Tình Nhân Mười Đêm

Chương 50: Bí mật của Sầm Loan.



"Cậu nghi ngờ về trí nhớ của cô ấy từ khi nào rồi?" Tô Vĩ dựa lưng vào tường, cánh cửa phía sau Thái Từ Nghiêm đã được đóng lại.

"Gần đây thôi." Anh đi về phía thư phòng, Tô Vĩ cũng ngay lập tức theo sau.

"Theo kết quả xét nghiệm thì trong máu cô ấy có một lượng thành phần thuốc phục hồi trí nhớ, điều này có nghĩa là, đã có người tác động vào trí nhớ của cô ấy. Trước và sau." Tô Vĩ chẹp miệng, có chút không chắc chắn. "Đây là dùng thủ thuật từ mấy bài thuốc cổ, tôi không chắc nó cụ thể là gì. Nhưng người sử dụng có khả năng không muốn hại cô ấy."

Thái Từ Nghiêm gật đầu, dường như những gì Tô Vĩ nói đều nằm trong dự đoán của anh.

"Nếu cô ấy thật sự bị xóa bỏ một phần trí nhớ, vậy sau này..."

"Tôi tự có sắp xếp." Đánh mắt nhìn Tô Vĩ, đầy kiên định. "Cậu chỉ cần tiếp tục giúp tôi quan sát cô ấy và giữ bí mật là được."

Tưởng Tuyết Hy rất nhạy cảm với những chuyện này, chỉ e là những lời đánh trống lảng khi nãy của anh cũng đủ khiến cô nghi ngờ một phần nào rồi.

...

Tưởng Tuyết Hy ngủ đến khi tự thức dậy. Chỗ trống bên cạnh vẫn còn chút hơi ấm, có lẽ anh vừa rời đi không lâu. Cô ngước lên nhìn đồng hồ. Cũng hơn tám giờ rồi mà, Thái Từ Nghiêm hôm nay không đến công ty sao?

Sau khi sửa soạn một hồi, Tưởng Tuyết Hy đứng trước gương, tự nhủ hôm nay phải về Tưởng gia một chuyến.

Vừa đúng lúc bên ngoài có người nhấn chuông.

"Xin chào, cô tìm ai?" Tưởng Tuyết Hy nhìn cô gái trước mặt, ngũ quan hài hòa đẹp đẽ, hình như còn chạc tuổi Thái Từ Nghiêm.

Đến tận cửa nhà riêng thế này, chắc không phải người lạ đâu nhỉ?

"Cô Tưởng, tôi là bảo mẫu Thái tổng gọi đến." Cô gái cười có chút ngượng. "Thật ngại quá, ban nãy kẹt xe, chắc muộn giờ dùng bữa sáng của cô rồi phải không?"

Tưởng Tuyết Hy đứng sang một bên giữ cửa, cô gái kia cũng hiểu ý lập tức đi vào.

Lạ thật đấy, người phụ nữ này cô cũng cảm thấy rất quen mắt.

Có khi nào đã từng gặp ở đâu rồi không?

Liệu có phải... Hừ, làm sao lại mời một bảo mẫu trẻ tuổi thế này cơ chứ?

"Tôi là Tưởng Tuyết Hy!" Thiếu nữ mỉm cười rạng rỡ, tiến gần muốn bắt tay.



Mặc Đình bất giác lùi lại, kết quả đụng trúng huyền quan, khoảng cách giữa hai người co ngắn còn phân nửa. Tưởng Tuyết Hy nhờ lợi thế ép sát mà nhỉnh hơn Mặc Đình cả về chiều cao lẫn khí thế.

Mặc Đình hơi đỏ mặt, nếu không phải lệnh của đội trưởng Thái, còn lâu cô mới dám đến đây.

"Cô Tưởng... tôi... tôi là Mặc Đình!"

Tưởng Tuyết Hy nheo mắt, sau khi xác định người trước mắt này vô hại với chịu buông tha.

"Cô ở lại đây nhé, tôi còn có việc ra ngoài." Ra đến cửa, Tưởng Tuyết Hy còn nhiệt tình chào tạm biệt khiến gương mặt Mặc Đình lúc xanh lúc trắng.

...

Biệt thự Tưởng gia hôm nay im ắng khác thường.

Chiếc cổng lớn chạm khắc hoa văn một cách phô trương chỉ đóng qua loa, có bảo vệ đi tuần nhưng chỉ có hai người, ngay cả bảo vệ quen thuộc cũng không thấy đâu.

Tưởng Tuyết Hy suy đoán một hồi. Có thể đang trong quá trình Tưởng Thị hợp tác với Thái Cực Quang mà Tưởng Nam bận rộn hơn thường ngày, chỉ e là Tưởng Vân và Sầm Loan cũng lẽo đẽo theo ba cô đến đó mặt nặng mày nhẹ rồi.

Nghĩ vậy, Tưởng Tuyết Hy một mạch đến phòng sách.

Thư phòng của căn biệt thự rất rộng, ngoài mấy kệ sách chất đầy ngoài kia, cô còn biết một căn phòng khác nữa. Là căn phòng ít cho người ngoài ra vào nhất, là nơi trước kia chỉ có mẹ cô mới được vào, còn hai người Tưởng Vân và Sầm Loan thì không.

Nghĩ đến đây, sự hoài nghi trong mắt Tưởng Tuyết Hy lại càng sâu thêm.

