Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận

Chương 20



TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 20

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Sáng sớm hôm sau, hai người phải lên máy bay về thành phố B. Diệp Nam Nịnh kéo vali chờ ngoài cửa phòng bên cạnh. Đỗ Khê Nhiễm ra mở cửa, không biết sực nghĩ đến điều gì mà lại xoay người chạy về, lục tìm khắp nơi: “Chìa khóa của mình đâu rồi?”

Diệp Nam Nịnh xách vali hành lý Đỗ Khê Nhiễm đặt ngay cửa đi, lại đợi thêm vài phút thì chị mới tất tả chạy ra: “Đi thôi. Đi mau.”

Diệp Nam Nịnh vẫn đeo kính râm. Trả phòng ở khách sạn lẫn xử lý thủ tục ở sân bay đều rất thuận lợi.

Lại một lần nữa, Đỗ Khê Nhiễm cho rằng cô nàng này đang theo thời trang sân bay gì đó, hơn nữa cô còn đang bận xem tin nhắn trên điện thoại, nhân tiện gửi một tin vào nhóm chat công việc, chờ cô về sẽ mở họp ngay.


Trong nhóm than thở không ngừng.

Đỗ công chúa: [Ai đang than đấy?]

Hứa Hoan: [Chị nghe lầm rồi. Tụi em đang nói cung nghênh Đỗ công chúa khải hoàn hồi triều!]

Vương Trạch Dân: [Cung nghênh Đỗ công chúa khải hoàn hồi triều!]

Trần Thủy Mẫn: [Còn Tiểu Diệp nữa!]

Diệp Nam Nịnh nhìn tin nhắn trong nhóm, mỉm cười.

Máy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay thành phố B. Vừa xuống máy bay, điện thoại Đỗ Khê Nhiễm đã đổ chuông liên tục. Diệp Nam Nịnh giúp chị xách vali hành lý, cùng chị đến bãi đỗ tìm xe. Lần này không cần Đỗ Khê Nhiễm nhắc nhở, Diệp Nam Nịnh cũng tự biết phải làm tài xế. Cô thắt đai an toàn xong thì nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm.

Đỗ Khê Nhiễm ngồi trên ghế phụ, còn đang nói chuyện với người ở bên kia điện thoại, căn bản không chú ý đến bàn tay đang dừng giữa không trung, chỉ vào chỗ nào đó của Diệp Nam Nịnh.


“Chuyện này tạm thời mọi người đừng đồng ý. Chờ tôi về công ty lại bàn bạc kỹ hơn. Tôi đến sân bay rồi, sẽ về...” Đỗ Khê Nhiễm đang nói thì bất chợt một bàn tay xuất hiện trước mặt. Cô quay đầu nhìn sang, mặt đối mặt với Diệp Nam Nịnh, cách nhau chỉ vài cm.

Cả hai đồng loạt sửng sốt.

Diệp Nam Nịnh chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt. Ngón tay cô hoảng loạn run rẩy, sau đó ra mòi bình tĩnh mà kéo dây an toàn qua thắt cho đối phương.

“Tách” một tiếng.

Bấy giờ Đỗ Khê Nhiễm mới muộn màng nhận ra, nhỏ giọng nói cho hết câu với người ở bên kia điện thoại: “Sẽ về ngay.”

Cúp máy xong, Đỗ Khê Nhiễm nhìn chằm chằm vào Diệp Nam Nịnh một lúc.

Diệp Nam Nịnh bị ánh nhìn ấy thiêu đốt đến mức mặt hơi ửng hồng, chỉ có thể nhìn chăm chú vào mặt đường mà không hó hé lấy một lời. Gân xanh trên tay cô cũng nổi gồ cả lên.


“Chậc, tay em khá đẹp đấy.” Đỗ Khê Nhiễm khen, “Thảo nào người ta hay nói người đang nghiêm túc lái xe rất quyến rũ.”

Diệp Nam Nịnh: Vậy sao vậy sao? Vậy mai mốt ngày nào em cũng lái xe!

Diệp Nam Nịnh buông một tay, tay kia đánh lái, cố tình phô ra thêm càng nhiều sự quyến rũ.

