Tình Yêu Siêu Cấp Ngọt Ngào Của Lộ Tiểu Thư

Chương 156: Con sẽ chăm sóc cô ấy



Thẩm Trường Hà mặc âu phục, một tay cắm trong túi quần, nghe Lộ Kiêu Dương nói xong liền đưa tay về phía cô, ý bảo cô nắm lấy tay anh.

Nếu như là lúc trước anh không nhìn thấy, cô khẳng định đưa tay qua, dẫn đường cho anh.

Nhưng bây giờ, Lộ Kiêu Dương mới không muốn đâu!

Cô nói với Thẩm Trường Hà: "Làm gì?"

Nhớ tới nụ hôn ở trên xe hôm nay, cô một chút...một chút cũng không muốn đơn độc ở chưng với người đàn ông này.

Thẩm Trường Hà mặc âu phục, điệu bộ điển hình của mặt người dạ thú, "Nếu em không đưa tay ra, anh sẽ để cho tất cả mọi người biết, người cùng anh lên tin tức chính là em."

Cô ngụy trang thành như vậy, chính là vì để có thể đến trường học mỗi ngày.

Nếu anh vạch trần cô, cô còn có thể yên ổn đi học sao?



Khẳng định mỗi ngày đều bị người ta vây xem đến chết.

Lộ Kiêu Dương nhìn Thẩm Trường Hà, khi anh nói vẫn là bộ dáng rất ôn nhu.

Cô nói: "Anh cái người này, sao lúc uy hiếp người ta lại có thể đương nhiên như vậy?"

Thẩm Trường Hà không giải thích, chỉ thúc giục: "Mau lên."

Điểm yếu của Lộ Kiêu Dương bị anh nắm chặt.

Thậm chí anh biết chính xác nên nói những câu nào sẽ khiến cô đi vào khuôn khổ, anh đều mò được rõ như ban ngày.

Lộ Kiêu Dương nhìn Thẩm Trường Hà một cái, thầm mắng trong lòng một câu, đưa tay qua.

Vào thang máy, cô đứng ở bên cạnh anh, nhìn anh thông qua tấm kính phản chiếu ở trên cửa, nói: "Anh đừng cho rằng tôi để anh dắt thì chính là thích anh, tôi một chút cũng không thích anh, hiểu không?"

Cô sẽ không thích anh!

Cũng tuyệt đối không muốn thích anh!

Lộ Kiêu Dương vừa nói xong, Thẩm Trường Hà nhìn về phía cô, "Phải không?"

"..." Con ngươi anh đen như mực nhìn cô, thật giống như muốn đem cả người cô hút vào.

Lộ Kiêu Dương nhìn anh chăm chú, cảm giác trái tim mình dường như lại không tự chủ được mà nhảy dựng lên.



Bởi vì chột dạ, cô cũng không dám nói chuyện với anh, về đến nhà, cô ngồi trên sofa yên lặng đọc sách, như thể không có ai ở trong nhà.

Thẩm Trường Hà từ trong phòng ngủ đi ra, nói với cô: "Anh chuẩn bị nước cho em rồi, đi tắm đi."

"Bây giờ tôi không muốn tắm." Vốn dĩ cô không định nói chuyện với anh, kết quả anh vừa mở miệng, cô không nhịn được trả lời anh.

Thẩm Trường Hà nói: "Em lại không nghe lời."

"..." Bây giờ mỗi một câu mà anh nói ra, Lộ Kiêu Dương đều cảm thấy anh đang uy hiếp mình.

Cô đứng lên, giống như cô gái nhỏ bị ba mẹ thúc giục đi ngủ, đặt sách sang một bên vội vàng đi tắm, trước khi đi vào còn liếc anh một cái, nói: "Đê tiện."

.....

Thẩm Trường Hà nhìn cô một cái, ngồi xuống sofa, điện thoại của cô để ở đó vang lên. Anh nhìn thấy màn hình khóa của cô chính là cành nho trên bệ cửa sổ trong nhà, ánh mắt tối sầm lại.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, là mẹ Lộ gọi tới.

Thẩm Trường Hà cầm điện thoại lên, trực tiếp nhận điện thoại: "Mẹ."

Mẹ Lộ vốn là gọi cho Lộ Kiêu Dương, nhưng lúc nghe thấy giọng nói của Thẩm Trường Hà, có chút ngoài ý muốn, "Trường Hà, sao lại là con?"

"Con đang ở cùng Kiêu Dương, cô ấy đi tắm." Những lời này của Thẩm Trường Hà, khiến mẹ Lộ yên tâm không ít.

Bà hỏi, "Mẹ và ba con thấy tin tức, muốn hỏi xem là chuyện gì xảy ra?"

Thẩm Trường Hà nói: "Con và Kiêu Dương chỉ đùa giỡn thôi ạ, mẹ yên tâm, người trên tin tức cũng là cô ấy."

Nghe đến đó, mẹ Lộ mới thở dài một hơi, quan tâm nói: "Kiêu Dương bây giờ thế nào?"

Hiện tại mẹ Lộ đã biết Lộ Kiêu Dương mất trí nhớ.

Bởi vì là do di chứng của tai nạn xe, nên rất lo lắng cho cô.

Thẩm Trường Hà nói: "Con sẽ chăm sóc cô ấy, mẹ yên tâm."