Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 22: Mùi tán gia bại sản



Hàn Mục Lẫm trở lại nhà khách, bước vào phòng máy tính tạm thời. Cừu Tây Nguyên đưa cho anh tài liệu đã được in ra giấy: “Anh xem đi.k Chúng tôi đã tìm ra địa chỉ IP tấn công điện thoại của anh lần đầu tiên là ở ngay tỉnh bên. Nhưng thật không may là chúng tôi nghi cngờ rằng việc này do đội an ninh mạng của nhà họ Tư làm.”

Hàn Mục Lẫm để tài liệu lên bàn, liếc mắt đọc qua: “Nhà họ Tư muốna gây bất lợi cho nhóc Tiểu Vũ ư?” “Nhóc Tiểu Vũ?” Lúc này Cừu Tây Nguyên mới nhớ ra: “Tôi quên mất là anh đã đưa chiếc điện thoại đó cho cô bé ấy. Nếu thật sự là nhà họ Tư thì rất có khả năng là các thành viên khác trong gia tộc không muốn cô thiên kim chính thống này còn tồn tại trên đời.”

Tư Vũ thật đáng thương, đã tránh xa nhà họ Tư mà vẫn bị họ truy đuổi.
“Tối nay tăng ca đi.”

Cừu Tây Nguyên đau khổ kêu lên: “Anh đang bóc lột sức lao động của tôi đấy.”
Tư Vũ nghe thấy Phó Lăng Trí trò chuyện với bố cô thì ngẩng đầu lên.

Tư Chính khéo léo từ chối yêu cầu của ông ta, cuối cùng ông ta đành phải lúng túng đưa điện thoại cho cô.
Khóe miệng ông ta khẽ giật một cái.

Ông ta vừa mới bắt đầu đầu tư thì đã bị nguyền rủa phá sản.
Nếu không biết đầu óc cháu gái có vấn đề, ông ta thật sự sẽ nghi ngờ cô có ý đồ phá hoại.

Khi về đến nhà, Tư Vũ không thèm nhìn Cao Mai đang mặt nặng mày nhẹ, mà đi lên lầu sau khi Phó Nguyên Ngọc cởi ba lô xuống cho cô.
Hàn Mục Lẫm cất tài liệu vừa đọc, lại hỏi: “Còn một người nữa thì sao?”

“Chúng tôi chỉ tra được người này ở huyện Tung Sơn.”
Tuy nhiên, Tư Chính cau mày, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn khi nghe thấy giọng ông ta.

Nghe Phó Lăng Trí nhắc đến chuyện tiền bạc, tuy Tư Chính giàu có nhưng không thích người khác lợi dụng con gái mình.
Đầu tiên, ông ta đón Phó Lâm Nguyệt đang học ở trường tiểu học, rồi đón Phó Lâm Hãn, bây giờ chỉ còn đợi Tư Vũ tan học.

“Bác cả ơi, chị họ ra rồi.”
***

Hôm nay Phó Lăng Trí cất công đến trường đón bọn trẻ nhà họ Phó.
Người đàn ông phấn khởi, nói: “Tiểu Vũ, tan học rồi à? Hôm nay bố cũng vừa gọi điện cho mẹ con. Ở trường thế nào? Có ai bắt nạt con không?”

Tư Vũ mím môi, nhìn ván cờ trên điện thoại của mình rồi lại đi thêm một nước.
Tư Vũ nhận lấy, thản nhiên nói: “Con không cần tiền đâu, bố cũng không phải đưa tiền cho người khác.”

Nụ cười của Phó Lăng Trí bỗng cứng đờ.
“Có chuyện gì ạ?” Cô lạnh nhạt hỏi.

Phó Lăng Trí nghĩ tới chuyện chính, không truy hỏi nguồn gốc chiếc điện thoại của cô nữa: “Hôm nay bác tan làm sớm nên đến đón các cháu.”
Phó Lăng Trí nhận lại điện thoại từ tay Tư Vũ: “Tiểu Vũ à, bác cả vẫn còn thiếu chút tiền mà.”

Cô liếc nhìn ông ta, đáp: “Trên người bác toát ra mùi tán gia bại sản.”
“Tiểu Vũ, cháu lấy đâu ra điện thoại di động vậy?” Phát hiện cô đang cầm điện thoại di động trong tay, ông ta lập tức hỏi.

Phó Lâm Hãn cũng thoáng kinh ngạc, nhưng cậu nhanh chóng hiểu được rằng chị họ của mình xuất thân từ một gia đình giàu có, cho dù cô bị bỏ rơi, song vẫn là tiểu thư nhà giàu chân chính.
Người hâm mộ của Tư Diễm không chịu lép vế.

[Các người chưa bao giờ nghe nói đến chuyện chuyển bại thành thắng à? Thánh Tư rất thích chơi trò kích thích tâm lý nhé.]
Bước vào trận chung kết, cô không hề hoảng sợ, mà chính Tư Diễm mới là người hoảng sợ.

Nghe thấy có người gọi mình, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Phó Lăng Trí đang vẫy tay với cô. Cô liền đi về phía ông ta.
Một số học sinh nghe thấy tiếng gọi liền nhìn sang.

Cô vẫn chúi mũi vào điện thoại và thư thả chơi cờ.
Những người hâm mộ Quỷ Tàng cười rụng răng.

