Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 26: Biết anh đây làm nghề gì không?



Hôm nay là thứ bảy, mọi người đều đang dùng bữa sáng ở lầu một.

Phó Lăng Trí nhướng mắt khi thấy hai mẹ con Phó Nguyên Ngọc đi xuống lầu.k Phó Nguyên Ngọc thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn hai mẹ con họ, bèn ký tên vào hợp đồng mua nhà.

Chu Tịnh cầm điện thoại di động chụp hai tấm ảnh, nhìn hai mẹ con Tư Vũ rời đi với ánh mắt sáng ngời.
***

Bộ phận bán hàng của Hoa Quý Viên.
Phó Nguyên Ngọc vội vàng trấn an cô: “Không sao, mẹ sẽ kiếm tiền trang trí nhà.”

Tư Vũ nhìn căn biệt thự trước mặt, thầm nghĩ mình nên kiếm thêm tiền thôi.
“Hôm nay là thứ bảy, con đưa Tiểu Vũ ra ngoài đi dạo. Mọi người đều ở nhà nên có thể chăm sóc bố con mà.”

Nói rồi, Phó Nguyên Ngọc và Tư Vũ đi ra ngoài.
Phó Nguyên Ngọc hơi siết chặt bản hợp đồng trong tay.

“Tiểu Vũ, bố con lại dấm dúi đưa tiền cho con à?”
“Mẹ xem này.”

Tư Vũ cho mẹ mình xem video cô chiến thắng trong cuộc thi đấu cờ lật trực tuyến. Số tiền thưởng hai triệu trước đó đã được cô dùng phần mềm chỉnh sửa lên thành bốn triệu.
Tâm trạng vui vẻ của Phó Nguyên Ngọc cũng bị phá hỏng: “Con đi xem bố thế nào.”

“Mày đừng bỏ ngoài tai những gì tao nói. Tao hỏi mày, hôm nay mày đi ra ngoài tiêu hết bao nhiêu tiền?” Bà ta vẫn đi theo sau và vặn hỏi.
Anh lấy điếu thuốc khỏi miệng, nói: “Sao mà phiền phức thế.”

“Người của anh cũng được đấy, cho tôi mượn được không?”
Nó nheo mắt hưởng thụ cảm giác thư thái này.

Tư Vũ thoát khỏi ứng dụng tìm kiếm và mở một trang web khác.
Chỉ với một loạt thao tác, cô đã vượt qua hàng rào bảo vệ và vào một trang web có tên WORLD .

Trên này có đủ các loại bài đăng.
Hàn Mục Lẫm cúp máy, đứng dậy nói: “Giải tán, hời cho lũ ranh con các cậu.”

Những người bên bàn họp đều biết ơn người vừa gọi điện thoại tới mức cảm động rơi nước mắt.
“Cô Tư Diễm, tổng chỉ huy của tôi đã thẳng thừng cảnh cáo, nếu để gia chủ biết được thì tôi sẽ gặp rắc rối lớn.”

Vì thế chuyện của cô ta, anh ta cũng lực bất tòng tâm.
Sau khi nhìn kỹ hơn, cô ta kinh ngạc thốt lên: “Tư Vũ?”

Đồ bại não này lại làm trò gì nữa đây?
Song, Cao Mai lại không hề che giấu vẻ khó chịu và chán ghét trong mắt.

“Ăn mặc lồng lộn như thế là định đi đâua? Không ở nhà chăm sóc bố mày à?”
“Cho tớ xem với.”

Cô ta lập tức giành lấy điện thoại di động của Chu Tiêu và xem ảnh trên đó, kinh ngạc không để đâu cho hết.
Cao Mai ở phía sau chửi mắng con gái mình ra ngoài “à ơi” với đàn ông, càng chửi càng khó nghe.

Lần này, Phó lăng Trí không nói giúp cho em gái mình.
Phó Nguyên Ngọc ngẩn người nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng sắp ký trước mặt.

“Tiểu Vũ… Con lấy đâu ra tiền để mua nhà vậy?”
***

Hôm nay, Phó Nguyên Ngọc rất phấn khởi nên đã đưa Tư Vũ đến trung tâm buôn bán thiết bị điện tử để mua máy tính cho cô.
Ông ta vẫn để bụng vì thái độ hôm đó của Tư Vũ.

