Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 87



Trình Cẩm đột nhiên hiểu ra mấu chốt khôi phục ký ức của mình là gì – thời gian. Dương Tư Mịch có thể sống sót, anh sẽ có thể khôi phục ký ức; nếu Dương Tư Mịch chết, anh sẽ mất đi quá khứ, bắt đầu lại từ đầu.

Trình Cẩm buông Dương Tư Mịch ra, phản xã hội của em đâu, nói cho cùng em vẫn chỉ dám để nửa đời trước của anh an nghỉ cùng em.

Lúc này anh phát hiện cổ tay Dương Tư Mịch bị anh bóp ra dấu xanh tím, lại chú ý Dương Tư Mịch vì không mang giày nên chân bị đá vụn quẹt xước, anh vội ôm Dương Tư Mịch lên xe, hồi lâu sau mới buông tay, “Anh đi lấy thuốc trị thương.”

“Không muốn.” Tay Dương Tư Mịch vừa được tự do liền dùng để làm Trình Cẩm mất tự do, cánh tay hắn quấn lên cổ Trình Cẩm, người cũng sấn tới.

Trình Cẩm ôm hắn, cảm giác làn da dưới lòng bàn tay ẩm ướt lạnh buốt liền lần mò xuống, bắt lại tấm thảm trượt đi, kéo lên, bọc kín người hắn.

Dương Tư Mịch ở trên đảo tìm được ba nam sinh còn sống, nữ sinh không may đã chết.

Không ai biết tại sao mấy đứa trẻ xuất hiện trên đảo, sau khi họ mất tích, các giáo viên đều cho rằng họ tự đi lên sau núi, dù sao trên núi dễ lạc đường, di động cũng khó bắt sóng.

Nếu là ở trên đảo, gặp sự cố chỉ cần gọi điện thoại cứu viện là được, dù di động có vấn đề thì cứ lớn tiếng kêu cứu, hồ nước trống trải yên tĩnh, trên đảo lớn tiếng kêu người trên bờ hẳn có thể nghe thấy, nhưng mấy học sinh này không hề kêu cứu nên căn bản không ai nghĩ họ ở trên đảo giữa hồ, cũng không ai lên đảo tìm.

Tiểu An hỏi Dương Tư Mịch, “Thầy Dương, làm sao anh biết họ ở trên đảo?”

Dương Tư Mịch nói, “Tôi không biết, chỉ đi xem thử.”

“Nhưng lão đại tức giận rồi.” Tiểu An không hiểu tại sao Trình Cẩm giận tới vậy.

“Ừm.”

Bây giờ họ đang ở ký túc xá, Dương Tư Mịch bị yêu cầu nằm trên giường nghỉ ngơi, hắn không ngoan ngoãn nằm mà ngồi xếp bằng trên giường, chăn đắp bị hắn đè nhăn nhúm, mấy quyển tạp chí Diệp Lai đưa nằm rải rác một bên, tay hắn đang cầm một quyển, không đọc mà chỉ lật chơi.

Tiểu An thì ôm laptop tra tài liệu.

“Tới giờ ăn tối rồi, không phải hôm nay chúng ta không ăn chứ?”

“Em nói là trừng phạt thể xác? Chắc vậy. Lần sau em mua theo ít đồ ăn vặt đi.”

“Được ạ.”

Nhóm Triệu Bồi ngoài hành lang nghe được cuộc đối thoại của một lớn một nhỏ trong phòng thì sửng sốt – Lục Ngang bảo họ giúp trông chừng Dương Tư Mịch, nếu không Trình Cẩm không làm việc nổi.

Vấn đề cơm tối này Triệu Bồi phải nhắn tin cho Lục Ngang.

Lục Ngang và Trình Cẩm hiện đang ở trong phòng y tế.

Giáo viên y tế họ Lư, nam giới, tuổi hơn ba mươi, anh ta đang kiểm tra tình trạng cơ thể mấy học sinh được cứu ở đảo, mấy học sinh này là bạn cùng lớp nhưng không cùng một lớp với Đoạn Tường.

Lục Ngang hỏi Trình Cẩm, “Anh cảm thấy việc này liên quan tới cái chết của Đoạn Tường?”

“Khó nói.” Trình Cẩm hỏi thầy Lư, “Khi nào họ mới tỉnh?”

