Tình Yêu Đẹp Nhất

Chương 7



EDITOR: HANNAH

Tô An An vốn định đi trả ô cho Thịnh Giang Bắc vào chiều thứ tư nhưng kế hoạch luôn không bắt kịp những thay đổi bất ngờ, chỉ một cú điện thoại đã kéo cô ra sân bay đón người.

Từ xa Tô An An đã nhìn thấy hai mẹ con ngoại hình nổi bật đang thong thả bước lại gần, người mẹ trẻ đang đẩy xe đẩy. Trên xe đẩy để mấy chiếc va-li, một cô bé da trắng nõn ngồi trên một trong số những chiếc va-li đó. Cô bé con khuôn mặt trắng hồng, miệng ngậm kẹo que, liếm một cái rồi quay đầu nhìn mẹ mình, nhìn vô cùng đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt to tròn lúng liếng trên khuôn mặt phúng phính như bánh bao kia, cực kỳ giống những bức tranh trẻ con trong dịp Tết.

Tô An An chỉ cần liếc mắt đã nhận ra họ, khi người phụ nữ kia tiến lại gần, cô vội vàng chạy tới vài bước, tay bế đứa bé lên khỏi chiếc vali. Bé con mới gần mười lăm tháng tuổi, khi bế lên còn cảm thấy hơi nặng tay. Tô An An nhẹ nhàng véo véo hai má phúng phính của cô bé, trêu chọc: “Pudding có nhớ dì không?”

Bé con không sợ coi Tô An An là người lạ, khua tay múa chân, cười đến chảy cả nước miếng, vui tươi hớn hở gọi “mẹ, mẹ”. Tô An An chỉnh lại bé con, muốn bé con gọi là “dì”, thế nhưng cô bé này chỉ nhìn Tô An An chăm chú, luôn miệng gọi “mẹ, mẹ”. Cuối cùng vẫn phải nhờ đến Tô Cửu Hạ cắt đứt cuộc hội thoại “ông nói gà bà nói vịt” này, cô nói: “Em bảo con bé gọi cái gì chứ, con bé bây giờ mới chỉ bắt đầu học nói, chỉ biết gọi ‘mẹ’ thôi, thấy em liền gọi ‘mẹ’, thấy cái bàn cũng gọi ‘mẹ’, khi nãy ở trên máy bay còn nhìn chằm chằm tiếp viên hàng không gọi ‘mẹ’ đấy. Nhóc con này thật khiến người ta rầu chết mà.”

Tô An An phá ra cười, nựng bé con, hồn nhiên nói: “Không sao đâu, chỉ cần sau này lớn lên đừng nhận nhầm mẹ là được.”

Bé con không hiểu người lớn đang nói gì, chỉ mải mê mút kẹo. Tô Cửu Hạ lo lắng nói: “Mấy hôm trước nó bị ho khan, mấy ngày nay lại ăn quá nhiều kẹo. Chị không có thời gian theo sát con bé mỗi ngày, bảo mẫu cứ thấy nó khóc là lại đưa kẹo, sợ rằng lại bị ho trở lại.”

Tô An An cười cười: “Xem em này.”

Cô quay đầu thương lượng với Pudding: “Cho dì xin một miếng được không?”

Pudding nhỏ cũng hiểu được đại khái những gì người lớn nói, cúi đầu nhìn kẹo que trong tay mình vẫn còn cả miếng to, liền hào phóng đút vào miệng Tô An An. Tô An An nhân cơ hội này cắn mạnh viên kẹp, chờ đến khi Pudding nhỏ lấy ra trên que chỉ còn một ít kẹo còn dính lại. Bé con trợn tròn mắt, vẻ mặt hoang mang, quay sang nhìn mẹ mình đang nín cười đến nghẹn, lại quay đầu nhìn Tô An An vẻ mặt vô tội miệng lúng búng kẹo, rõ ràng là không thể tin nổi thứ trong tay mình chỉ còn lại mỗi cái que.

“Huhuhuhuhuhu…”

Bé con đau lòng òa khóc. Tô An An vẫn mải nhai kẹp trong miệng, từ tốn lấy ra từ trong túi mình một cái móc chìa khóa hình con thú bông. Con thú bông này được thiết kế theo hình con lười, trên đầu đội cả đống thứ kỳ quái, trẻ con có tâm lý ham thứ mới lạ, rất nhanh đã quên chuyện mình bị lừa kẹo.

Ba người cùng gọi xe trở về, trước tiên về nhà bác cả Tô, sắp xếp hành lý xong xuôi, Tô An An bế Pudding nhỏ về nhà mình. Tô Cửu Hạ đang giảng dạy ở thành phố X, chuyên ngành quản lý khách sạn, lần này trở về là do có hạng mục hợp tác với một khách sạn ở đây, cô đại diện cho phía nhà trường tới đây dự họp, đại khái cũng phải mất một tuần. Có điều lịch trình kín đặc, cô không cách nào phân thân để chăm sóc cho con gái, không may đúng mấy ngày này bác cả Tô lại phải đi công tác, cuối cùng cũng chỉ có Tô An An rảnh rỗi, tuần này không có tiết học, có thể chăm sóc bé con vài ngày.