Tuy nhiên, bởi vì chưa đạt được mục đích, nên ông ta không dám tỏ thái độ ra mặct với mẹ con họ.
Tư Vũ nhìn thoáng qua rồi đăng xuất khỏi trang, tiếp tục tìm kiếm đội ngũ trang trí đáng tin cậy.

Trên mạng có đủ loại bài viết và cũng có nhiều đánh giá tiêu cực.
Nhà họ Tư.

Dạo này Tư Diễm hơi cáu kỉnh.
Anh bật cười vui vẻ, nhưng lại khiến cả phòng họp run nhong nhóc.

Chuyện gì đang xảy ra với đội trưởng Hàn của họ vậy?
“Việc trang trí hơi phiền phức.” Phó Nguyên Vũ xấu hổ vì tiền bạc túng thiếu: “Bây giờ mẹ không có nhiều tiền như vậy.”

Tư Vũ hơi nhíu mày, cô quả thật đã quên mất chuyện này.
Cô tìm kiếm khu vực thực phẩm và nhấp chuột vào. Cô đọc qua một lượt, sau đó liếc nhìn góc máy tính, rồi đăng ký với cái tên “Vùng tối dưới đèn”. Tiếp theo, cô bắt đầu soạn bài đăng, liệt kê danh mục thuốc và tác dụng chữa bệnh của chúng.

Ngay khi tên thuốc được đăng lên, những nhân vật nổi tiếng trên trang web này liền chạy vào đọc.
“Vẫn chưa tìm ra à? Chỉ phá hỏng một cái máy tính của anh thôi mà, tôi đền cho anh.”

Người ở đầu dây bên kia nhướng mày. Đây không phải vấn đề đền bù hay không.
Phó Lâm Hâm từ trên lầu đi xuống, nghe Cao Mai chửi mắng như vậy còn hùa theo.

Tôn Ưu nhìn Phó Lăng Trí, họ đã dồn hết số tiền dành dụm được vào vụ này, bây giờ không còn tài chính để vận hành công ty, nếu cứ tiếp tục như vậy thì số tiền bỏ ra trước đó sẽ đổ sông đổ bể hết.
“Đây là…” Phó Nguyên Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu lên, hỏi: “Quỷ Tàng là con ư?”

“Vâng.”
Tư Diễm xị mặt mở Weibo, vô thức kéo chuột máy tính xuống, bấm vào một bài đăng.

Cô ta đang định thoát ra thì đột nhiên cảm thấy người trong video trông khá quen.
Cô tắt máy tính, gọi cho Hàn Mục Lẫm: “Tôi cần một đội ngũ trang trí nội thất đáng tin cậy.

Anh đang ngậm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại và ngồi bên bàn hội nghị, mở cuộc họp tạm thời để kiểm điểm một số cấp dưới đã mắc sai lầm. Sau khi nghe cô nói, anh im lặng vài giây và nghĩ bụng, cô bé này coi anh là chân sai vặt sao?
“Tiểu Vũ, tiền của con không phải là…”

“Không phải, con tự kiếm được. Mẹ mau ký đi.”
Chu Tịnh nhớ lại tướng mạo của người đàn ông đó, ngón tay vuốt màn hình điện thoại, gửi tin nhắn cho em gái mình.

Khi Chu Tiêu nhận được tin nhắn của chị gái, cô ta đang giải đề thi với một số bạn cùng lớp ở bên ngoài.
Lúc này, Cung San San hỏi: “Cậu gửi cho tớ một bản được không?”

“Tùy cậu.”
Kế hoạch dụ dỗ Tư Vũ hỏi tiền của bố cô thất bại khiến bà ta rất lo lắng.

***
Phó Nguyên Ngọc dán mắt vào màn hình điện thoại mà không thể tin được. Bàn tay cầm điện thoại khẽ run lên, đôi mắt đỏ hoe.

