Tình Yêu Đẹp Nhất

Chương 13



EDITOR: HANNAH

“Không chắc có thể có được… Vậy nhưng vẫn muốn thử xem.”

*****

Ngón trỏ của Tô An An dán hai lớp băng bó. Tay đứt ruột xót, chỉ cần hơi động đậy một chút là đau xót, cô nhíu mày, cố ép bản thân quên đi cảm giác đau đớn kia, nhưng cơn đau cứ như râu bạch tuộc dính chặt lấy da thịt, dường như cô còn có thể cảm nhận được miệng vết thương đang nứt ra. Cầm con dao phay lên, Tô An An tiếp tục thái rau “lạch xạch, lạch xạch, lạch xạch”, tiếng chiên rán “tanh tách” vẫn vang lên từ trong chảo.

Bốn người cùng đứng trong phòng bếp hơi phải chen chú, Tô An An muốn xoay người cũng phải cọ quậy. Chung Mạch vẻ mặt lo lắng muốn giúp cô nhưng lại bị cô đẩy ra. Tô An An cười nói: “Anh lớn tới chừng này nhưng e rằng còn chưa từng biết dầu ăn dùng như thế nào. Cứ ra ngoài trước đi, em không sao đâu, đừng đứng đó mãi, càng giúp càng cuống.”

Chung Mạch hơi đỏ mặt nhưng điều Tô An An nói là thật, anh đúng là ít khi xuống bếp, trong tiềm thức vẫn nghĩ “quân tử tránh xa nhà bếp”. Tô An An đã nói như vậy, Chung Mạch cũng đành ậm ừ đi ra ngoài. Giản Đan cũng bị Thịnh Lê kéo ra, cô vừa mới băng bó cho Tô An An xong đã muốn ngã ngồi xuống, Thịnh Lê nghĩ mà sợ liền kéo cô ra ngoài. Phòng bếp đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn nhiều, cũng trống trải đi nhiều. Tô An An xoa đầu, nín thở theo dõi động tĩnh của cái chảo.

Miếng thịt bò bít tết thượng hạng dần dần tỏa ra hương thơm. Cánh mũi Tô An An hơi động đậy, mùi hương của thức ăn trong nhảy mắt ngập tràn xung quanh mũi, hương vị có vẻ không tể. Tô An An gật đầu, trong lòng thoải mái hơn, vui vẻ bước chân đến đầu bên kia, tiếp tục thái rau.

Phòng bếp đang yên tĩnh đột nhiên có thêm vài tiếng bước chân. Tô An An theo phản xạ cho rằng Giản Đản đã quay lại, có mấy sợi tóc mái rủ xuống trán cô, quanh quẩn bên chóp mũi làm cô vừa ngứa ngáy vừa khó chịu. Tô An An nhíu mày, không ngẩng đầu lên mà nói: “Giản Đan, giúp mình kẹp tóc ra sau ta đi.”

Người đứng sau lưng hơi khựng lại một chút rồi bước lên, khi đã tới gần lên vươn tay phải, lòng bàn tay lạnh lẽo sượt qua má phải của Tô An An. Mấy sợ tóc nghịch ngợm kia bị những ngón tay khớp xương gồ ghề của anh vén lên, kẹp ra sau vành tai. Vành tai trắng nõn hồng hào, cực kỳ mềm mại như muốn dụ dỗ người ta chạm vào.

Yết hầu Thịnh Giang Bắc hơi dao động, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng hơn vài phần, như tiếng nỉ non: “Được chưa?”

Tô An An như bị tiếng nói của anh điểm bùa chú đông cứng, động tác trên tay khựng lại, đầu chỉ còn vang tiếng ong ong. Khuôn mặt cô thoáng chốc đỏ bừng, đặc biệt là chỗ ngón tay lạnh lẽo của anh sượt qua, cảm giác như ngón tay anh vẫn còn ở đó, khiến vùng da nóng như thiêu như đốt. Thường ngày cô rất dễ thẹn thùng, hay đỏ mặt, đặc biệt là khi anh đang đứng gần cô như thế này, cả người cô nướng như đang đứng trong hầm lửa, vành tai cũng hơi ửng hồng, càng không nói đến khuôn mặt.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, dường như “lửa” thiêu càng nóng, phía sau lưng cô đã chảy một lớp mồ hôi, lòng bàn tay ngứa ngáy, cô muốn che mặt nhưng ngờ đâu anh lại tiếp tục hỏi: “Bên kia có cần không?”

