Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 30: Tôi nên gọi anh là chú mới đúng



Quản lý Ninh của Du Nhiên Cư làm tất cả thủ tục cho hai mẹ con họ trước sự chứng kiến của Trương Liên Hỉ.

Tư Vũ khá hài lòng với1 phong cách bài trí của biệt thự ở Du Nhiên Cư, chỉ cần lắp đặt thêm vài thứ bản thân cần là được. Họ có thể dọn vào ở luôn.

So2ng, quản lý Ninh đề nghị với cô sau nửa năm nữa hãy vào ở, Tư Vũ có cách để loại bỏ mùi fomanđehit nên không có ý định nghe lời anh ta.7 Tư Vũ trả lời rất ngắn gọn: [Vâng.]

Sau khi mượn được xe, cô đi đến phòng của Phó Nguyên Ngọc nói một tiếng. Bà cũng đã mượn được xe nhưng nghĩ đến người bạn thần bí của con gái mình nên trả lại.

Có lẽ bà sẽ tìm được chút manh mối trong xe.
Buổi tối, hai mẹ con họ trở lại nhà họ Phó, nói với mọi người về chuyện sắp chuyển ra ngoài ở.

Phó Trác định lên tiếng phản đối.

Theo suy nghĩ của ông thì người một nhà ở cùng nhau là tốt nhất.
Trong rừng cây, Cừu Tây Nguyên cọ mông vào thân cây.

Quần áo sau lưng anh ta đã bốc cháy.

Hàn Mục Lẫm bước đến đạp anh ta một cái, khiến anh ta bay ra ngoài, sau đó lại đá bùn đất vào mông anh ta.
“Chị họ, đây là xe đi mượn à? Xe xịn nhỉ.” Phó Lâm Hãn là con trai nên cảm thấy rất hứng thú với xe cộ.

Tư Vũ đáp gọn lỏn: “Ừ.”

Phó Lâm Nguyệt nằm bò ra ghế sau, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía trước: “Chị họ ơi, chị và cô mua biệt thự thật à? Biệt thự trông thế nào? Có đẹp không? Em có thể đi xem không?”
“Dập tắt chưa?”

Anh đi đến vị trí trước mặt anh ta, nheo mắt những đốm lửa nhỏ lập lòe, miệng nhả ra một làn khói thuốc.

Cừu Tây Nguyên cau mặt đứng dậy, cởi áo ra rồi quấn ngang hông để che cái mông đã bị cháy, nhổ cát trong miệng ra.
Con mèo dần dần trở lại trạng thái bình thường.

***

“Mẹ kiếp! Bị đốt cháy mông rồi, mau dập lửa đi.”
Ông ta rất ghét mọi thứ ở quê.

“Lăng Trí nói đúng, điện thờ rách nát đó đã khiến nhà họ Phó chúng ta khổ sở lắm rồi.”

“Bà thì biết gì chứ.” Phó Trác chỉ thông báo cho họ chứ không phải hỏi ý kiến của họ.
Cô bé có hứng thú với những thứ như vậy hơn.

Phó Lâm Hãn cũng nhìn hai mẹ con Tư Vũ.

Lúc này, Phó Trác mới lên tiếng: “Nguyên Ngọc, con và Tiểu Vũ dọn ra ngoài ở cũng tốt. Mấy năm nay bố đã khiến con phải chịu khổ.”
Ông không hề cảm thấy kỳ lạ khi con gái mình có thể mua được một căn biệt thự.

“Bố, bố đừng nói như vậy, lúc đầu con vừa mới trở về, mọi người sống với nhau rất vui vẻ hòa thuận, có điều trong nửa năm gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện.”

“Dù nói thế nào thì bố cũng có lỗi với con.”
Đôi mắt một bên tím một bên đen của con mèo trở nên sẫm hơn, toàn thân rơi vào trạng thái phòng bị.

Tư Vũ nhẹ nhàng xoa đầu con mèo, lặng lẽ xoa dịu nó.

Sự khác thường càng lúc càng xa.
[Có cần anh đây làm tài xế không?]

Tư Vũ nhanh chóng trả lời: [Mẹ tôi biết lái xe.]

