếu cô nàng bị đồn là được bao nuôi thật sự không phải được bao nuôi thì rốt cuộc tiền của cô ta là từ đâu ra?]
Vẻ mặt cô thoáng dao động.

Sau đó, cô tắt máy tính rồi nhảy xuống từ tầng hai của biệt thự.
Chủ nhân của bài đăng này tên là Diệu Nhân Hồi Xuân, thỉnh thoảng mới đăng một bài cập nhật.

Tất cả đều là bài viết về dược liệu và nhận được những phản hồi chân thực về hiệu quả sau khi dùng thuốc, thậm chí còn thu hút cả những khách hàng bí ẩn hoặc những gia tộc thần bí tìm đến mua hàng.
Cô nhấp chuột vào bài đăng đó.

Đó là một danh sách dài các loại thuốc được giới thiệu và tác dụng của chúng.
“Bảo người vào trang web WORLD mà nhà họ Lôi đã nhắc đến.”

“Vâng.”
Phó Nguyên Ngọc thu dọn hành lý trong tiếng chửi bới của Cao Mai, sau đó chào Phó Trác và dẫn theo con gái mình chuyển đến biệt thự.

Phó Trác đang dưỡng bệnh nên không đi theo họ.
Vì chuyên bóc phốt những vụ tai tiếng của các gia tộc giàu có nên người này được gọi là “Teppanyaki* của giới quyền quý” và rất nổi tiếng trên mạng với hàng chục triệu người hâm mộ.

* Teppanyaki là nghệ thuật nấu ăn trong ẩm thực Nhật Bản bằng cách nướng áp chảo trên một tấm kim loại dày, thường bằng gang hoặc thép có khả năng chịu nhiệt cao.
Có điều, sắc mặt ông ta vẫn không dịu đi, chỉ ra hiệu cho trợ lý của mình là Tạ Chung ghi âm lại, sau đó đưa cho Tư Chính.

Chỉ riêng điều này đã khiến Tư Duệ hiểu được rằng Tư Chính vẫn là người thừa kế đứng đầu trong lòng Tư Vệ Bình.
[Cả nhà đã đọc hết chưa? Người đưa tin nói rằng cô ta là nỗi nhục của nhà họ Tư, nghe đồn bị đuổi khỏi nhà do đầu óc có vấn đề đấy.]

Phía dưới có rất nhiều bình luận với lời lẽ ghen tị, chẳng mấy chốc, những lời lẽ mỉa mai châm chọc đã chiếm đa số.
“Chẳng lẽ không nên làm thế à?”

Chu Tiêu chửi ầm lên: “Cậu đúng là đồ trơ tráo. Tư Vũ, tôi không ngờ cậu lại là người như vậy. Rõ ràng là tôi không làm gì cả mà lại bị đối xử một cách quá đáng. Sao trong trường Tung Sơn lại có loại người không biết xấu hổ như cậu chứ?”
Hiện giờ, ông rất tò mò muốn biết7 ông ta đã đi đến địa phương nào của huyện Tung Sơn và bị thứ gì tấn công mà có thể khiến một nhóm ám vệ của nhà họ Tư bị thương nặng như vậy7?

Nếu không tìm được cách chữa trị, sau này chân khí của ông ta có thể bị tắc nghẽn mọi lúc mọi nơi, điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đế2n công việc của ông ta, thậm chí còn không giữ được vị trí cận vệ số một của Tư Vệ Bình.
Họ cũng đã xem tin tức gây sốt trên mạng và biết chuyện cô là cô cả của nhà họ Tư ở thành phố Thân, cho dù cô đã bị đuổi ra khỏi nhà thì dân huyện lị như họ cũng không dám động vào cô.

Chị ơi, bọn họ không làm gì chị chứ?”
Mọi người làm theo bình luận này.

Tài khoản có tên “Rồng thần vẫy đuôi” đưa tin về thành phố Thân.
Chu Tiêu giả vờ kéo hai bạn nam lại, yếu ớt nói: “Không phải Tư Vũ bắt nạt tớ đâu, là do bụi bay vào mắt tớ đấy.”

Lúc này, các nam sinh mới tránh xa Tư Vũ.
Sau đó, cô ta lại nghĩ bụng, Tư Vũ là cô chiêu nhà giàu thì đã sao? Bây giờ còn chưa bị đuổi học, vẫn được ngồi cùng lớp với những người giỏi hơn cô, trong khi thành tích học tập của cô luôn đội sổ đấy thôi.

