Tình Nhân Mười Đêm

Chương 46: Anh có hối hận không?



Tưởng Tuyết Hy bị bế lên tận thang máy.

Suốt đường đi, cô chỉ dúi đầu vào lòng anh, tay chân không ngừng ngọ nguậy, thật sự muốn biết giới hạn chịu đựng của người đàn ông này như thế nào.

"A Nghiêm..."

"Ngậm miệng!" Thái Từ Nghiêm vẫn một mực nhìn thẳng, ánh mắt lạnh lẽo bao trùm dãy hành lang, đám nhân viên đi ngang qua không dám nhiều chuyện, chỉ sợ chọc phải thú dữ.

"Em có thể tự đi được mà?" Giọng nói ngọt ngào còn có chút... nũng nịu. "Anh thả em xuống đi..."

Thái Từ Nghiêm đột ngột dừng lại khiến tim Tưởng Tuyết Hy như ngừng đập.

Người đàn ông cúi xuống nhìn cô, sống mũi cao chí mạng, đôi mắt chim ưng hẹp dài đầy nguy hiểm, cô cảm thấy có chút sợ khi bị anh nhìn như vậy.

"Cô gái, em không nên trêu chọc tôi!"

Ting...

Cánh cửa thang máy vừa đóng, cả thân thể Tưởng Tuyết Hy cũng vừa chạm đất, ngay lập tức trước mắt tối sầm lại. Mùi thuốc lá phảng phất quyện lại mùi gỗ mộc cao cấp trên người anh, mang một mùi hương rất riêng, rất ma mị, rất bí hiểm.

Đầu lưỡi giao nhau, răng môi hòa quyện. Tưởng Tuyết Hy bám víu vào lồng ngực anh, nơi đó hiện tại đang nóng ran.

Nụ hôn lần này của anh có chút cuồng bạo, tham lam cạy khoang miệng đang thiếu sức chống trả của cô, mạnh bạo thăm dò. Ngay lập tức, hô hấp Tưởng Tuyết Hy ngập tràn mùi vị của anh.

"Từ... Nghiêm... ưm... cam... camera..." Đột nhiên cô nhớ tới hai người đang ở trong thang máy, có camera an ninh.

Thái Từ Nghiêm tạm thời rời môi cô, còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dữ tợn nâng cằm cô, không nói lời nào một lần nữa cúi xuống.

Cùng lúc đó, đám bảo vệ chầu trực ở phòng giám sát đang uống cà phê vui vẻ, nhất thời nghẹn đứng.

"Nhìn cái gì? Tắt, tắt, tắt... tắt ngay cho tôi!" Trưởng phòng nhìn không nổi, vừa che mắt vừa gào thét ra lệnh.

"Chúng ta làm thế là trái quy tắc đấy!" Thanh niên ngồi cạnh màn hình vẫn cảm thấy chưa chiêm ngưỡng đủ.

Ái chà, ông chủ cũng có kĩ thuật chứ nhỉ?

"Quy tắc cái rắm! Cậu muốn nhìn đúng không? Ai cho cậu nhìn?" Trưởng phòng quát ầm lên. "Chuyện người lớn, chúng ta... hầy... hỏng hết mầm non tương lai Tổ quốc mất."

Anh ta phẩy phẩy tay, hướng ra cửa. "Tắt ngay đấy! Một mình tôi qua đó kiểm tra được rồi!"

Mấy người trong phòng: "..."

...

Trong thang máy, nhiệt độ càng lúc càng tăng lên.

Tưởng Tuyết Hy nhắm nghiền mắt, cảm giác cả cái môi cũng không phải của mình nữa, thở cũng khó khăn, khóe mắt mờ hơi sương. Cánh môi không ngừng bị giày vò đến tê dại, cảm giác bị anh dẫn dắt đến thần trí mơ màng, Tưởng Tuyết Hy không nhịn được phát ra âm thanh nỉ non.

Ting...

Cửa thang máy một lần nữa mở ra. Tưởng Tuyết Hy vội vàng đẩy người đàn ông, hai người từ dán chặt lấy nhau thành mỗi người một góc.



Thái Từ Nghiêm nhếch môi cười tà mị, nhìn đội ngũ giám sát vừa từ phòng thông tin đi ra đứng trước cửa thang máy, nhìn đến ngây ngốc.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, cứ cảm thấy trong này không khí rất quái dị.

"Có vào không?" Thái Từ Nghiêm lên tiếng.

Đám người lúc này mới lắp bắp lên tiếng. "À... vâng... cảm ơn sếp."

Tưởng Tuyết Hy bị anh kéo lại gần, ngay lập tức va phải cơ ngực rắn chắc của anh. Người đàn ông đột nhiên cúi xuống, hơi thở nam tính luẩn quẩn bên tai. "Đứng xa anh thế làm gì? Hửm?"

Tưởng Tuyết Hy đảo lưỡi quanh vòm miệng, cảm giác vừa mỏi vừa nhức. "Cho anh mặt mũi. Không cần đúng không?"