[Hôm qua fan của Tư Diễm còn nhảy ra nói rằng Thánh Tư của bọn họ chắc chắn sẽ thắng, sao hôm nay không nhảy nhót nữa đi?]
Phó Lăng Trí muốn nháy mắt ra hiệu với cô nhưng lại phát hiện cô không nhìn mình.

Ông ta cuống quýt cầm điện thoại, áp vào tai mình, cười ngượng rồi hàn huyên với Tư Chính.
Phó Lâm Hãn chỉ về phía cổng trường, trong lòng vẫn đang thắc mắc không hiểu hôm nay bác cả nhà mình bị làm sao mà lại đi đón các cháu như này.

“Tư Vũ.”
Tư Vũ gật đầu.

Trên đường về nhà, ông ta nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng thấy cô luôn dán mắt vào bàn cờ lật trên màn hình điện thoại, ông ta tò mò liếc nhìn, chỉ cho rằng đây là một trò chơi trí tuệ của trẻ con. Bởi vì với chỉ số IQ của Tư Vũ, e rằng đi được vài nước là thua.
Ông ta từ từ dụ cô: “Vậy cháu có thể gọi điện cho bố cháu không? Là thế này, bác có chuyện muốn bàn với bố cháu.”

Tư Vũ lục lọi ký ức mơ hồ của chủ nhân cũ thân thể này.
[Đúng vậy, Thánh Tư luôn bất bại, lần này cũng vậy.]

[Fan của Tư Diễm như này không phải tự tin mà là ngạo mạn đấy. Họ làm như thể Tư Diễm là người duy nhất trên thế giới biết chơi cờ lật vậy. Buồn cười quá đi.]
Sau khi cuộc gọi kết nối, cô đi thêm hai nước cờ nữa mà Tư Diễm vẫn đứng yên.

“Tiểu Vũ, cháu nói đi.” Phó Lăng Trí vội vàng đưa điện thoại cho cô.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp: “Tiểu Vũ à con?”

“Vâng.”
“Tiểu Vũ, đợi bố thu xếp ổn thỏa, bố nhất định sẽ đi thăm con… Mẹ con không muốn nhận tiền của bố, bố sẽ mở một thẻ ngân hàng khác cho con. Sau này con muốn mua gì thì mua, bố không thiếu chút tiền đó. Nếu con thiếu cái gì thì nói với bố nhé. Con biết chưa?”

Giọng nói của ông liên tục vang lên bên tai cô.
Phó Lăng Trí nhanh chóng lấy điện thoại di động ra đưa cho cô, ánh mắt tràn trề hy vọng.

Cô chạm ngón tay vào màn hình, nhập một dãy số.
“Tiểu Vũ, đã lâu rồi cháu không liên lạc với bố cháu đúng không?”

Phó Lăng Trí đột ngột nhắc đến chuyện này khiến Tư Vũ ngẩng đầu lên, cô thật sự đã quên mất rằng mình còn có bố: “Bình thường bố cháu toàn liên lạc với mẹ cháu.”
[Bởi vì không muốn thần tượng của mình thua nên fan của Tư Diễm mới tạo ra bầu không khí thắng lợi, chờ bị vả mặt.]

[Quỷ Tàng quá “đỉnh”. Mỗi nước đi đều đẩy Tư Diễm vào thế bí. Trận chung kết đúng là trận chung kết, gay cấn không để đâu cho hết!]
Đôi mắt đen sâu thẳm của Hàn Mục Lẫm hơi tối đi: “Phải tìm ra địa chỉ người đó cho tôi, tôi sẽ đi gặp người đó.”

“Đối phương rất cao tay, rất khó để phá vỡ hàng rào bảo vệ.”
Giới chuyên môn có thể dự đoán người thắng, người thua khi xem trận thi đấu này.

Khi quân cờ trắng trên bàn cờ càng lúc càng nhiều và quân cờ đen do Tư Diễm nắm giữ càng lúc càng ít, người hâm mộ của “Thánh Tư” bắt đầu lo lắng.
“Nếu đúng như vậy thì cũng nên điều tra rõ về vụ mấy con súc sinh kia.”

“Nhà họ Tư là một trong ba gia tộc đứng đầu ở thành phố Thân, khó xơi đấy, không dễ đụng vào họ đâu.”
[Trước đây Thánh Tư không hề nói chỉ có cô ấy biết chơi cờ lật. Đừng công kích cá nhân Thánh Tư nhà chúng tôi, xin hãy để chúng tôi yên tĩnh xem trận chung kết.]

Mười giờ tối, trong ván cờ lật, quân trắng đã thắng, quân đen đã thua hoàn toàn.
Phó Lăng Trí cầm điện thoại di động áp vào tai Tư Vũ và xáp lại gần đến mức có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của họ. Vừa nghe Tư Chính nói rằng sẽ mở thẻ ngân hàng cho Tư Vũ, hai mắt ông ta sáng lên.

Chỉ là, Tư Vũ hờ hững đáp: “Con có tiền mà.”
“Bố đã cho nhà họ Phó đủ rồi. Con còn có việc, con cúp máy đây.”

“Ừ, bố sẽ đến thăm con sau.”
Tư Diễm ngồi trước màn hình máy tính, trong đôi mắt lạnh lùng ngập tràn tức giận, ngón tay cầm bút khẽ run lên, sắc mặt cũng trở nên u ám vì tức giận.

Cô ta đã thua, còn thua một cách thảm hại, và thậm chí không dám đọc những cơn mưa bình luận trên màn hình.

Chắc hẳn là các loại ngôn từ chế giễu, mỉa mai.
— QUẢNG CÁO —