“Không… Không cần.” Tô An An vừa nói xong lập tức tự mình vén mái tóc bên kia kẹp ra sau vành tai, ra vẻ bình tĩnh, bắt chước nụ cười ung dung, tao nhã của bà Tô, hỏi: “Sao ngài lại vào đây?”

Thịnh Giang Bắc không đáp, vẫn hơi mỉm cười như trước đây. Anh không nói lời nào nhưng lại lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của cô gái nhỏ trước mặt. Anh có đôi mắt tinh tường, chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấu cô gái nhỏ này đang khẩn thiết mong anh rời đi, nụ cười ra vẻ người lớn chững chạc kia khi kết hợp với khuôn mặt đỏ bừng của cô trở nên rất đáng yêu.

Anh bỗng nhiên không muốn làm theo ý cô, muốn ở lại phòng bếp.

Thịnh Giang Bắc vén ống tay áo sơ-mi đến khuỷu tay, cầm lấy cái muôi bên cạnh, thành thạo lật miếng bò bít tết, thản nhiên bình luận: “Lửa hơi nhỏ rồi.” Anh liếc nhìn cái người đang ngây ra kia, trong lòng vui vẻ, trong giọng nói còn có ý cười. Anh chỉ vào chiếc tạp dề đen treo trên mắc, nói: “Lấy cái tạp dề kia lại đây đi.”

Tô An An vừa chậm chạp đi lấy tạp dề vừa nói: “Để cháu làm là được rồi, ngài mau ra ngoài đi.” Cô cảm thấy một người đàn ông như Thịnh Giang Bắc thật sự không thích hợp với phòng bếp. Anh đáng ra là kiểu người cầm ly rượu vang đỏ, ăn thức ăn nhà hàng chứ sao có thể tự mình nấu.

Thịnh Giang Bắc không bày tỏ ý kiến, chờ đến khi cô mang tạp dề đến trước mặt anh, anh mới thản nhiên tự đắc đảo đảo cái muôi trong tay, ra vẻ bận rộn rồi hơi ngước lên nhìn cô, điềm nhiên nói: “Tôi đang dở tay, cô nhóc mặc giúp tôi đi, được chứ?”

Hả? Chuyện này sao? Tô An An thấy anh tay chầm chảo tay cầm muôi, đúng thật là không rảnh rang. Hơn nữa anh còn đang cúi đầu khom lưng rồi, cô nhìn chiếc tạp dề màu đen trong tay mình, đành nhún chân, đem tạp dề đeo qua cổ anh rồi vòng dây ra sau lưng thắt lại thành một cái nơ bướm nho nhỏ.

“Được rồi.”

Thịnh Giang Bắc quay đầu nhìn cô, mặt anh đang hướng ra ngoài nên có thể dễ dàng nhìn thấy khung cảnh ngoài phòng bếp. Anh hơi nheo mắt, khẽ liếc nhìn sang, đột nhiên giơ tay phải lên, xoa đầu Tô An An vài cái, giọng nói dịu dàng: “Ngoan lắm.”

Tô An An bị động tác xoa đầu cùng câu nói “Ngoan lắm” của anh làm tim đập như ngựa phi, lồng ngực như căng ra, có mấy lời định nói giờ đã vỡ tan bên miệng. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người đàn ông cao lớn đứng sau lưng, ngây ra vài giây rồi mới miễn cưỡng đè nén được cảm xúc khác lạ trong lòng, ngoãn ngoãn đứng bên cạnh anh thái rau. Động tác của hai người rất đồng đều, thi thoảng cô sẽ đưa đồ này đồ kia cho anh, rất ăn ý.

Khung cảnh này làm cho người nào đó đang đứng bên cạnh cảm thấy đau xót. Chung Mạch chần chừ một hồi lâu, cuối cùng vẫn cất tiếng gọi Tô An An.

Tô An An quay đầu lại, nở nụ cười xinh đẹp, hỏi anh ta: “Sao vậy?”

Chung Mạch liếc nhìn người đàn ông kia, cố gắng nhẫn nhịn, làm như không có việc gì, đáp: “An An, công ty vừa mới gọi điện, bảo anh phải tới họp ngay bây giờ, sợ rằng anh phải đi luôn rồi.”

