Tinh Hỏa (Huyền Tẫn Bất Tử Cốc)

Chương 129: Linh Đan



Sau khi hoàn thành việc gieo trồng Linh Mễ, Đàm Phi lại tế đao bay lượn lờ quanh ốc đảo thêm lần nữa, trên tay gã là Nhuận Hỏa Trùng Chúa đang nằm ngủ. Ý đồ của gã rất rõ ràng, nơi đây rất nhiều chủng loại linh thảo, gã muốn cho trùng này nhận diện toàn bộ kỳ hoa dị thảo ở đây, hy vọng chúng có thể nhìn trúng một vài loại làm thức ăn, qua đó nuôi hy vọng biến Nhuận Hỏa Trùng thành thể thành thục. Thật trớ trêu, trùng mẫu chẳng mảy may phản ứng trước mấy trăm loại linh thảo mọc đầy rẫy, có lẽ Nhuận Hỏa chỉ có hứng thú với đám côn trùng thiên địch như Lạc Hồ Điệp và Quỷ Kim Phong, hoặc Tiền Liên Thảo mà thôi.

Đang định bụng đưa Nhuận Hỏa Trùng Mẫu vào túi linh thú, bất giác cái đầu dữ tợn của nó ngóc lên, sáu con mắt nhỏ trong veo như sáu viên ngọc khảm trên trán chớp động, đồng thời thâm thần trùng mẫu có liên hệ với Đàm. Gã nhíu mày ưu tư rồi khẽ quát:

- Lạc Hồ Điệp cấm không được phạm vào, tiểu quỷ ngươi chờ thêm một khoảng thời gian nữa, khi nào bầy ong quỷ kia thành hình, rồi ta sẽ cho các ngươi đánh chén no say!

Nói rồi không để cho trùng mẫu cơ hội ‘giãi bày’, Đàm vội tống khứ nó vào túi linh thú. Qua trao đổi thông tin với trùng mẫu, thì ra nó đã cảm ứng được đàn Lạc Hồ Điệp. Vậy là ấu trùng bướm ngũ sắc đã phá kén, Đàm vội vàng ngự đao quay trở lại Quỳnh Viên Sơn ở trên cao.

Quang cảnh trước mặt khiến Đàm phát hoảng, gã không thể tin vào mắt mình nữa. Bầy Lạc Hồ Điệp đang dập dờn bay lượn quanh tòa phong đình tạo lên cảnh tượng vô cùng mỹ lệ. Hài nữ ngủ say trong quang tráo không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, nàng ta có vẻ rất phấn khích chơi đùa cùng đàn bướm ngũ sắc. Gã đang định cất cất tiếng cảnh báo về thứ hồng phấn do hồ điệp thả ra, thế nhưng bé gái có vẻ như chẳng mảy may chịu chút ảnh hưởng nào. Nàng thoáng thấy bóng người lạ thì vội búng mình nhảy tót lên mái phong đình cười khanh khách:

- Đại thúc đến rồi ư? Ta đợi người lâu quá đi!

Đàm Phi lại được một phen hoảng loạn, gã lắp bắp:

- Người nói cái gì? Chờ ta!?

- Đúng thế…! Chủ nhân bảo ta ở đây đợi người. - Tiểu hài nữ ngồi chống cằm trên mái đình dẩu mỏ.

Đàm không thể cảm ứng được chút khí tức nào từ bé gái, lại càng không thể đoán định được nàng có tu vi cảnh giới ra sao. Lại còn có chủ nhân hạ lệnh cho nàng đợi gã nữa, hẳn là vị kia đã không còn ở đây, và bé gái này hiện đang chưởng quản phiến không gian này. Gã vẫn mơ hồ hỏi han để tìm thêm chút manh mối:

- Chủ nhân của nàng là ai? Tại sao nhận ra ta? Và chờ ta để làm gì?

Tiểu hài nhíu mày tỏ vẻ không vui:

- Đại thúc hỏi lắm thế? Chủ nhân chỉ mệnh lệnh cho ta ở đây đợi người, sau đó hoàn thành một số sứ mệnh… chỉ vậy thôi! Còn chủ nhân là ai ta cũng không biết.