[Tối nay anh đây lái xe đến rồi về luôn, không gặp nhau đâu.]
Bởi vì đứa con gái vẫn luôn ngoan ngoãn đã bắt đầu chống lại bà ta.

Tư Vũ nhìn Phó Trác, nói: “Ông ơi, ngày mai mấy giờ chúng ta xuất phát.”

“Các người muốn đi đâu?” Cao Mai gắt um lên.
Thấy ông khăng khăng như vậy, Phó Lăng Trí chẳng muốn khuyên can ông nữa mà cầm lấy số điện thoại trên bàn rồi đi lên lầu.

Lúc này, Phó Lâm Nguyệt chạy đến ôm cánh tay ông nội mình: “Ông ơi, cháu về quê với ông và cô nhé.”

Phó Trác nhìn Phó Nguyên Ngọc.
Phó Trác nói: “Trong nhà ồn ào quá, tôi muốn về quê ở một thời gian.”

“Bố, không phải con đã nói với bố chuyện này từ lâu rồi sao? Đẩy điện thờ ở quê cho người khác đi, sau này nhà họ Phó chúng ta không cần phải trông nom nơi tồi tàn đó hết đời này đến đời khác nữa.”

Khi nhắc đến điện thờ ở quê nhà, Phó Lăng Trí lại cau mày.
Hàn Mục Lẫm dựa vào bên cạnh xe mỉm cười nhắn lại: [Hai mươi hai, sao vậy, nhóc Tiểu Vũ muốn giới thiệu bạn gái cho anh đây à?]

[Mười lăm tuổi và hai mươi hai tuổi cách nhau những bảy tuổi, tôi nên gọi anh là chú mới đúng.]

Anh nhíu mày đọc tin nhắn này rồi trả lời: [Như này là tăng vai vế của anh đây à? Cô bảo những ông chú của nhà họ Tư sẽ nghĩ thế nào?]
Nói đến đây, ánh mắt ông tối đi.

Lũ trẻ nhận ra bầu không khí trong xe hơi kỳ lạ nên cũng im lặng.

***
“Chết tiệt, ông đây không để yên cho hắn đâu.”

“Diệt được rồi, không cần phải giữ lại.”

“Đó là điều đương nhiên, thằng này không nhẫn nhịn được nữa rồi.”
“Đúng vậy, tôi không biết, nếu biết nhà họ Phó các người như thế thì năm đó tôi đã chẳng lấy ông.” Cao Mai hầm hầm đứng dậy, kéo Phó Lâm Hâm đi lên lầu.

“Bố, hay là bố đừng về quê, ở nhà cũ không có ai chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho bố đâu.”

“Tôi không cần các người chăm sóc, bây giờ tôi cũng có thể tự chăm sóc cho bản thân mình.”
[Cảm ơn anh, tôi sẽ trả tiền thuê xe cho anh.]

[Nhóc Tiểu Vũ vẫn khách sáo với anh đây à?]

[Xin hỏi tuổi anh?]
Phó Nguyên Ngọc lái chiếc xe đã được “độ”, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tư Vũ đang ngồi trên ghế lái phụ.

“Tiểu Vũ, con mượn chiếc xe này ở đâu vậy?”

“Thuê trên mạng ạ.”
Thôn Hà Đông.

Có mấy chiếc xe màu đen dừng lại trước cây cầu nhỏ, không thể tiến lên trước được nữa, đành phải đỗ ở đây.

Một người mặc Âu phục đi giày da bước ra khỏi xe, một người đàn ông trung niên bước xuống từ chiếc xe ở giữa, một chàng trai trẻ cũng bước ra từ chiếc xe phía sau.
Hàn Mục Lẫm một tay đút túi quần, một tay lấy ra điếu thuốc mới, ngậm bên miệng: “Đi thôi.”

***

Anh dựa vào thân cây nhìn đám người đuổi theo những đốm lửa đó, rồi lấy điện thoại di động ra thấy có tin nhắn bèn trả lời.
“Đó là một anh lính giúp đỡ người khác mà không cần báo đáp.”

“Anh lính sao?”