“Nhanh thế sao? Không thể ăn cơm xong rồi đi à? Đã nói sẽ mời anh ăn cơm rồi mà.” Tô An An hơi áy náy.

Chung Mạch gượng cười, nói: “Không sao đâu, sau này còn có rất nhiều cơ hội mà.”

Tô An An tiếc nuối cởi tạp dề trên người, lau tay rồi nhắc anh về chiếc va-li, nói: “Để em đưa anh đi.” Nói xong, cô quay đầu chào tạm biệt ba người trong phòng, mặc lại áo khoác, ánh mắt khẽ đảo về hướng phòng bếp với vẻ lưu luyến. Ánh mắt Chung Mạch không giấu nổi sự thất vọng, anh ta quay đầu sang hướng khác. Thịnh Lê không phát giác điều gì, vẫn tựa vào ghế số pha, trên đùi để một cuốn tạp chí, cụp mắt xem rất nghiêm túc. Chỉ có Giản Đan nhạy cảm phát hiện ra bạn thân của mình hôm nay khác lạ. Cô cũng theo ánh mắt của Tô An An mà liếc nhìn phòng bếp vài lần, một suy nghĩ to gan đột nhiên vụt qua trong đầu, càng nghĩ càng cảm thấy không thể tin nổi.

Tô An An vừa rời đi không lâu, Thịnh Giang Bắc đã đi ra khỏi phòng bếp, chiếc tạp dề màu đen đã được cởi ra, ống tay áo buông xuống, trở về với dáng vẻ “không nhiễm bụi trần. Khuôn mặt tuấn tú như bức tượng điêu khắc thời cổ của anh lấy lại vẻ lạnh lùng, thong thả mặc áo khoác màu đen, hơi liếc về phía phòng bếp, nói với vẻ chân thành: “Các cháu đừng làm loạn nữa. Sắp tới sinh nhật bà, tối nay hai đứa về nhà đi, cả nhà mở cuộc họp.”

Thịnh Lê và Giản Đan gật đầu lia lịa, chỉ sợ Thịnh Giang Bắc không vui sẽ ở lại mắng mỏ mình.

Thịnh Giang Bắc cũng không có hứng thú, đóng cửa lại rồi lập tức xuống lầu. Mà đằng sau cánh cửa vừa đóng chặt, Giản Đan cũng nhanh chóng đè Thịnh Lê trên sô-pha, Thịnh Lê giật mình, tạp chí cũng để rơi xuống đất nhưng ngay sau đó, anh ta thuận thế ôm lấy Giản Đan, bàn tay lướt khắp người cô, miệng đùa giỡn: “Con mèo nhỏ nhiệt tình này.”

Giản Đan đập lên vai anh ta, hung dữ nói: “Đứng đắn lại cho em, em có việc cần hỏi anh.”

Thịnh Lệ không buông cô ra, bàn tay đã lướt đến phần mông nhưng bị Giản Đan hất ra.

“Vậy em mau nói đi…” Thịnh Lê không vui, véo véo vành tai cô.

“Rốt cuộc chú út có bạn gái không?”

Thịnh Lê liếc nhìn cô, nói: “Đương nhiên là không có, ngày nào cụ bà cũng lo lắng chuyện này đấy.”

Giản Đan gật đầu, thế là tốt rồi. Nhưng mà cô lại nghĩ tới một chuyện khác: “Sao đến bây giờ mà chú út vẫn không có bạn gái, không phải đã từng chịu tổn thương nào đó nên không còn lòng tin vào phụ nữ đấy chứ.”

Thịnh Lê trợn tròn mắt, mặt thể hiện rõ cái sự “Sao em lại thông minh thế chứ”. Đây là chuyện nghiêm túc nên anh ta cũng ngồi ngay ngắn, vẻ mặt hơi nghiêm trọng, nói: “Chuyện này anh cũng chỉ nghe nói thôi, ở nhà có rất ít người nhắc tới, dù sao đây cũng là chuyện của chú út nên không ai dám bàn luận. Chú út rất ít khi nhắc tới cuộc sống cá nhân của mình. Lần duy nhất chú ấy nhắc đến bạn gái là sáu năm về trước, khi đó cụ bà muốn giới thiệu bạn gái cho chú ấy nhưng chú ấy từ chối, nói mình đã có bạn gái rồi, cũng mới hẹn hò thôi. Sau đó chừng khoảng một tháng, có một hôm chú ấy về nhà trong tình trạng say bí tỉ, nghe nói là chia tay vì bạn gái ngoại tình.”