Đàm tiến về phong đình ngồi bên bàn đá ưu tư, khả năng bé gái kia đã bị chủ nhân nơi này phong ấn đi ký ức, hoặc giả nàng ta chỉ là một ‘khôi lỗi’ cao cấp. Nhưng nhìn bộ dạng mười phần nhân loại với ngũ quan tinh xảo như thế kia, khẳng định không phải khôi lỗi rồi. Nghĩ nát nước mà không tìm ra cách giải thích hợp lý, gã đành cho qua:

- Vậy ngươi tên là gì?

Bé gái từ mái đình nhảy tọt xuống mặt bàn đá cạnh Đàm, bàn tay xinh xắn mũm mĩm vỗ vỗ lên trán vài cái rồi có vẻ do dự:

- Ưm… Linh Đan!

Đàm Phi ngơ ngẩn nhìn vào gương mặt khả ái kia:

- Linh Đan…? Ngươi nói tên ngươi là Linh Đan?

- Đúng! Ta là Linh Đan. - Bé gái trân trối dương cặp mắt to trong sáng nhìn lại gã.

Đàm phì cười trước vẻ ngây thơ của cô bé, gã đưa tay véo má nàng:

- Được rồi Linh Đan! Ta là Huyền Tử.

Linh Đan gạt tay Đàm ra, nàng bĩu môi cười ranh mãnh:

- Tên gì xấu hoắc!? chủ nhân kêu ta đợi đại thúc, vậy tên người chỉ có thể là Đại Thúc.

Đàm chỉ còn nước cắn lưỡi trước đả kích này, gã gật đầu xác nhận cái tên mới, tiện thể hỏi thêm:

- Vậy bây giờ ta cần phải làm gì?

- Đại thúc cứ tu luyện tùy ý, ta đi chơi đây…

Nói rồi Linh Đan cứ để chân trần mà ngự không bay xuống phía dưới đại địa, đàn bướm ngũ sắc hơn sáu mươi con dập dờn bay theo tựa như ‘quần điệp củng tiên’, cảnh tượng thập phần sinh động. Mặc dù gã chính là chủ nhân của bầy Hồ Điệp, nhưng dường như bé gái kia có một sức hút ma mị đối với đàn bướm, chúng cứ thế bỏ qua gã mà dập dờn bay theo nữ hài tử.

Bầy Nhuận Hỏa Trùng nhộn nhạo trong túi linh thú, chúng chỉ trực xông ra cắn nuốt đàn hồ điệp, Đàm phải dùng đến biện pháp tâm thần cưỡng ép hung tính bầy trùng, chúng còn oanh động huyên náo một hồi mới chịu nằm yên.

Trong túi linh thú vẫn còn quả trứng kỳ dị ăn chia cùng Lan Ngọc. Suốt quãng thời gian từ Ngọa Long Sơn Mạch trở về trong tông môn cho đến giờ, gã thường xuyên bận rộn nên không có an bài cho trứng này. Vậy là Đàm thiết lập ngay Tụ Linh tiểu trận tại phong đình, kích phát trận pháp rồi đặt quả trứng vào đó. Dù cho quả trứng kia có nở hay đã hỏng, gã cũng phải cấp cho nó chút công đạo bù đắp quãng thời gian nằm im lìm trong túi linh thú. Tất nhiên là gã không quên nhỏ một giọt tinh huyết lên quả trứng, chính thức gieo ấn ký chủ nô vào đó, tạo mối liên hệ tâm thần tương liên cùng quả trứng kỳ lạ.

Linh Đan kia khẳng định là chìa khóa để rời khỏi phiến không quan này, thế nhưng gã vẫn chưa muốn rời đi, cứ hảo hảo tu hành trong này đề thăng tu vi, dù sao trong đây vẫn là nơi tu luyện lý tưởng nhất kể từ khi gã bước chân lên tiên lộ.

Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, Đàm thây kệ cô bé kia tự do do tự tại rong chơi cùng đàn bướm, gã bắt đầu tính đến kế hoạch tu luyện pháp lực, tiến tới bước đột phá cảnh giới Đại Linh Sư.