Dù vậy Tô Cửu Hạ vẫn không yên tâm. Cô đóng gói lại toàn bộ đồ đạc của bé con, chỉ dẫn Tô An An từng tí một, từ việc thay bỉm cho đến pha sữa. Thế nhưng Tô An An cũng chỉ là một cô nhóc còn độc thân, chưa từng chăm trẻ con, vậy nên Tô Cửu Hạ vẫn lo lắng: “An An, em thật sự làm được chứ? Hay là chị tạm thời tìm một bảo mẫu để chăm con bé?”

Tô An An ngả người ra giường chơi với bé con, dáng vẻ cực kỳ kiên nhẫn: “Chị yên tâm đi, một mình em vẫn xoay xở được mà. Hơn nữa còn có mẹ em ở nhà, bà ấy rất thích trẻ con, có bà trợ giúp rồi, chị đừng lo.”

Tiếng cười của con gái vang lên từ trên giường, Tô Cửu Hạ từ lâu đã không thấy con gái vui vẻ như vậy, trong lòng lại tự trách bản thân thường ngày bận rộn với công việc mà sơ sót trong việc chăm sóc con gái, không khỏi lại xót xa một hồi. Pudding không có bố, người mẹ như cô cũng không hoàn thành chức trách của người mẹ, may mà đứa trẻ này ngoan ngoãn hiểu chuyện, trừ lúc đói hơi quấy khóc một chút thì phần lớn thời gian rất yên tĩnh, không giống một đứa bé.

Tối hôm đó, Tô An An quay lại chung cư gần bệnh viện. Bố mẹ cô đều là bác sĩ, để tiện đi làm, năm đó họ mua nhà ngay gần bệnh viện. Cô vừa bước vào nhà đúng lúc cũng gặp bà Tô cùng bác sĩ Tô cùng về đến nơi. Tô An An buồn bực: “Sao hôm nay hai người lại cùng về thế.”

Bà Tô cầm lấy áo khoác của chồng, treo trên giá áo, xoay người nhìn đứa bé ngồi trên sô-pha, quay sang hỏi Tô An An: “Đây là Pudding nhỏ à?”

Tô An An gật đầu, đáp: “Đúng vậy, chị về đây công tác, bác cả lại ra ngoài, không ai trông đứa bé cả nên con đưa nó về đây.”

Bà Tô thực sự rất thích trẻ con, tranh giành với bác sĩ Tô để được bế Pudding nhỏ, thế nhưng Pudding nhỏ vẫn thích Tô An An nhất, không ưa hai vị người lớn kia, mặt nhăn lại như nếp gấp trên bánh bao. Tô An An thấy vậy không đành lòng, liền bế Pudding nhỏ từ tay hai người họ, nói: “Có lẽ trên người bố mẹ vẫn còn mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện, trẻ con thính mũi lắm.”

Bác sĩ Tô và bà Tô gật đầu. Bác sĩ Tô nhớ lại ngày xưa, cảm khái: “Hồi con còn bé cũng không thích bố mẹ ôm. Khi mẹ ôm con còn đỡ, còn bố… hiếm lắm.” Nói xong, ông lắc đầu đi vào nhà vệ sinh.

Bà Tô đang pha sữa bột cho Pudding, nghe thế liền ngẩng đầu, ánh đèn ấm áp rọi xuống khiến ánh mắt bà thêm dịu dàng: “Đây là chuyện luôn khiến bố con chua xót. Bố con vẫn luôn cảm thấy trước đây bố mẹ khiến con chịu nhiều thiệt thòi, toàn để con ở nhà một mình, không có một thời thơ ấu trọn vẹn.”

Tô An An đang nghịch ngợm thú bông với Pudding nhỏ nghe vậy liền sững người, đôi mắt hơi rát rát, chớp chớp mấy lần mới đỡ hơn. Cô im lặng một lúc rồi nói: “Thực ra cũng không sao mà, bố mẹ bận công việc, con hiểu được.”

Bà Tô khẽ thở dài, cầm lấy bình sữa đã pha xong, đón lấy bé con từ tay Tô An An, dịu dàng xoa xoa vành tai cô sau đó thành thạo cho Pudding nhỏ bú sữa. Bà ngắm nhìn đường nét xinh xắn trên khuôn mặt Pudding nhỏ, cảm thán: “Đứa bé này cũng thật đáng thương. Chị con vẫn không chịu nói ra bố nó là ai. Có lẽ người đó đã khiến chị con tổn thương quá sâu đậm.”

Tô An An im lặng không đáp. Cô vẫn luôn muốn biết bố của Pudding nhỏ là ai, thế nhưng cô có thể khẳng định một điều, đôi mắt to tròn của Pudding nhỏ được di truyền từ người đàn ông tồi kia, vì đôi mắt của Tô Cửu Hạ là mắt hai mí, còn mắt của Pudding nhỏ lại là mắt một mí.

*****

Sáng sớm hôm sau, người lớn trong nhà đều đã đi làm, chỉ còn lại Tô An An một mình trông Pudding nhỏ.