Thầy Lư nói, “Xin lỗi, bằng thiết bị chữa trị ở đây tôi không thể xác định tình trạng của các em ấy, tôi nghi ngờ có thể là trúng độc, trước đây lúc học sinh nấu cơm dã ngoại trên núi từng ăn phải nấm độc…”

Trình Cẩm và Lục Ngang liếc nhau, “Nhanh đưa đến bệnh viện thành phố!”

Lục Ngang nói, “Tôi đưa người đi, anh về xem Dương Tư Mịch đi.”

Trì Nhược Ngu – chính là Eli – cũng ở phòng y tế, nghe Lục Ngang nói vậy thì nhìn anh ta, Lục Ngang nhận ra, cười với cô ta rồi nhanh chóng đi sắp xếp xe và người.

Diệp Lai nói, “Lão đại, em cũng đi theo nhé?”

Trình Cẩm gật đầu, “Đi đi.”

Trình Cẩm đứng ở cổng trường học đưa mắt nhìn xe nhóm Lục Ngang chạy đi, tiếp đó di động của anh reo lên, Lục Ngang gọi.

Trình Cẩm nghe máy, “Sao vậy? Quên giao phó gì à?”

Lục Ngang cười nói, “Triệu Bồi nói Dương Tư Mịch đói bụng, anh ta tưởng anh đang trừng phạt thể xác, không cho ăn cơm tối.”

“…”

Trình Cẩm gọi Du Đạc, “Đến nhà ăn mua cơm mang cho Tiểu An và thầy Dương, nói nhóm Triệu Bồi đi ăn đi, cảm ơn họ hộ anh.”

Du Đạc hỏi, “Còn anh?”

“Không cần để ý anh, anh sẽ tự đi.”

Du Đạc đi mất, Trì Nhược Ngu đến cạnh Trình Cẩm, “Trình Cẩm?”

“Là tôi.” Trình Cẩm nhìn Trì Nhược Ngu, “Cô là?”

Là Eli ư? Đúng nhỉ, hôm qua vừa gặp mà, quên rồi sao?

“Trì Nhược Ngu. Nghe nói Dương Tư Mịch muốn giới thiệu chúng ta làm quen?”

“Cô nhớ lại?”

“Một phần.” Trì Nhược Ngu cười nhìn Trình Cẩm, dưới ánh trăng, nụ cười của cô ta đẹp đẽ và trong sáng, cô ta như một chiếc mặt nạ, dùng bề ngoài xinh đẹp che lại thế giới tinh thần trăm ngàn lỗ thủng.

“Sau khi gặp Dương Tư Mịch tôi nhớ lại vài chuyện.”

Trình Cẩm nhíu mày, “Em ấy thôi miên cô?”

“Không phải. Anh ấy dạy tôi cách quên chuyện muốn quên, nhớ chuyện muốn nhớ.”

Trình Cẩm lý giải, “Em ấy dạy cô cách thôi miên bản thân.”

Trì Nhược Ngu cười nói, “Anh ấy dạy tôi cách sống sót.”

Trình Cẩm trầm mặc, lát sau nói, “Lục Ngang…”

Trì Nhược Ngu khẽ “xuỵt” một tiếng, “Đừng nhắc tới anh ấy. Anh đến tra án à? Có lẽ tôi có thể giúp.”

Thấy cô ta chủ động muốn giúp, Trình Cẩm hơi kinh ngạc, “Ồ?”

Trì Nhược Ngu lại nói, “Ban ngày ngày mai anh đến hỏi “Eli” đi. Ngày khác tôi đi gặp Dương Tư Mịch sau, tạm biệt.”

Trì Nhược Ngu đi rồi, Trình Cẩm không đến nhà ăn ăn cơm mà mua một ly cà phê ở máy bán hàng tự động, rất đắt nhưng hương vị tạm được. Anh bưng ly đứng ở cầu tàu, đèn gắn trên lan can quả nhiên chỉ lờ mờ nhưng ánh đèn vàng phản chiếu trong nước lại rất tĩnh rất đẹp.

“Xin chào?” Có người đi đến sau lưng Trình Cẩm.

Trình Cẩm quay đầu, người đến là thầy Lư, vừa mới gặp ở phòng y tế.

“Chào anh.”

Thầy Lư nói, “Bây giờ không khuyến khích ở ngoài vào buổi tối.”

Trình Cẩm nhìn quanh, quả thực không một bóng người.

“Vì chuyện Đoạn Tường?”

“Đúng.” Một cơn gió đêm thổi qua, thầy Lư rụt vai, “Bây giờ học sinh đều được yêu cầu buổi tối phải ở trong ký túc, không được ra ngoài.”