“Lái xe đàng hoàng, bớt làm màu. Mới khen em một câu mà em đã lên mây rồi à.” Đỗ Khê Nhiễm nói.

“...” Diệp Nam Nịnh thành thành thật thật nắm vô lăng bằng hai tay.

Đến công ty, hai người để hành lý lại trong xe rồi bước vào. Những đồng nghiệp mà các cô đi qua đều lên tiếng chào hỏi Đỗ Khê Nhiễm. Đỗ Khê Nhiễm cũng đáp lại suốt một đường, sau đó đi đến chỗ làm việc của nhóm: “Chuẩn bị một chút, mười phút sau vào phòng họp.”

“Đỗ công... Đỗ tổng, chị không nghỉ xả hơi sao?” Hứa Hoan hỏi.
Đỗ Khê Nhiễm: “Mười phút đủ rồi. Chị còn gấp đi ăn trưa đây này.”

“Được, vậy em đến phòng họp xem có người nào không.” Hứa Hoan rời đi. Diệp Nam Nịnh lúc này mới trở lại vị trí. Mấy đồng nghiệp bên cạnh đều không nhịn được mà dò hỏi.

“Tiểu Diệp, lần đầu tiên đi công tác với Đỗ tổng, cảm giác thế nào?”

Diệp Nam Nịnh: “Khá tốt.”

“Hành trình có gấp rút không?”

Diệp Nam Nịnh: “Dạ gấp.”

“Đi công tác đã quen chưa?”

Diệp Nam Nịnh: “Quen rồi.”

“Bàn bạc với khách hàng thế nào?”

Diệp Nam Nịnh: “Khá tốt.”

Các đồng nghiệp hỏi hết một lượt thì không còn gì để hỏi nữa. Chủ yếu là do vị này không biết nói chuyện phiếm gì hết! Hỏi cái gì cũng khá tốt, căn bản không khơi thêm đề tài gì khác. Ầy, khó.

Hứa Hoan trở lại, đầu tiên là nhìn Đỗ Khê Nhiễm trong văn phòng riêng một cái, sau đó mới quay đầu, hưng phấn hỏi: “Hai người đi hẳn là có dự tiệc mà đúng không? Đỗ tổng có uống say không?”
“Dạ có, say một chút.” Diệp Nam Nịnh đáp đúng sự thật, chỉ là đi đứng loạng choạng thôi, không xem như quá say.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Không phải say mèm là được.” Hứa Hoan thở phào nhẹ nhõm. Các đồng nghiệp bên cạnh cũng đồng loạt nở nụ cười.

“Nếu Đỗ tổng còn dám say như vậy, đoán chắc chị ấy sẽ trực tiếp xin nghỉ, sao lại về công ty ngay được.”

“Cũng phải. Cơ mà nói thật, tôi vẫn muốn nhìn thấy Đỗ tổng uống say hahahaha.”

Trực giác Diệp Nam Nịnh cảm thấy chỗ này có chuyện cũ, bèn quay đầu hỏi Hứa Hoan: “Đỗ tổng uống say rồi sẽ như thế nào?”

“Thì... Ahahaha, là kiểu mà em hoàn toàn không tưởng tượng ra được ấy!”

Diệp Nam Nịnh: Vậy rốt cuộc là kiểu gì?!

Hứa Hoan định trả lời, nhưng vừa mở miệng ra thì đã cười gục xuống bàn, nửa ngày chưa dậy nổi. Các đồng nghiệp bên cạnh cũng bị chọc cười.
“Vừa nói mở họp đã náo nhiệt vậy rồi.” Đỗ Khê Nhiễm bước ra, “Nếu mọi người thích như thế thì không đợi nữa, lập tức bắt đầu luôn đi.”

Mọi người cười không nổi.

Trong phòng họp, Đỗ Khê Nhiễm nói qua sơ lược tình hình hai ngày hôm nay, trọng điểm ở chỗ nhu cầu và những điều chú ý phía Trần tổng: “Ngoài danh sách hiện có ý định thu mua thì mọi người đi tìm hiểu thêm những khách hàng khác xem có tìm được ai thích hợp hơn nữa không.”