Việc so sánh như vậy khiến cô ta cảm thấy mình cao hơn Tư Vũ vài bậc.
“Chao ôi, biệt thự chị mua đẹp quá!” Cô bé vẫn còn là một đứa trẻ nên vừa đi vào biệt thự đã chạy nhảy khắp nơi.

Phó Lâm Hãn là con trai, cũng không còn nhỏ nữa, vì thế cậu khá kiềm chế cảm xúc, nhưng vẫn không giấu được vẻ ngưỡng mộ trong ánh mắt.
Có điều, cậu chỉ nhìn thoáng qua, cau mày mà không nói gì.

Tôn Mục Sâm nhìn về phía Tư Vũ đang nằm bò ra bàn và che quyển sách trước mặt, không biết là đang ngủ thật hay giả vờ.
“Bố, ở đây không còn việc của con nữa, con đ0i trước đây.”

Tư Chính phủi bụi không hề tồn tại trên tay áo rồi xoay người rời đi.
Nói đoạn, ông ta đi ngang qua Tư Duệ, đi ra ngoài.

Tư Vệ Bình nhìn con trai mình với ánh mắt u ám. Tư Chính càng ngày càng qua loa chiếu lệ với người cha ruột là ông ta.
Con mèo mun lại lặng lẽ xuất hiện bên cạnh chân cô kéo theo một vệt khói đen.

“Meo.”
Tư Vũ thoáng nhìn cậu, khẽ lắc đầu.

***
T1hân là đội trưởng đội cận vệ của Tư Vệ Bình và được ông ta rất trọng dụng, không cần suy nghĩ cũng biết bản lĩnh của Giang Kính ghê gớm đến m2ức nào.

Đôi khi quyền lực của người này còn lớn hơn cả con trai của Tư Vệ Bình là Tư Chính.
Cuối cùng Tư Vũ cũng tìm thấy bài viết của mình.

Vì mức giá của cô đưa ra không cao nên vẫn có người hỏi mua.
Đương nhiên là học sinh của trường cấp hai Tung Sơn cũng nhìn thấy chủ đề được tìm kiếm nhiều thứ ba trên mạng.

“Cố Tuyển Diên, cậu xem này.” Tôn Mục Sâm nhấp mở top tìm kiếm nóng trên điện thoại di động rồi chưa cho Cố Tuyển Diên đang tập trung giải đề thi.
Một số loại thuốc kỳ diệu hơn sẽ được bán đấu giá thông qua hình thức đấu giá trực tuyến.

Người trả giá cao nhất sẽ nhận được nó.
Cô ta tủi thân, hai mắt đỏ hoe.

Những người đứng ở xa không nghe thấy lời nói của Chu Tiêu còn tưởng rằng Tư Vũ đang bắt nạt cô ta.
Cậu ta ngẩn người nhìn chiếc cổ mảnh mai trắng trẻo của cô để lộ ra dưới ánh nắng chiếu vào qua ô cửa sổ, khiến làn da ở đó trở nên lấp lánh trông thật quyến rũ.

Thế là cậu ta nhanh chóng cúi đầu xuống, tiếp tục đọc bình luận.
Ngay khi ông ta nói xong, Giang Kính lập tức muốn hỏi điều gì đó, tuy nhiên Tạ Chung đã đi truyền đạt mệnh lệnh của Tư Vệ Bình, chặn lại mọi lời nói của Giang Kính.

Địa vị của Tạ Chung ở nhà họ Tư tương đương với quản gia và chỉ đứng sau ông ta.
[Bởi vì đột nhiên lòi ra trò hề của hai bố con nhà họ Cung nên mọi người đã hoàn toàn xem nhẹ chuyện này. Tôi nghi ngờ rằng người bạn cùng lớp của em gái được bao nuôi đã thuê cao thủ để xóa vết nhơ.]

[Đồng ý với quan điểm nhà trên.]
Đào Hinh Nhiễm siết chặt điện thoại trong tay, liếc nhìn Tư Vũ đang nằm bò ra bàn ngủ ngon lành, ánh mắt lóe lên vẻ ghen ghét mãnh liệt, trong lòng thầm nghĩ, sao một kẻ ngu đần lại tốt số đến vậy?