“Vậy à.”

Thầy Lư nói, “Hi vọng những đứa trẻ này sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”

Trình Cẩm gật đầu.

Thầy y tế Lư nói tiếp, “Không biết các em kia đã thoát khỏi nguy hiểm chưa.”

Trình Cẩm cũng không biết nên không tiếp lời.

Thầy Lư nói, “Các em kia gặp chuyện có phải liên quan tới em học sinh chết đuối hôm trước không?”

Trình Cẩm cảnh giác nhìn anh ta, “Tại sao nói vậy?”

Ánh mắt Trình Cẩm hơi gai người, thầy Lư cười xấu hổ, “Không phải tôi có ý dò la gì đâu, chỉ là nghĩ các em gặp chuyện đều dính dáng tới hồ.”

Đúng, đều dính tới hồ, Đoạn Tường chết đuối trong hồ, mấy học sinh kia thì hôn mê trên đảo giữa hồ.

Dù trong đầu nghĩ thế nào, Trình Cẩm cũng không định thảo luận tình tiết vụ án với thầy Lư, anh nói, “Trời tối hẳn rồi, đi thôi, chúng ta cũng về thôi.”

“A được.”

Sau khi cùng đi về ký túc xá, thầy Lư và Trình Cẩm tách ra vì anh ta không ở ký túc xá giáo viên mà ở cùng học sinh.

Trình Cẩm trở lại phòng mình, vừa đẩy cửa ra, ba người trong phòng đồng loạt ngẩng đầu nhìn anh, Trình Cẩm lần lượt nhìn từng người, xác định không cần anh dài dòng gì cả liền ngồi xuống bàn kê cạnh cửa sổ.

“Du Đạc, Tiểu An nói tình hình hiện tại đi.”

Du Đạc nói, “Đoạn Tường đang học lớp Mười một, mười sáu tuổi, thành tích ưu tú, thành tích thể dục cũng tốt – ý em là tố chất cơ thể không tồi, trường này rất chú trọng bồi dưỡng khả năng vận động của học sinh. Đây là danh sách bạn cùng lớp của cậu ta, được gạch đỏ là bạn học có quan hệ tốt.”

Phòng ký túc của Đoạn Tường là phòng bốn người, chỉ có ba học sinh ở, phòng nhỏ còn lại là của giáo viên ở cùng. Các giáo viên không ngủ cố định ở một phòng ký túc nào mà theo chế độ luân phiên, Du Đạc đưa cho Trình Cẩm một tờ lịch trực ban.

Đoạn Tường có một bạn cùng phòng tên Chu Tiếu, vừa khéo là một trong những nam sinh được cứu trên đảo, đây chỉ là trùng hợp? Một bạn cùng phòng khác tên Phó Thản, cậu này trái lại không ở trên đảo.

Lịch trực ban cho thấy tuần trước – chính là tuần Đoạn Tường chết – phòng ký túc của họ không có giáo viên ở cùng, trường học giải thích là bọn họ sẽ dành phòng ngủ phần lớn thời gian không có giáo viên ở cùng cho học sinh thích tự do, có biểu hiện tốt.

Trình Cẩm nói, “Quan hệ của Đoạn Tường, Chu Tiếu và Phó Thản thế nào?”

Du Đạc nói, “Cũng tạm, không quá tốt không quá xấu…”

“Lời khai của Phó Thản.” Tiểu An đưa mấy tờ giấy đến trước mặt Trình Cẩm.

Trình Cẩm lật xem một lượt, trên đó là lời khai của một số học sinh, bao gồm cả Phó Thản, cậu ta nói đêm đó Đoạn Tường không về phòng ngủ.

Trình Cẩm thầm nghĩ ngày mai phải đi gặp Phó Thản.

Tiểu An nói, “Nữ sinh không sống được tên Phùng Hiểu Nhã, có quan hệ yêu đương với Chu Tiếu. Tới giờ vẫn không ai biết họ leo lên đảo bằng cách nào, thuyền của trường đều được neo lại nên dù họ chèo thuyền đi thì thuyền cũng không thể tự cập bờ được. Chỉ có thể chờ họ tỉnh lại để tự họ kể lại chuyện đã xảy ra.”

Du Đạc nói, “Họ có thể thuận lợi tỉnh lại không? Tình hình của họ không quá tốt, dẫu sao Phùng Hiểu Nhã cũng chết rồi.”