“Mẹ biết mà. Không phải Tiểu Vũ của mẹ không có thiên phú, chẳng qua vẫn luôn bị che giấu mà thôi.”
“Cô nói đúng, anh đây chuyên bắt những kẻ xấu tác oai tác quái.” Anh hơi ngả người ra sau, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường: “Khi nào cô cần?”

“Càng sớm càng tốt.”
Tư Diễm giận quá hóa cười: “Không phải chỉ là một kẻ núp sau bàn phím thôi sao? Sợ cái gì? Nếu có chuyện gì, tôi sẽ nhận trách nhiệm cho anh.”

Nói thì ai mà chẳng nói được. Nếu thật sự có chuyện xảy ra thì cũng chẳng liên quan đến cô ta.
Một vài nữ đồng nghiệp lúc trước xúm lại gần Chu Tịnh: “Chu Tịnh, chuyện đó là thật à? Con bé kia thật sự được bao nuôi sao?”

Cô ta lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, nhưng người đi cùng con bé hôm nay là mẹ của nó. Mẹ nó không hề hay biết gì về tất cả những chuyện này, còn hỏi nó lấy tiền ở đâu.”
Cô rất thích tìm tòi học hỏi những thứ mới lạ ấy.

Thời đại này cũng không đến nỗi nào.
Phát hiện này khiến bà vui mừng đến mức cả người run rẩy.

Tư Vũ bình thản nhìn bà khóc vì vui sướng.
Khi hai mẹ con họ về đến nhà, Cao Mai hậm hực nói: “Hai mẹ con mày lại ra ngoài tiêu tiền lung tung đấy phải không? Anh cả mày đang rất cần tiền, sao mày không biết đường tiết kiệm, rồi đưa cho anh cả mày đầu tư hả?”

Tư Vũ chẳng buồn đếm xỉa đến bà ta mà đi thẳng lên lầu.
Những bạn học khác cũng ngạc nhiên, châu đầu lại xem.

Chu Tiêu vẫn luôn mong chờ sẽ có chuyện giật gân xảy ra, song không hiểu tại sao những bức ảnh trước đó gửi cho Cung San San vẫn không hề có động tĩnh gì.
Nam nhân viên bán hàng làm thủ tục và Chu Tịnh không khỏi liếc nhìn Tư Vũ khi nghe thấy câu hỏi của Phó Nguyên Vũ.

“Tiền của con, mẹ ký tên đi đã.”
Hàn Mục Lẫm lần đầu tiên biết cô gái này rất to gan, anh hơi buồn cười: “Nhóc Tiểu Vũ, có biết anh đây làm nghề gì không?”

“Bắt yêu quái à?”
Bọn họ cười mỉa mai khinh miệt: “Giả vờ đấy, chắc chắn gia đình nó để nó đi bán sắc kiếm tiền. Đúng là giỏ nhà ai, quai nhà nấy. Chuyện này thật sự phá vỡ nhận thức của tôi rồi.”

“Mà, người đàn ông đi cùng con bé lần trước đẹp trai thật đấy, thậm chí còn đẹp trai hơn cả nghệ sĩ. Không ngờ người như anh ta lại có sở thích ấu dâm, còn mua cả biệt thự để hẹn hò kín đáo nữa chứ.”
Mười phút sau, Phó Nguyên Ngọc nhìn căn biệt thự nhỏ, quay sang hỏi con gái mình: “Tiểu Vũ, biệt thự rất đẹp, có điều…”

“Có vấn đề gì sao?”
Chu San San xán lại gần, hỏi: “Chu Tiêu, đây là cái gì vậy?”

“Biệt thự của Tư Vũ.”
Cô ta bấm vào video.

Sau khi xem xong, cô ta cười khẩy trong lòng: “Đúng là đồ bại não, làm việc bừa bãi. Chẳng phải người đàn bà Phó Nguyên Ngọc kia đã tuyên bố rằng sẽ không nhận một xu của nhà họ Tư à? Thế mà lại vụng trộm giấu giếm cầm tiền của nhà họ Tư đi mua biệt thự.”

Cô ta không tin với đầu óc của Tư Vũ có thể dụ dỗ một người đàn ông sẵn sàng bỏ ra hàng triệu tệ để mua biệt thự cho cô.