Phó Nguyên Ngọc muốn gặng hỏi đến cùng, nhưng thấy con gái mình như vậy, cuối cùng lại không dám ép hỏi.
Trương Liên Hỉ đã giải thích tất cả các khoản bồi thường với Phó Nguyên Ngọc, bấy giờ bà mới biết chuyện đã xảy ra trên mạng. 7

Sau khi làm xong thủ tục, Trương Liên Hỉ xin phép rời đi trước.

Phó Nguyên Ngọc rất áy náy, con gái của mình suýt nữa t2hì bị bạo lực mạng mà người làm mẹ như bà lại không hề hay biết gì.
[Chẳng liên quan đến tôi.]

Hàn Mục Lẫm đọc tin nhắn cuối cùng, cất điện thoại rồi xoay người rời đi.

***
Phó Lăng Trí cầm điếu thuốc lá đang cháy trong tay, nheo mắt lại, trong lòng tức anh ách.

Cuối cùng, ông ta vẫn lên tiếng: “Nguyên Ngọc, cô giúp anh hỏi Tư Chính xem có thể cho anh mượn hai triệu để làm vốn hoạt động không, chỉ cần nửa năm là anh có thể trả lại hai triệu này.”

Phó Nguyên Ngọc nhíu mày: “Em và anh ấy đã lâu rồi không liên lạc nên không tiện mở miệng hỏi vay tiền. Em cho anh số điện thoại, anh tự hỏi sẽ tốt hơn.”
Tư Vũ ngồi trước máy tính.

Cô vừa mở máy tính ra, con mèo đen liền nhảy lên chỗ bàn phím, lông xù lên và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tư Vũ đi đến bên cửa sổ, chỉ thấy màn đêm đen kịt.
“Trang web nào thế? Có thể giới thiệu cho mẹ được không?”

“Con quên rồi.”

Bà lại dò hỏi thất bại lần nữa.
“Tiểu Vũ, con có thể cho mẹ gặp người bạn đó không? Cậu ấy 0đã giúp con, dù sao mẹ cũng phải gặp mặt để cảm ơn người ta chứ.”

Thật ra bà muốn nhìn xem rốt cuộc người giúp đỡ Tư Vũ là ai, nếu là người có ý đồ xấu hoặc do Tư Chính nhúng tay vào, bà cũng có cách để đối phó.

Tư Vũ đã biết tỏng suy nghĩ của mẹ mình.
“Đoàng!”

Đột nhiên một tia sét lóe lên trên bầu trời.

“Meo.”
Nói rồi, bà thoải mái đưa số điện thoại đã được viết sẵn ra giấy cho ông ta.

Phó Lăng Trí nghệt mặt.

Cao Mai buồn bực nói: “Chẳng phải chỉ nhờ mày hỏi vay hộ thôi ư, chứ có hỏi vay tiền của mày đâu.”
Cao Mai là người đầu tiên nhảy ra phản đối: “Chúng mày lại mua biệt thự à, chẳng phải đã bảo mày trả lại rồi ư?”

“Mẹ, chúng con chỉ đổi nhà chứ không nói là không mua.”

“Giỏi lắm, hai mẹ con chúng mày lại học thói lừa gạt người nhà.”
“Để bọn trẻ đi cùng cũng được bố ạ, xong xuôi con lại đưa chúng trở về thành phố.”

Phó Lâm Nguyệt muốn đi theo nên chắc chắn là Phó Lâm Hãn cũng muốn đi cùng họ.

***
Chỉ cần người đó có mục đích thì sẽ lại tìm cơ hội để tiếp xúc với Tư Vũ.

***

Hôm nay là thứ sáu.
Chìa khóa để trong xe.

Cô cầm điện thoại di động lên, đúng lúc Hàn Mục Lẫm gửi tin nhắn đến.

[Chìa khoá ở trong xe, xe chống đạn, cứ lái thoải mái, không cần phải lo xe bị hỏng.]
“Bố.”

Chàng trai trẻ đi tới gọi người đàn ông trung niên.

“Đằng trước là thôn Hà Đông ạ?”

“Ông chủ, hôm đó tôi và cậu Bảy đã đến đây một chuyến, điện thờ ở ngay bên trong.” Người đàn ông mặc Âu phục đi giày da tiến lên phía trước và chỉ về phía cửa thôn.