Trình Cẩm nói, “Chờ tin phía bệnh viện thôi. Người nhà họ đâu?”

“Cha mẹ Đoạn Tường đã đến trường, hiện đang ở trong thành phố. Cha mẹ nhóm Chu Tiếu vốn cùng bên công an tìm người trong núi, giờ biết đã tìm được người thì đều theo về thành phố.”

Thành phố Thường Châu, Hàn Bân đang chuẩn bị rời khỏi trung tâm Pháp chứng nhưng lại nhận được cuộc gọi của Diệp Lai báo có một bộ thi thể sắp được đưa đến, y và Bộ Hoan chỉ đành ở lại.

Hai người ngồi ngoài phòng pháp y, phòng pháp y ở đây xây chẳng ra sao, đặc biệt là thiết bị thông gió, thùng rỗng kêu to.

Bộ Hoan phàn nàn, “Điều kiện nát quá, nếu mỗi ngày đều ở chỗ như thế này cậu chắc chắn sẽ hối hận đã học Y ha?”

Hàn Bân nói, “Tại sao mỗi ngày phải ở chỗ như thế này? Tôi học ngoại khoa mà. Nhưng quen là tốt.”

Bộ Hoan lắc đầu, “Nếu là tôi, chắc chắn mãi mãi không thể quen.”

“Bởi vì anh không học Y.” Hàn Bân nói, “Gọi điện cho Trình Cẩm báo kết quả kiểm nghiệm đi.”

Bộ Hoan nói, “Tại sao cậu không gọi?”

Hàn Bân nói, “Đây là việc duy nhất anh có thể giúp khi đi theo.”

Bộ Hoan rầu, “Trách anh đúng không? Sao anh biết không có chúng ta bên đó sẽ xảy ra chuyện ngay.”

Diệp Lai nói với họ hôm nay Dương Tư Mịch nhảy hồ, tình hình vô cùng loạn.

Bộ Hoan và Hàn Bân biết chuyện này thì khó tránh tụt cảm xúc.

“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đâu nói gì anh.”

“… Anh không cãi với cậu.” Lấy kinh nghiệm của Bộ Hoan, cãi nhau với bất kỳ ai trong tổ đặc án – trừ Diệp Lai – đều rất vô vị, không cần phí thời gian và sức lực.

Hắn lấy di động ra gọi cho Trình Cẩm.

“Bên Hàn Bân có kết quả rồi, Đoạn Tường chết đuối nhưng không phải trong hồ, sau khi kiểm tra, nước mà phổi cậu ta hút vào không phải nước Cam Hồ. Ngoài ra, cậu ta có dùng thuốc ngủ, trên người không có dấu vết vật lộn.” Nhận điện thoại xong Trình Cẩm nói.

Tiểu An không hiểu, “Vậy cậu ta chết đuối ở đâu?”

“Trên bờ.” Dương Tư Mịch nói, “Một thau nước cũng đủ làm em chết đuối.” Chỉ cần khiến miệng mũi ngập trong nước đủ thời gian là được.

Trình Cẩm không nhìn Dương Tư Mịch, “Cho nên Đoạn Tường bị vứt xác sau khi chết, hẳn là bị giết.”

Du Đạc nói, “Trường học chắc chắn không hài lòng với kết quả này.”

“Việc này chúng ta không cần quan tâm.” Trình Cẩm nói, “Chúng ta đến để tìm ra tại sao Đoạn Tường bị giết, nhóm Chu Tiếu xảy ra chuyện gì.”

Tiểu An và Du Đạc gật đầu.

Trình Cẩm thấy không ai có thêm manh mối gì bèn nói, “Được rồi, không còn sớm, để tài liệu lại, hai em về đi, nghỉ ngơi sớm.”

“Dạ, lão đại ngủ ngon, thầy Dương ngủ ngon.”

Trình Cẩm tắt đèn lớn, bật đèn bàn, bắt đầu nhanh chóng xem tài liệu về tất cả giáo viên học sinh trong trường, lúc xem xong lần một chuẩn bị xem lần hai thì quay đầu nhìn giường ngủ.

Hiếm thấy là Dương Tư Mịch đã ngủ, chăn và tạp chí của Diệp Lai bị hắn đè không còn hình dạng, cũng may hắn mặc quần áo ngủ dày, còn mang đôi tất sặc sỡ không biết Tiểu An tìm được ở đâu, không cần lo hắn sẽ lạnh.

