Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 21: Rốt cuộc là ai?



Buổi trưa, trong quán net, Tư Vũ bật máy tính lên, đang định nghiên cứu một vài thứ, tay còn lại vẫn chơi cờ trên điện thoại di động. Bỗ1ng nhiên, một tiếng bíp phát ra từ điện thoại.

Cô cau mày nhìn ô vuông màu đen hiện trên màn hình. Cô không rõ lắm về tổ hợp cá2c chữ cái phía trên, đây giống như một cuộc tấn công của hacker được nói đến trên mạng. Tư Vũ nhìn các ô vuông có dấu chấm than biến mất trên màn hình điện thoại của mình, đồng thời cô tạo ra một số thứ được mã hóa trên máy tính. Đối với cô, học mấy trò mới mẻ chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Theo phán đoán của cô, vừa nãy cô đã bị hacker tấn công, vì thế việc cô tặng quà cho đối phương cũng không hề quá đáng.
“Anh Nguyên, hacker đã biến mất. Thật kỳ lạ, tia sáng vừa lóe lên là cái gì?”

“Có chuyện gì?” Cừu Tây Nguyên đi tới gần.
Chu Tiêu đỏ mặt, lén nhìn Cố Tuyển Diên.

***
Tốc độ trên tay cô lập tức tăng lên, nh7anh chóng tìm kiếm những điều liên quan đến hacker.

***
Tia lửa bùng lên từ dây cáp kết nối máy tính để bàn của hacker, màn hình nhanh chóng chuyển sang màu đen.

Khi anh ta nhảy lên để tránh tia lửa, chiếc ghế đổ rầm xuống đất.
Tư Vũ nhét điện thoại di động vào túi, thờ ơ rời đi.

“Này, cậu…”
Họ không tìm thấy thông tin gì trên mạng, nếu không phải vừa rồi nhanh chóng chụp lại màn hình thì họ đã bỏ lỡ biểu tượng đó.

***
“San San!” Chu Tiêu kịp thời tóm lấy Cung San San đang muốn đuổi theo Tư Vũ.

Cô ta dừng lại, nhìn Cố Tuyển Diên và nói: “Cố Tuyển Diên, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ.”
Cách đó không xa, Cung San San huých nhẹ vào người Chu Tiêu: “Cậu nhìn kìa, đó chẳng phải là đồ thiểu năng trí tuệ sao? Chậc, bây giờ ngay cả đồ thiểu năng cũng học đòi lên mạng, đúng là chuyện lạ.”

Chu Tiêu nhìn về phía cửa quán net thì thấy Tư Vũ đang bấm điện thoại.
Là ai? Rốt cuộc là ai?

Hacker trố mắt kinh ngạc.
Cô ta cau mày tự hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?

***
Tư Vũ nhấn nút.

Lẹt xẹt.
Cậu khẽ cau mày, nhìn theo bóng lưng cô gái đang đi xa dần, bình thản nói: “Không.”

“Tớ biết mà.” Cung San San mỉm cười, nháy mắt với Chu Tiêu.
“Để tôi tìm kiếm thử xem.” Người này kiểm tra thông tin trên máy tính nhưng không tìm thấy biểu tượng có kiểu dáng như vậy.

Biểu tượng giống vật tổ rất đơn giản mà sống động, đầy khí phách, có cảm giác như sắp xuyên thủng màn hình để vồ lấy người ở bên ngoài đến nơi.
Trong một căn phòng ở một tỉnh thành xa xôi nào đó, người ngồi 7trước máy tính nhăn mày.

“Cái quái gì thế này? Không công phá được ư?”
Hàn Mục Lẫm ra khỏi khu vực cấm đã được rào lại bởi hàng rào lưới.

Trong điện thoại có thông báo cuộc gọi nhỡ, nhưng anh lại đọc tin nhắn trước.
Sao lại có thể như vậy?

Lúc này, tại nhà2 khách của huyện Tung Sơn.
Những kỳ thủ thật sự có năng lực sẽ không dễ dàng tham gia loại hình thi đấu tự do như này, bây giờ cô ta rất hối hận vì đã nhận lời tham gia một cuộc thi trên mạng.

Nếu thua sẽ rất mất mặt.
“Ừ.” Cậu cũng đang định rời đi, chỉ tại Tôn Mục Sâm đột nhiên gọi Tư Vũ lại.

“Tư Vũ, trước kia cậu không đến quán net thì phải, sao dạo này cậu lại chịu khó chạy đến đây thế? Không phải cậu mặt dày mày dạn theo đuổi Cố Tuyển Diên đấy chứ?” Cung San San hỏi Tư Vũ với giọng khinh miệt.
Thao tác của Tư Vũ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy. Ngay cả những phông chữ hiện lên trên màn hình cũng không theo kịp tốc độ tay của cô.

Màn hình máy tính của hacker ở một tỉnh nào đó đột nhiên dừng lại, khiến anh ta cả kinh đứng bật dậy, muốn di chuyển con chuột mà không có tác dụng gì, thậm chí việc tắt máy cũng bị kiểm soát.
Cừu Tây Nguyên bỗng đập bàn một cái khiến người ngồi trước máy tính giật mình: “Có chuyện gì thế anh0 Nguyên?”

“Có chuyện gì à? Điện thoại di động của anh Hàn đã bị hacker nhắm tới. Mau tìm ra kẻ đó cho tôi.”
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên khi đọc nội dung tin nhắn này.

