Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 127: Tá Đao Sát Nhân



Chu Lệ trong lòng có một dự cảm không tốt, nhưng hắn vẫn chờ mong việc đó sẽ không xảy ra.

Nhưng cái gì sợ thì nó lại đến!

Chu Lệ nhìn văn kiện trên tay, khóe miệng bất đắc dĩ cười khổ: "Ai, vừa mới cao hứng vì Phong Vũ Quan đại thắng, bây giờ lại đến Liêu quốc bắt đầu hành động!”

Chúng đại thần đều nhìn Chu Lệ, trong lòng bọn họ cũng có dự cảm không tốt, nhất thời bầu không khí tại trường đình bắt đầu trở nên căng thẳng.

Trương Tinh Phong lại không hề để ý đến việc này, chỉ đưa mắt nhìn Lang Phong lúc này vẫn đang cười. Hoàng đế đã ban hôn, từ nay cũng không cần phải lo lắng nữa

"Ai!" Chu Lệ bỗng nhiên thở dài.

Một lão đầu râu tóc bạc trắng lập tức khẩn trương nói:

- Hoàng thượng vì sao lại thở dài? Có phải là Liêu quốc......

Các đại thần còn lại đều trầm mặc không nói tiếng nào, bọn họ đều đã biết chuyện gì xảy ra.

Trương Tinh Phong thản nhiên mỉm cười nhìn Chu Lệ, đưa một chén rượu lên miệng uống cạn, một cảm giác mát lạnh thấm vào trong lòng.

Chu Lệ nhìn thấy Trương Tinh Phong một mình uống rượu, bộ dáng tự đắc, trong lòng âm thầm tức giận: "Trương Tinh Phong, ngươi chẳng lẽ không thấy được trẫm bây giờ đang rất đau đầu hay sao? Tốt xấu gì cũng nên quan tâm một chút chứ. Tại sao lại chẳng có biểu hiện gì như vậy?"

Chu Lệ phát hiện Trương Tinh Phong dường như chẳng hề chú ý gì đến hắn, đành phải chủ động. Chu Lệ đem văn kiện đặt lên bàn, thở dài nói:

- Bây giờ Liêu quốc cũng đã bắt đầu hành động rồi. Căn cứ theo thám tử điều tra, Liêu quốc đã xuất động một trăm hai mươi vạn quân đội bắt đầu tiến đến Thanh Châu quận và Dự Châu quận. Đại Minh ta phải chống đỡ với cả ba mặt. Mặc dù bây giờ Phong Vũ Quan đã giành được thắng lợi, nhưng chung quanh đều bị thiệt hại rất nặng nề, phải lập tức bắt đầu khôi phục lại.

Chu Lệ bắt đầu than vãn.

- Kim quốc vẫn còn đang không ngừng tấn công. Đăng nhi cũng đang cố gắng cầm cự, nhưng dựa vào binh lực của ba quận để đối phó với Kim quốc, quả thật có chút miễn cưỡng. Bây giờ Liêu quốc cũng đến tấn công, quả thật là khó giải quyết!

Hồng Trụ đột nhiên đứng lên nói:

- Hoàng thượng không cần lo lắng. Chiến dịch tại Phong Vũ Quan quân đội Đại Minh ta thương vong cũng không nhiều. Quân đội của Ký Châu quận, U Châu quận cùng với Tịnh Châu quận cơ bản là vẫn còn bảo trì đầy đủ. Bây giờ chỉ cần tập hợp quân đội của Tịnh châu quận, cùng với Dụ Châu quận, Thanh Châu quận đồng thời chống đỡ, có lẽ cũng không phải là vấn đề lớn!"

Chu Lệ nghe xong khẽ gật đầu. Đúng, quân đội tại ba quận phía bắc cơ bản là tổn thất không lớn. Điều quân đội của một quận, cùng với hai quận Dự Châu và Thanh Châu có lẽ sẽ ngăn lại được.

Chu Lệ đột nhiên liếc nhìn Trương Tinh Phong, thầm nghĩ: "Trương Tinh Phong, Trương bá tước, ta đối đãi với huynh đệ ngươi thập phần ưu đãi, bây giờ muốn nhờ ngươi làm việc cũng đừng chối từ a!"

Chu Lệ hiểu rất rõ sự kinh khủng của Trương Tinh Phong. Hắn thậm chí đoán ra cái chết của bảy mươi vạn quận đội Nguyên Mông chính là do một tay Trương Tinh Phong tạo thành. Nếu để cho Trương Tinh Phong thống lĩnh đại quân, chỉ cần hắn phát uy một chút, trận chiến này coi như xong rồi.

Có thể để cho quân đội của mình ít tổn thất, đương nhiên là một chuyện ai cũng mong muốn.

- Trương bá tước, khanh cho rằng nên đối phó với Liêu quốc như thế nào?

Chu Lệ tươi cười, rất hữu hảo nói với Trương Tinh Phong, không hề có chút khí thế nào của người ở địa vị chí tôn. Có lẽ trong lòng của hắn, Trương Tinh Phong đã ở một đẳng cấp siêu thoát mà bọn họ không thể nào so sánh được.