Người đàn ông cong môi, bàn tay siết chặt eo cô coi như trừng phạt.

Khụ... khụ...

Tưởng Tuyết Hy muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Thái Từ Nghiêm cũng im lặng.

Đám người kia càng không dám lên tiếng.

Rất nhanh, trong thang máy một lần nữa chỉ còn hai người.

"Thái tổng, Thái phu nhân! Tạm biệt!" Đội ngũ năm người đi đến cửa ngay lập tức quay lại, cúi gập người, đồng thanh hô.

Tưởng Tuyết Hy: "???"

Thái Từ Nghiêm nhịn không nổi cười nữa.

"Thái Từ Nghiêm! Chết tiệt, anh hành xử lộ liễu vậy hả?"

"Thái phu nhân... nghe không tồi!"

"Tồi con khỉ... anh... bỏ xuống..."

...

Thật không tưởng tượng nổi hai người dây dưa từ thang máy lên tận phòng nghỉ.

Nhìn khung rèm màu xám tro sát đất đang tự động đóng lại, Tưởng Tuyết Hy trố tròn mắt, cô có cảm giác không lành đang ập đến.

Chiếc giường lớn nảy lên một cái, cả lưng lẫn eo người con gái cứ thế dán chặt lên tấm ga màu xanh đen, ngay giây tiếp theo, trong không khí vang lên tiếng xé đồ dọa người.

"Khốn khiếp! Anh nói làm thật là làm thật luôn à?"

"Nếu không thì sao?"

"Anh không thể đợi được chắc?"



"Ừ!" Ánh mắt người đàn ông đục ngàu. "Anh không đợi được!"

Quần áo rơi vãi khắp sàn nhà.

Làn da màu đồng khỏe khoắn, hầu kết không ngừng di động, từng múi cơ theo nhịp thở của anh mà cuộn lên cuộn xuống.Tưởng Tuyết Hy thầm đếm. Một... hai... ba...

Sáu... bảy...tám...

Ực...

"Hy Hy, em cũng muốn đúng không?"

Tưởng Tuyết Hy sợ hãi lắc đầu.

Giờ phút này, người đàn ông càn quấy và hoang dã tựa lang sói, trong mắt con sói đói khát bao lâu đấy chỉ có một con thỏ trắng là miếng mồi ngay trước mặt.

Đôi chân thon dài, trắng mịn như bạch ngọc, chiếc váy bị anh xé ra làm đôi, bàn tay cô gái run rẩy không ngừng che chắn để phòng thủ.

Dục hỏa dường như sôi sục, ánh sáng trong phòng tối dần đến khi mờ hẳn. Trong mắt anh bây giờ chỉ còn tấm lưng trần mịn màng cùng chiếc eo thon đến độ vừa lòng bàn tay.

Cảnh xuân e ấp sau lớp nội y màu đen tuyền, đen trắng xen kẽ, người đàn ông chậm rãi hưởng thụ, không ngừng mơn trớn cần cổ trắng ngần của thiếu nữ.

"Ha... A Nghiêm... đau..." Tưởng Tuyết Hy thở dốc, khóe mắt còn cảm nhận được làn nước ấm nóng đang chảy đến thái dương.

"A Nghiêm..." Cô mơ hồ gọi.

Từng nhịp luân động vẫn không chịu dừng lại, hai thân thể cao nhiệt không ngừng tạo xúc cảm, da thịt cọ xát đến độ bỏng rát. Đôi chân dài vắt ngang eo anh như tìm điểm tựa. Thái Từ Nghiêm cong môi, anh thích biểu hiện này của cô.

Đột nhiên thiếu nữ mở bừng mắt, cánh tay ôm lấy gáy anh, có chút không tự tin mà hỏi.

"Anh có hối hận không?"

Anh hôn nhẹ lên trán cô, sau đó trượt qua gò má, chạm lên vành tai cô, ngậm lại rồi dùng lưỡi lướt qua.

Tưởng Tuyết Hy rùng mình.

"Anh chưa từng nghĩ sẽ hối hận, cũng không cho phép em hối hận!"

Từng câu từng chữ như thổi một cơn gió mát vào lòng cô, đáy mắt anh sâu hun hút như thể cuốn cả cô vào vực thẳm trong anh.

Anh là vực cao vạn trượng, còn cô chỉ là một con người nhỏ bé đứng bên bờ vực nhìn xuống dưới, biết là nguy hiểm lại không tình nguyện quay đầu mà cắm mình lao vào đó.

Tưởng Tuyết Hy gật nhẹ, mơ màng cong người cắn lấy môi anh.

...

Đợi đến khi một lần nữa tỉnh lại, sắc trời đã thật sự tối đen.

Tưởng Tuyết Hy cuộn tròn trong chăn, nhìn thân thể không một mảnh vải còn vương vấn mùi hương của anh, khóc không ra nước mắt.

Huhu, sao bảo là tảng băng hệ cấm dục cơ mà!