“Ngày mai tôi sẽ đưa cô đến trung tâm mua sắm thiết bị điện tử tốt nhất, đợi cuộc gọi của tôi nhé.”
Cố Tuyển Diên sẽ không thích cậu ấy đâu.” Đầu óc Tư Vũ có vấn đề, cho dù Cố Tuyển Diên thích cô thì nhà họ Cố cũng sẽ không đồng ý để hai người họ qua lại với nhau. Cô ta và Cố Tuyển Diên mới thật sự là thanh mai trúc mã, ngay cả mẹ cậu cũng đã chính miệng thừa nhận cô ta là con dâu tương lai của mình.

Nghĩ đến lời hứa hẹn của ông bà Cố và thái độ ngầm đồng ý của Cố Tuyển Diên, Chu Tiêu cảm thấy vui không thể tả.
Có điều, cô thậm chí chẳng buồn liếc nhìn Cung San San mà đi ngang qua cô ta.

Cô ta chế giễu: “Sao vậy? Bị tôi nói trúng tim đen nên chột dạ à?”
Anh ta tái mặt nhìn trân trân vào ổ cắm bị cháy đen.

***
Người ngồi trước máy tính chụp ảnh màn hình và chỉ vào một ký hiệu lạ: “Đây là logo à?”

“Trông giống vật tổ hình rồng cổ xưa, nhưng hơi hiếm thấy.”
Tư Vũ cầm lấy ba lô, đeo lên vai rồi đi ra khỏi quán net.

Cô định đi mua máy tính, nên gửi tin nhắn cho Hàn Mục Lẫm.
Cung San San lại đụng mạnh vào người cô ta một cái: “Cậu nhìn kìa, là Cố Tuyển Diên và Tôn Mục Sâm.”

Chu Tiêu vội vàng nhìn sang thì thấy hai người đó đang nói chuyện với Tư Vũ.
Tư Diễm nhìn chằm chằm vào cuối màn hình, các cuộc thi đấu ở vòng ba đã kết thúc và bước vào trận chung kết.

Quả nhiên chỉ còn lại cô ta và Quỷ Tàng.
Nhìn cảnh tượng ấy, nụ cười trên môi cô ta trở nên khó coi.

“Vừa nói xong thì nó lại quấn lấy cậu ấy rồi. Đúng là đồ trơ tráo, không nhìn xem loại đầu óc ngu si như mình có xứng với cậu ấy hay không. Chu Tiêu, tớ đã nói rồi mà, đồ ngu ngốc thì chỉ toàn làm những chuyện ngu ngốc mà thôi.”
Cô ta không có ý định để ý đến cô.

“Chu Tiêu, bọn mình có nên cảnh cáo nó, để nó không tiếp tục bám lấy Cố Tuyển Diên không?”
Tư Vũ ghi lại địa chỉ IP tìm được, rồi cầm điện thoại lên tiếp tục chơi cờ.

Cô nhanh chóng tiếp thu những thứ mới mẻ nhưng cũng không quá mặn mà. Tuy nhiên, hành động vừa rồi của cô khiến mạng lưới an ninh của nhà họ Tư bị đe dọa nghiêm trọng, hacker đã tấn công điện thoại của cô là nhân viên an ninh mạng của riêng nhà họ Tư.
“San San.” Chu Tiêu kéo cô ta lại, khẽ lắc đầu.

“Cố Tuyển Diên, cậu thích Tư Vũ à?” Cung San San lỗ mãng, hỏi thẳng chuyện này.
Anh ta ngơ ngác nhìn chằm chằm đường dây bị cháy, sau lưng toát mồ hôi lạnh, toàn thân nổi gai ốc.

Vậy mà lại có hacker tài ba đến mức có thể điều khiển hoạt động của một số sản phẩm điện tử. Quá đỉnh!
Cung San San chán ghét ra mặt.

Chu Tiêu mím môi, siết chặt tay thành nắm đấm, hít một hơi thật sâu rồi đi tới, cất tiếng chào: “Cố Tuyển Diên, Tôn Mục Sâm, hai cậu vẫn còn ở đây à?”
Nghe vậy, mặc dù Chu Tiêu hơi xấu hổ, nhưng vẫn thấp thỏm nhìn Cố Tuyển Diên.

Thật ra, ngoại trừ đầu óc chậm chạp thì Tư Vũ cũng rất xinh đẹp, sáng sủa. Cô ta lo lắng Cố Tuyển Diên sẽ “phải lòng” vẻ ngoài của cô.
Sắc mặt người ngồi trước máy tính liền trở nên nghiêm nghị, những ngón tay lập tức lướt như bay trên bàn phím: “Anh Nguyên, hacker rất giỏi, tốt hơn hết vẫn nên mời anh Hàn đến đây đi.”

“Nửa tiếng trước anh ấy đã dẫn người ra ngoài rồi, hình như là đi thăm dò hiện trường hôm đó.” Nói đoạn, Cừu Tây Nguyên lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Mục Lẫm.
Do sóng điện thoại kém nên không thể gọi được cho Hàn Mục lẫm.

***
Trận chung kết diễn ra vào buổi tối.

Tư Diễm buông chuột máy tính ra, sầm mặt cầm điện thoại di động lên, gọi lại vào số của hacker nhưng không được.
Sau khi gửi tin nhắn trả lời, anh gọi lại cho Cừu Tây Nguyên, giọng điệu nghiêm túc và xấu xa: “Gọi nhiều như vậy là có chuyện gì?”