Trình Cẩm đi đến bên giường, thu dọn tạp chí, xếp ngay ngắn để lên tủ đầu giường, lại lôi tấm chăn từ dưới người Dương Tư Mịch đắp lên cho hắn.

Dương Tư Mịch cảm giác được động tĩnh nhưng không mở mắt, chỉ vươn tay lần mò trên giường nhưng mãi không sờ tới mục tiêu, hắn nhíu mày rồi mở mắt.

Lần này xuất hiện trước mắt Trình Cẩm không phải hai ngọn đèn u lam nhỏ mà là đèn đỏ.

Trình Cẩm giật mình, cực nhanh bắt lấy tay Dương Tư Mịch xem xét móng tay hắn, rồi sờ trán hắn, vẫn như bình thường.

Dương Tư Mịch không để ý động tác của Trình Cẩm, hắn nhìn anh, “Anh không ngủ?”

“Ngủ.” Trình Cẩm lưu loát cởi đồ nằm xuống.

Dương Tư Mịch sấn đến, tay chân cũng quấn lên.

Nơi này rất yên tĩnh, trong phòng cũng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở.

Rất lâu sau Dương Tư Mịch nói, “Anh không giận?”

Trình Cẩm hơi bất đắc dĩ, “Bây giờ em mới nghĩ phải hỏi?”

Dương Tư Mịch nói, “Con người thật kỳ lạ, có những chuyện không hiểu ra sao lại trở thành cái gai khó rút trong lòng, khiến người ta đau đớn cả đời. Em không cảm thấy anh có thể như vậy nhưng tốt nhất vẫn nên hỏi.”

“…” Trình Cẩm cố duy trì nhịp thở đều đặn, “Em nói chuyện gì?”

Rốt cuộc là ai kỳ lạ? Người làm “chuyện không hiểu ra sao” là ai?

Nói vậy người dùng thuật thôi miên lung tung là ai? Người nhảy hồ là ai?

Dương Tư Mịch nói, “Chính là anh không thích chuyện em bơi. Thật ra chất lượng nước hồ rất tốt, cũng không lạnh, với lại thể lực em không có vấn đề…”

Hắn dường như không rõ Trình Cẩm sao phải giận.

“…” Trình Cẩm có thể nói gì? Anh rất muốn biết trước khi mất trí nhớ mình giải quyết loại vấn đề này như thế nào.

Dương Tư Mịch nói tiếp, “Mà em còn giúp anh tìm được người mất tích. Cho nên sau này em có thể bơi nữa không?”

Được lắm, thôi miên không phải vấn đề, Dương Tư Mịch không để trong lòng, nhảy hồ cũng không phải vấn đề, hắn chỉ đi bơi…

Trình Cẩm mất trí nhớ có chút không đối phó được nhưng vẫn bình tĩnh nói, “Có thể, nhưng chỉ cho phép bơi ở nơi được phép bơi, trước khi xuống nước phải báo cho anh biết, còn có đừng quẹt xước chân.”

“À. Vậy chúng ta không sao rồi?”

Mái tóc mềm mại của người bên cạnh dán lên mặt mình, Trình Cẩm cười thở dài, “Không sao, ngủ đi.”

Quỷ mới không sao, giờ anh đã biết tại sao mọi người đều sợ Dương Tư Mịch phụ đạo tâm lý, bị một người thế này phụ đạo tâm lý, vấn đề chỉ có nước nghiêm trọng hơn.

Nếu tâm sự với anh kiểu này là người khác chứ không phải Dương Tư Mịch, anh chắc chắn sẽ phạm tội cố ý gây thương tích.

Bệnh viện thành phố, Diệp Lai, Lục Ngang và mấy nhân viên làm việc ở trường học cùng ngồi ngoài phòng cấp cứu chờ kết quả.

Sau đó cha mẹ học sinh cũng chạy đến. Cha mẹ Phùng Hiểu Nhã biết con gái mình đã chết thì tuyệt vọng che mặt gào khóc, Diệp Lai quay lưng đi không nỡ nhìn thêm.

Lục Ngang nói, “Vẫn chưa quen? Cô hẳn đã gặp rất nhiều người thân người bị hại.”

Diệp Lai nghe vậy trong lòng không thoải mái, “Chuyện này mãi mãi không thể quen được mà?”

Lục Ngang rất lạnh lùng hoặc nói là lý trí, “Đương nhiên có thể, lần đầu gặp cô sẽ khóc cùng họ, bây giờ chắc chắn sẽ không.”