Nhưng vì Minh quân, Chu Lệ chỉ có thể bắt đầu hướng về Trương Tinh Phong phát động "tấn công".

Trương Tinh Phong vẫn thoải mái thưởng thức mỹ tửu. Tất cả đại thần đều ngạc nhiên nhìn về phía Trương Tinh Phong. Bây giờ mọi người đều là vì quốc gia đại sự mà phiền não, người này vẫn còn vui vẻ uống rượu.

Trương Tinh Phong dường như cũng chú ý đến ánh mắt của các đại thần, mỉm cười chậm rãi uống cạn chén rượu, sau đó mới đặt xuống bàn. Hắn dường như không hề chú ý đến cặp mắt của các đại thần đã bắt đầu đỏ lên.

"Ngươi chẳng phải chỉ là một tên bá tước hay sao, kiêu ngạo cái gì? Bệ hạ đang nói chuyện với ngươi, ngươi lại chậm trễ như thế, còn ra thể thống gì?" Đại bộ phận đại thần đều nghĩ như vậy.

Vương lão tướng quân thì lại mơ hồ đoán được ý của Chu Lệ. Ông ta nhìn qua Trương Tinh Phong, lại liếc nhìn Chu Lệ vẫn tươi cười, thầm nghĩ: "Bệ hạ, không phải người hy vọng thảm kịch của Nguyên Mông quân lại xảy ra một lần nữa trên Liêu quốc đấy chứ?"

- Bệ hạ nghĩ sao? Hồng Trụ tướng quân không phải đã nói rồi sao? Quân đội của ba quận hợp lại, đối phó với Liêu quốc không phải đơn giản sao?

Trương Tinh Phong mỉm cười nhìn Chu Lệ, hắn biết Chu Lệ có ý gì. Từ sau khi Chu Lệ tại Kim Loan điện hậu đãi với Lang Phong vậy, hắn đã biết Chu Lệ nhất định sẽ có yêu cầu với mình. Đồng thời hắn cũng thầm khâm phục Chu Lệ, ngay cả việc Liêu quốc sẽ tấn công cũng có thể đoán trước được.

Chu Lệ đã sớm lo lắng ba nước đồng thời tấn công. Hắn hậu đãi với Lang Phong như vậy, chính là vì muốn xây dựng quan hệ tốt cùng với Trương Tinh Phong. Cho dù không có thỉnh cầu gì thì cũng là một việc tốt.

Chu Lệ đột nhiên lớn tiếng cười nói:

- Trương bá tước, khanh nói rất đúng, quân đội của ba quận có thể chống đỡ với Liêu quốc. Nhưng đối với quân đội của ba quận mà nói, áp lực quả thật rất lớn. Nếu, trẫm chỉ nói nếu mà thôi, nếu như quân đội ba quận không thể phòng thủ được, để cho đại quân của Liêu quốc tràn vào, đến lúc đó những bình dân sẽ ra sao?

Chu Lệ tiếp tục nói:

- Hiện trẫm xem tất cả quần thần, người có khả năng trở thành đại soái thật sự quá ít. Hồng Trụ tướng quân tuổi trẻ tài cao, nhưng dù sao vẫn còn thiếu kinh nghiệm. Vương lão tướng quân tuổi tác đã cao, hơn nữa trẫm vừa mới tuyên bố để Vương lão tướng quân hưởng phúc trăm năm, làm sao có thể để cho tướng quân lại phải lao lực. Trương bá tước, khanh nói xem, trẫm nói có đúng hay không?

Trương Tinh Phong nhìn Chu Lệ, cười cười, thầm nghĩ: "Ngươi không phải là muốn nói với ta: ’Trương bá tước, ta bây giờ trong tay không có người đủ khả năng, ta đối tốt với huynh đệ ngươi như vậy, ngươi hãy ra tay đi!’ Nhưng ngươi muốn ta ra tay cũng đâu có đơn giản như vậy?"

- Bệ hạ nói rất đúng!

Trương Tinh Phong trả lời rất đơn giản, không hề có một lời thừa. Chu Lệ nhất thời ngẩn người, nhưng hắn quả không hổ là hoàng đế, lập tức phản ứng rất nhanh.

Chu Lệ lập tức cười nói:

- Trương bá tước công lực kinh thiên, tuổi còn trẻ đã khiến cho Tinh Phong gia tộc đạt đến địa vị cao như vậy. Trương bá tước là gia chủ, nói như nói không có năng lực lãnh đạo, phỏng chừng không có ai tin?

Lời này vừa nói ra, nhất thời tất cả mọi người đều đã biết mục đích của Chu Lệ.

Không phải như vậy sao? Chu Lệ vừa rồi luôn miệng nói thủ mình của mình không ai có khả năng làm thống soái, bây giờ lại nói Trương bá tước rất co tài lãnh đạo, ai cũng có thể dễ dàng hiểu được.