Giản Đan thuận miệng nói: “Thé nên chú út mới không yêu đương hẹn hò nữa.”

Thịnh Lê đáp với vẻ nửa giả nửa thật: “Cũng không hẳn, nhưng đại khái cũng có khả năng này.”

Trong đầu Giản Đan bất giác hiện lên hình ảnh khuôn mặt Thịnh Giang Bắc, cô liền cảm thấy buồn bực, loại con gái nào lại có thể chủ động “đá” người như anh được nhỉ, đúng là loại “trời đánh”. Cứ suy nghĩ miên man, cô lại nghĩ tới Tô An An. Sau khi ăn cơm xong, Giản Đan trốn vào phòng làm việc, nhân lúc Thịnh Lê ra ngoài, cô gọi điện cho Tô An An.

Tô An An đang ngủ trưa, nằm bò ra bàn mơ mơ màng màng, lúc này đang lim dim như con mèo lười, tay cầm điện thoại nghe máy: “Alo?”

Giản Đan hỏi vòng hỏi vèo vài ba câu rồi đi thẳng vào chủ đề chính: “An An, cậu thích chú út đúng không.”

“Ừ… Hả?” Tô An An cầm điện thoại ngẩn người.

“Mình nói cậu thích chú út của Thịnh Lê.”

Tô An An ngây người, vẻ mặt “囧”, cô hỏi: “Rõ ràng lắm sao?”

Giản Đan ở đầu dây bên kia điện thoại lắc đầu, nói: “Cũng tạm, nhưng mà mình quá hiểu cậu thế nên chỉ cần liếc nhìn một cái liền nhận ra. Cậu chưa bao giờ nhìn người con trai nào quá ba giây nhưng hôm nay số lần cậu thẫn thờ nhìn chú út chằm chằm khá nhiều.” Đây cũng là điều sau khi Giản Đan nhớ lại liền phát hiện ra. Có môt số việc, một khi đã có kết luận thì mọi dấu hiệu đều sẽ bộc lộ ra trong nháy mắt.

“Vậy cậu nghĩ chú ấy có biết không?”

“Mình cũng không biết.” Dù có biết cũng sẽ giả vờ không biết thôi, nhưng Giản Đan không nói điều này ra, sợ làm Tô An An lo sợ.

Cảm xúc của Tô An An vẫn luôn nghẹn trong lòng, bây giờ cuối cùng cũng tìm được nơi để “trút” ra. Bao nhiêu điều chất chứa trong lòng mấy ngày nay giờ như được mở cửa để giãi bày, cô kể lể về những lần hai người gặp gỡ, sau đó ở bên nhau cùng những rung động trong lòng.

Giản Đan hỏi cô vì sao đột nhiên lại thích người đó? Đúng vậy, Tô An An cũng rất muốn biết, từ khi trở thành thiếu nữ trưởng thành 18 tuổi cho tới bây giờ là 22 tuổi, trong suốt khoảng thời gian bốn năm qua, cô chưa từng rung động. Nghĩ lại, có lẽ kể từ gặp anh lần đầu tiên vào năm 12 tuổi, cô đã ghi nhớ hình ảnh của anh, để mười năm sau đó, vào một khoảnh khắc đầu mùa hạ khi anh xuất hiện sau một giấc mơ dài, cô như người trong mộng bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, thử hỏi sao có thể ngăn mình không thích anh.

Khi cô còn chưa được nếm trải hương vị của tình yêu thì đã ghi nhớ anh, dường như cô đã thương nhớ cái vị ngọt đó suốt mười năm qua, bỗng nhiên có một ngày lại được nếm trải một lần nữa, hương vị đó so với trong ký ức còn ngọt ngào hơn, thử hỏi sao cô có thể không thích anh.

Tô An An chu miệng, tay véo cằm, thẫn thờ một hồi lâu cho đến khi giọng nói của Giản Đan vang lên qua điện thoại: “Tô Tiểu An à, cậu nghĩ cho kỹ đi, người đàn ông này cậu không chắc có được đâu.”

Không chắc có thể có được… Vậy nhưng vẫn muốn thử xem.