Gần nửa giờ đồng hồ, Tưởng Tuyết Hy lại không phát hiện ra điểm nào khả nghi mà ba cô cất giấu. Trừ những thông tin cá nhân ít ỏi của cô và mẹ cô.

Tô Tinh Diệp sau khi gả vào Tưởng gia đã không mấy trọn vẹn, bà lại là kiểu người thích tự do, vì không muốn tranh đấu đầy rắc rối trong giới hào môn mà ít khi xuất hiện trước công chúng. Chính điểm này khiến mẹ chồng nhà họ Tưởng vô cùng khó chịu, ai lại về nhà chồng mà vẫn bay nhảy bên ngoài, không vun vén cho gia đình chứ? Nhưng sợ ba cô tình sâu với mẹ cô không dứt được nên mới lén lút cho Tưởng Nam đi thêm bước nữa. Cũng vì thế mà sự tồn tại của Tô Tinh Diệp và Tưởng Tuyết Hy lại càng ít được biết đến.

Tưởng Tuyết Hy nhét tập hồ sơ vào túi xách, cười lạnh.

Cũng tốt thôi, mẹ cô đã không được coi trọng ở nhà họ Tưởng như thế, cô cũng phải khiến cho mẹ con Sầm Loan kia sống dưới cái bóng của mẹ cô. Nếu không phải Sầm Loan mặt dày vác đứa con hoang về nhà họ Tưởng làm lớn chuyện, bà ta có thể đường hoàng sống trong Tưởng gia đến tận hôm nay sao?

Vừa đi vừa lan man suy nghĩ, Tưởng Tuyết Hy đã xuống tầng hai lúc nào không hay. Vốn dĩ tầng hai chỉ có phòng nghỉ dành cho khách và nhà kho, nhưng hôm nay, hình như trong nhà thật sự có khách.

"Ừ, anh về nhé! Nhớ đi lối sau, em giúp anh đánh lạc hướng bảo vệ..." Tiếng phụ nữ ngân nga, còn có chút õng ẹo. "Thôi mà, nhanh đi, nếu không sẽ có người về đấy!"

Cánh cửa phòng nghỉ cho khách vang lên tiếng kẽo kẹt, trong không khí còn phát ra vài tiếng thì thầm ám muội.

"Sầm phu nhân, thật nhớ em chết mất..."



Tưởng Tuyết Hy đứng trong điểm mù của cầu thang, ánh mắt sáng long lanh hướng ra ngoài.

Ông trời phù hộ cô quá mà, lại để cô chính mắt nhìn thấy cảnh này.

Tưởng Tuyết Hy thầm tặc lưỡi, vạn cảnh phong tình trước mắt, có nên quay lại không nhỉ?

Đợi đến khi Sầm Loan tiễn người đàn ông lạ mặt đó đến cuối cầu thang, Tưởng Tuyết Hy mới tiến gần, còn tỉ mỉ đổi thành thanh âm vô cùng ngạc nhiên.

"Mẹ Sầm? Con tưởng mẹ ra ngoài rồi chứ? Làm con tưởng không có ai ở nhà nên không đến chào hỏi mẹ!"

Sầm Loan giật mình đến nỗi suýt té ngã. Bà ta bám vịn lan can, còn không quên lấy tay che đi vết son đỏ lịm đã lem sang hai bên mép.

Chẹp, vẫn tỉnh táo cơ đấy!

Tưởng Tuyết Hy làm bộ như không phát hiện ra, vẫn là giọng nói vô hại trong trẻo ngọt ngào đó. "Mẹ sao vậy? Có phải không khỏe chỗ nào không? A! Hay là người vừa nãy là bác sỹ đến khám cho mẹ Sầm đúng không?"

Vỗ tay kêu đốp một cái. "Bảo sao lại lạ như vậy!"

Mặt mũi Sầm Loan giờ đã xám ngoét, bắt gian ngay tại trận. Xong rồi, bà xong đời rồi!

"Tuyết Hy, cô đừng nghĩ bậy! Người ta chỉ đến bàn công việc, cô không cần quan tâm!" Nói rồi ôm mặt vội vã rời đi, cố gắng làm như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Đúng, con nhỏ này sẽ không biết! Nó sẽ không biết!

Tưởng Tuyết Hy nhìn vào khoảng trống khi nãy bà ta đứng, thu liệm lại ý cười trên môi.

"Bàn công việc? Có phải hai người đang bàn rằng làm thế nào để đội một cái mũ xanh thật chắc chắn lên đầu ba tôi, rồi mặt dày vô sỉ bám víu ông ấy sống trong nhung lụa đúng không?"

Giọng điệu nghe có vẻ tùy hứng, nhưng từng câu từng chữ chẳng khác nào cây búa tạ đập mạnh vào đầu bà ta, như sấm động giữa trời quang vậy.

"Mày... đừng có nói láo!"

Tưởng Tuyết Hy đến trước mặt bà ta, cong môi. "Nói láo hay không, chính bà tự biết, còn nếu bà không biết thật thì..." Cô làm như chuẩn bị rời đi, dọa bà ta liều mạng giữ lại như sợ chết. "Tôi nói cho ba tôi biết cũng được..."

"Tưởng Tuyết Hy! Rốt cuộc mày muốn gì?" Sầm Loan gắt gao siết hai cánh tay cô lại, giờ phút này, quan trọng nhất là phải dùng mọi cách bịt miệng cô lại.

"Cuốn gói khỏi Tưởng gia, bằng cách nào cũng được, tùy bà chọn."