Thật không công bằng.
***

Sau khi chuyển vào biệt thự, Tư Vũ bắt tay vào việc điều chế thuốc.
Nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Cao Mai và Phó Lâm Hâm, ông ta lại nổi nóng. Mặc dù hai bà cháu họ đã dừng lại, nhưng Phó Lăng Trí lại rất có ý kiến với chuyện này.

Khi bước vào khu biệt thự Du Nhiên Cư, Phó Lâm Nguyệt nhìn ngắm không chớp mắt.
***

“Gia chủ, rồi sẽ có ngày cậu Tư Chính hiểu được nỗi khổ tâm của ông.” Giang Kính an ủi Tư Vệ Bình.
Cái giá của hắn đưa ra cũng rất đắt.

Tuy nhiên “đắt xắt ra miếng”, sau khi uống thuốc của hắn, mọi vết thương đều thuyên giảm.
Thuốc của người này được cung cấp riêng cho cổ võ giả. Có người bình thường đã lén dùng thử, kết quả xuất hiện tình trạng cơ thể phát nổ.

Kể từ đó, không có người bình thường nào dám mua thuốc của Diệu Nhân Hồi Xuân nữa.
Các nam sinh ngưỡng mộ cô ta đều hùng hổ chạy tới.

Phó Lâm Hãn nhìn thấy nhiều người vây quanh Tư Vũ liền chạy đến, lớn tiếng với các anh chị lớp trên: “Các người làm gì đấy hả?”
Bây giờ ông ta bị thương thế này, nên rất lo lắng về việc vị trí của mình có thể bị người khác thay thế bất cứ lúc nào. Giang Kính âm thầm nắm chặt hai tay thành nắm đấm.

***
Có người thậm chí còn lôi mấy thiên kim nổi tiếng của nhà họ Tư ra để so sánh.

***
Buổi tối, cô trở lại nhà họ Phó lấy túi da rắn đựng dược liệu đến biệt thự rồi ngồi trước máy tính, mở trang web WORLD đã được mã hóa.

Bài đăng của cô đã bị trôi đi giống như đá chìm dưới đáy biển, còn bài đăng thay thế đã được đẩy thẳng lên trang đầu tiên của mục nguyên liệu.
[Mẹ kiếp, còn tưởng rằng cô nàng được bao nuôi, hóa ra lại là cô chiêu của một gia tộc lớn.]

[Sinh ra trong một gia đình giàu sang như thế, muốn mua cả hòn đảo cũng được chứ đừng nói đến một biệt thự cỏn con.]
[Cũng thế.]

[Cả nhà ơi, mau vào xem bài đăng của “Rồng thần vẫy đuôi” đi.]
Chu Tiêu nhìn thấy cô từ xa, bèn tức giận chạy tới, hét lên: “Tư Vũ, cậu có ý gì hả?”

Cô ngước mắt lên, dửng dưng nhìn cô ta, khiến cô ta càng tức lộn ruột trước thái độ ấy của cô: “Cậu đã bảo Trương Liên Hỉ đòi khoản bồi thường của tôi có phải không?”
Lúc này, Phó Nguyên Ngọc cảm thấy thư thái chưa từng có.

Bà quay đầu lại mỉm cười nhìn con gái mình và tưởng tượng ra tương lai của hai mẹ con họ.
Cô trả lời tin nhắn của ba người đó, yêu cầu họ gửi địa chỉ riêng, trả trước một nửa số tiền, sau khi dùng thuốc đạt được hiệu quả mong muốn thì trả nốt một nửa còn lại.

Khi thoát khỏi trang web, Tư Vũ bất ngờ nhìn thấy một quảng cáo rác về giao dịch chứng khoán hiện lên trên màn hình máy tính.
***

Giờ tan học buổi trưa, Tư Vũ đứng trong trường chờ Phó Lâm Hãn.
Tư Vệ Bình nghiêm giọng: “Con ở lại nghe bố nói đã.”

Tư Chính liếc nhìn Tư Duệ đang đứng đó, điềm nhiên đáp: “Có Tư Duệ ở đây là đủ rồi.”
Khi bài đăng bị trôi mất, có một số người đã vào xem và đi ra, chỉ còn lại ba người có hứng thú mua hàng và cho biết mình là người bình thường.

Những người có thể truy cập trang web WORLD đều không phải người tầm thường.
Cư dân mạng vừa vào trang cá nhân của “Rồng thần vẫy đuôi” đã thấy tin tức chấn động đầu tiên được tung ra.

Bài viết nói về mối quan hệ giữa Tư Vũ và nhà họ Tư ở thành phố Thân.