Nhưng tất cả đại thần lại chợt nghĩ: "Đúng vậy, Trương bá tước sáu tuổi đã sáng lập nên Tinh Phong gia tộc, có thể thấy được năng lực lãnh đạo của hắn. Quản lý một đại gia tộc như vậy, hơn nữa còn có thể khiến cho gia tộc phồn vinh, phỏng chừng còn khó khăn hơn rất nhiều so với lãnh đạo một đội quân. Xem ra Trương bá tước quả thật là có năng lực!"

Nhất thời tất cả đại thần đều hâm mộ nhìn vào Trương Tinh Phong, tựa như Trương Tinh Phong chính là cứu tinh của Đại Minh triều, tương lai sẽ là một anh hùng.

Trương Tinh Phong cũng ngẩn người, nhìn Chu Lệ trong mắt hiện lên một tia xảo trá, trong lòng thở dài nói: "Chu Lệ, ngươi cũng nói hơi quá. Tinh Phong gia tộc đạt được địa vị như ngày hôm nay, quả thật không phải là do ta quản lý!"

Trương Tinh Phong lần trước bế quan mười năm, việc kinh doanh của gia tộc đều là do một tay Vương ca bọn họ đảm trách.

- Cho nên, trẫm hy vọng Trương bá tước có thể nghĩ đến con dân của Đại Minh ta, đảm đương chức vụ đại soái để đối phó với Liêu quốc. Trương bá tước nghĩ thế nào?

Chu Lệ rốt cuộc đã nói ra mục đích của hắn.

Mọi người đều nhìn về phía Trương Tinh Phong.

Lang Phong ở phía sau lén lút kéo y phục của Trương Tinh Phong, nói nhỏ: "Nhị đệ, đệ hãy cố hắng một chút đi, sau một thời gian nữa bệ hạ chính là nhạc phụ của ta rồi!”

Trương Tinh Phong nhìn Lang Phong, hắn chợi nhớ lại Lang Phong bị mất đi võ công cũng có một phần trách nhiệm của hắn, trong lòng lại cảm thấy áy náy. Hắn nhìn ánh mắt thỉnh cầu của Lang Phong, lại nhìn sang Chu Lệ, khẽ thở dài. Coi như là vì đại ca đi!

- Vì nước vì dân, quả thật là việc mà nam nhân của Đại Minh phải làm, thần nguyện ý làm thống soái!

Trương Tinh Phong đồng thời trong lòng cũng thầm khổ não: "Đây là chuyện gì vậy, một tu chân giả lại đi đi làm đại soái?"

Chu Lệ trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng, chúng đại thần bên cạnh cũng nở nụ cười.

Chu Lệ lớn tiếng nói:

- Tốt, bây giờ trẫm hạ lệnh, phong Trương Tinh Phong bá tước làm đại soái, Hồng Trụ tướng quân làm phó soái thống lĩnh đại quân thứ hai. Ngày mai lập tức xuất phát!

Dường như nhớ đến chuyện gì, Chu Lệ lại nói:

- Vì cảm tạ Trương Tinh Phong Trương bá tước, từ nay về sau Trương bá tước nhìn thấy trẫm có thể không phải quỳ bái!

Mọi người đều ngẩn người. Không cần phải quỳ bái? Đây chính là đặc quyền chỉ có gia chủ của tứ đại thế gia mới có!

Trương Tinh Phong cười cười, vẫn không nói gì.

Nhưng ánh mắt của tất cả các đại thần nhìn Trương Tinh Phong đã không cần giống như trước, đó là ánh mắt tôn kính. Những đại thần này cũng rất thông minh.

Trương Tinh Phong, nguyên là Tam công tử của Trương gia, hiện là gia chủ của bá tước gia tộc, hơn nữa công lực kinh người. Nghe nói sư mộn sau lưng thế lực cực kỳ kinh khủng, sư phụ của hắn có thể là thần tiên. Nhiều lần tranh đấu với Lý gia cũng đều chiếm thượng phong.

Các đại thần vừa suy nghĩ tất cả những việc có liên quan Trương Tinh Phong, trogn lòng thầm than: "Bệ hạ quả thật là anh minh. Trương bá tước tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, chờ thêm mười năm, không biết sẽ có thành tựu kinh người như thế nào?”

Trương Tinh Phong đột nhiên nói:

- Bệ hạ, Lang Phong đại ca bây giờ đang bị trọng thương. Ta muốn đưa đại ca trở về liệu thương trước!

Trương Tinh Phong nhất thời ngữ khí nói chuyện cũng thay đổi, hắn lại xưng hô bằng "ta", nhưng Chu Lệ cũng không hề quan tâm.

- Tốt lắm, Lang Phong bá tước nên điều dưỡng thân thể cho thật tốt, nếu không nhữ nhi bảo bối của trẫm cũng sẽ thương tâm!

Chu Lệ cười đùa nói, rõ ràng tâm tình của hắn đã tốt hơn nhiều.

Trương Tinh Phong khẽ khom người, dìu Lang Phong lên kiệu rời khỏi hoàng cung.