Cô đặt bé con trên giường mình, dùng chăn gối bao quanh thành một vòng tròn. Ban đầu Pudding nhỏ còn có thể yên lặng ngoan ngoãn nằm trên giường, tự mình chơi, sau đó có lẽ do quá buồn chán, con bé bắt đầu gọi “mẹ, mẹ”.

Tô An An đành phải mở điện thoại, để con bé gọi điện video với mẹ. Thế nhưng con bé dường như còn có hứng thú với chiếc điện thoại hơn cả việc gọi video cho mẹ. Thấy con bé có vẻ thích thú, Tô An An cũng không nghĩ nhiều, mở điện thoại cho con bé chơi, dù sao con bé cũng không làm gì được.

Sau khi thấy bé con hết quậy phá, Tô An An mới yên tâm ngồi trước máy tính viết luận văn. Cô làm hết sức tập trung, quên luôn cả đứa bé sau lưng mình. Pudding nhỏ tự chơi một mình, không khóc không quấy, cầm điện thoại ấn ấn liên tục, ấn nữa ấn mãi sau đó gạt tới gạt lui. Bé con chớp chớp mắt, bắt chước mẹ mình áp tai vào điện thoại.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, ở đầu dây bên kia phát ra tiếng một người đàn ông: “Alo… Alo… Alo?”

Không có phản ứng. Pudding ngây ngô phá ra cười hehe, gật gật đầu rồi lại cười ha hả.

“Cô nhóc có chuyện gì sao? Được rồi, tôi đến ngay đây.” Ở đầu dây bên kia, người đàn ông vẫn đang nói chuyện, dứt lời liền cúp máy.

Pudding nhỏ không rõ nguyên do, chơi vui vẻ đến chảy cả nước miếng, làm ướt yếm đeo trên cổ.

Tô An An viết xong đoạn luận văn quay đầu nhìn con bé, thấy nó đang yên tĩnh ngồi trên giường. Phát hiện có người đang nhìn mình, bé con bỗng ngẩng đầu, hai mắt đen láy tròn xoe mở to, ngẩng đầu một lúc lâu mới lắp bắp mấy từ không rõ nghĩa: “I, í…”

Cũng không biết con bé đang nói gì nữa. Tô An An bò ra bàn cười.

Một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại. Tô An An cắn nắp bút, ngồi xuống bên mép giường, cầm lấy điện thoại. Vừa nhìn thấy báo hiệu tên người gọi điện, hai mắt cô lập tức trợn tròn, vẻ mặt tỏ rõ sự không thể tưởng tượng nổi, miệng nhả nắp bút ra, giơ ngón trỏ quơ quơ trước mặt Pudding nhỏ, ra hiệu cho con bé im lặng. Tô An An hắng giọng một tiếng thật khẽ, sau đó mới nhận cuộc gọi, nhẹ nhàng nói: “Alo?”

Giọng nói của Thịnh Giang Bắc theo sóng điện truyền tới. Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện qua điện thoại, do không nhìn thấy sắc mặt anh nên Tô An An hơi căng thẳng. Anh nói: “Tôi đang ở cổng trường của cô nhóc…”

Anh còn chưa kịp nói tiếp, cô đã vội vàng ngắt lời, giọng điệu ảo não: “Nhưng hôm nay cháu lại ở nhà.”

Thịnh Giang Bắc ngồi trong xe, đổi tay cầm điện thoại sau đó mở cửa sổ xe. Một cơn gió ấm áp khẽ thổi vào, sau trận mưa kia, thời tiết càng lúc càng dễ chịu hơn. Anh nhẹ nhàng khoan khoái hỏi: “Hôm nay có rảnh không? Có thể đưa ô cho tôi không?”

Rảnh không? Hẳn là không rồi. Tô An An quay đầu liếc nhìn Pudding nhỏ đang mút ngón tay, ủ rũ đáp: “Không tiện lắm ạ. Hôm nay cháu phải trông trẻ con.”

“Vậy cho tôi địa chỉ nhà cô nhóc đi.”

Anh nhanh chóng cúp máy. Tim Tô An An vẫn đang đập bình bịch, cảm thấy thật kỳ lạ. Có điều giọng anh qua điện thoại rất dễ nghe, trầm ấm dịu dàng, phát âm rành mạch, nếu anh thi tuyển làm phát thanh viên nhất định sẽ trúng tuyển. Người có giọng mũi nặng, phát âm không chuẩn là Tô An An cảm thấy vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Cô để điện thoại xuống, nhìn lướt căn phòng mình một vòng. Bừa bộn quá đi, đồ ăn vặt cùng mấy thứ đồ khác vứt linh tinh.

Cô than thở một tiếng, nằm vật ra giường, ngón tay véo má Pudding nhỏ, nhìn chằm chằm điện thoại của mình, cảm giác như đang nằm mơ. Anh thực sự đã gọi điện cho cô đấy. Liệu có nên nói với anh chuyện bọn họ trước đây đã từng gặp mặt không?

Khoan đã. Nhật ký cuộc gọi nửa tiếng trước là cái gì đây?