Họp giữa chừng thì đã đến giờ ăn trưa, những người khác đều chuẩn bị đi ăn cơm. Đỗ Khê Nhiễm nói: “Những nội dung còn lại chiều họp tiếp, cả báo cáo một chút về tiến độ của dự án trong tay mọi người nữa.”

Mọi người lao nhao đáp được, sau đó đi ăn cơm.

Diệp Nam Nịnh sửa sang lại ghi chép của hội nghị, là người cuối cùng rời khỏi phòng họp. Cô chỉnh ghế ngồi lại cho ngay ngắn, quăng hết ly nước mà mọi người đã dùng vào thùng rác.
Trong văn phòng chỉ có lác đác mấy người, Diệp Nam Nịnh đặt sổ ghi chép lên bàn, nhấp ngụm nước, vừa quay đầu thì phát hiện Đỗ Khê Nhiễm vẫn còn trong văn phòng.

Cô cố ý đợi một lúc, muốn cùng chị đi ăn trưa. Nào ngờ Đỗ Khê Nhiễm căn bản không đi, chỉ dọn tài liệu trên bàn rồi quấn áo khoác, gục mặt vào bàn định ngủ.

Cơm cũng không ăn sao?

Diệp Nam Nịnh nâng mắt, thấy điều hòa trong văn phòng còn bật. Cô bước đến cửa, khẽ khàng đẩy mở, sau đó rón rén đi vào, cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn, chỉnh nhiệt độ lên cao một chút rồi nhẹ nhàng đặt qua một bên.

Trong lúc lơ đễnh, mắt cô nhìn thoáng qua góc nghiêng gương mặt cùng với mái tóc dài rải rác xõa trên vai Đỗ Khê Nhiễm. Mũi cao, cánh môi hơi nhếch, gương mặt lười biếng khi ngủ của chị lập tức đánh trúng trái tim cô.
Diệp Nam Nịnh hơi cong gối, ngồi xổm xuống, tay đặt trên mặt bàn, hệt một con mèo đang rình mò, nhìn chằm chằm vào Đỗ Khê Nhiễm mà không hề chớp mắt. Sự mệt mỏi vì đi công tác suốt hai ngày bỗng hóa thành hư không, chỉ còn lại nỗi vui sướng mềm mại mà nhẹ nhàng bay bổng.

Đúng lúc này, đôi mi Đỗ Khê Nhiễm hơi mấp máy. Cô mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí trầm lắng trong giây lát.

“Em làm gì ở đây...” Đỗ Khê Nhiễm còn chưa nói dứt lời thì tầm mắt đã tối sầm.

Dưới tình thế cấp bách, Diệp Nam Nịnh thế mà lại vươn tay che kín mắt người ta lại.

Đỗ Khê Nhiễm chớp mắt. Hàng mi quét trên lòng bàn tay nhắc nhở chuyện ngu xuẩn mà Diệp Nam Nịnh vừa làm.

Đỗ Khê Nhiễm im lặng một lúc rồi hỏi: “Em biết cái gì gọi là bịt tai trộm chuông không? Cũng tương tự như em bây giờ vậy.”
Diệp Nam Nịnh: “...” Em biết, nhưng chị có thể nào chừa cho em cái quần được không?

Đỗ Khê Nhiễm gỡ tay cô nàng xuống, hỏi: “Vừa rồi em làm gì vậy?”

Xem ra vấn đề này là trốn không thoát rồi. Diệp Nam Nịnh nhìn chằm chằm vào tay Đỗ Khê Nhiễm, chị còn đang nắm tay cô kia kìa, sau đó ngập ngừng đáp: “Em thấy ngài... ngài hình như ngủ với tư thế không đúng lắm.”

“Ngài?” Gân xanh trên trán Đỗ Khê Nhiễm giật giật. Cô nghiến răng nói: “Không đúng chỗ nào?”

“Ngủ há miệng... dễ chảy nước miếng. Em chỉ đến nhắc nhở ngài... chị một chút.” Diệp Nam Nịnh điên cuồng cứu vãn.

Đỗ Khê Nhiễm: “...”

_____________

Haiz cuối từn này hong đc bình yên lắm.