Gã đi đến hàng ghế dài sát lan can phong đình, cầm bình rượu Chử Xá lên lắc lắc, bên trong vẫn còn đến non nửa bình. Thứ linh tửu này có nồng độ mạnh, lại ẩn chứa dược lực cực cao, cao hơn Tề Thái Tửu rất nhiều. Mà đây có vẻ như không phải linh đơn diệu dược đề thăng tu vi, nó có công dụng kích phát việc hấp thu linh lực trong thiên địa, hỗ trợ rất tốt trong lúc phá cảnh.

Hồi tưởng lại thời điểm đột phá lên Yêu cấp ba, chính Chử Xá Tửu đã kích phát khả năng hấp thụ và cường độ vận chuyển linh khí trong thiên địa nhiều hơn gấp ba lần, lại còn có linh đan cực phẩm Cố Tinh phụ trợ, vì vậy mà gã đột phá lên sinh vật cấp ba khá là thuận lợi. Đàm vội cất hai chiếc chén và bình rượu vào không gian giới chỉ, gã cũng không có ngu mà sử dụng linh tửu một cách tùy tiện, may mắn không đến hai lần và dễ dàng đến vậy.

Xác định không còn thứ gì khiến gã phải bận tâm nữa, Đàm Phi liền ngự đao bay xuống hồ nước để tu luyện. Gã cảm ứng được luồng thủy linh khí trong Nhất Dạ Trạch cực kỳ nồng đậm tinh thuần, rất thích hợp để tu luyện Nguyên Nguyên Công và Ngọc Am Quyết.

Mới bay đến lưng chừng không trung, Đàm Phi lại bị một phen trợn mắt há mồm. Tám phần linh thảo ngàn năm trên ốc đảo đã không cánh mà bay, xa xa chỉ thấy Linh Đan đang cùng đàn bướm ngũ sắc đi vơ vét thu hoạch linh thảo như đi nhổ rau. Điều này khiến gã đau lòng muốn ói máu, Đàm vội phi hành đến chỗ Linh Đan hô hoán:

- Linh Nhi! Ngươi làm cái gì thế? Dừng tay thôi, để cho ‘chúng’ sống.

Linh Đan mặc kệ lời cầu xin của Đàm, nàng vẫn lơ lửng trên không trung, cách không vơ vét thu hoạch linh thảo vào một tòa Bảo Tháp lấp lánh kim quang cầm trên tay. Đồng thời tay còn lại thò vào một chiếc túi vải đeo bên hông, ném ra những hạt giống nhỏ như hạt kê vung vãi khắp đại địa, đây hẳn là gieo hạt cho một lứa linh thảo mới.

Đàm Phi chỉ tay về mảng linh điền mình mới gieo trồng Linh Mễ và linh thảo của gã:

- Hai chỗ này là linh thảo ta mới canh tác, chớ có động vào nhé!

Linh Đan gật đầu tùy tiện rồi tiếp tục thu hoạch, đây dường như là một nhiệm vụ rất nghiêm túc, ắt hẳn chủ nhân nơi đây đã có tính toán sắp đặt cả rồi. Vậy nên mặc dù đau lòng nhưng Đàm cũng phải ngậm ngùi đứng đó nuốt nước miếng, dù sao đây cũng không phải là tài sản của gã.

Mặc kệ cho Linh Đan vơ vét linh thảo vào bảo tháp, Đàm quay trở lại Nhất Dạ Trạch, tiềm nhập xuống lòng hồ đả tọa hành công, quên đi mọi thế sự.

Lặng lẽ tu luyện một quãng thời gian, khối chất lỏng pháp lực trong thể nội đã có bước tiến lớn, hiện nó đã rất tinh thuần và đặc quánh, Đàm Phi hiểu là thời gian đạt đến đỉnh điểm của sự cô đặc pháp lực đã không còn xa nữa. Thời gian cứ thế trôi, không biết bây giờ là ngày tháng năm nào?
— QUẢNG CÁO —


Gã cũng không phải cứ tu luyện chay trường kỳ, thi thoảng vẫn phải đình chỉ để đi kiểm tra ruộng Linh Mễ và bổ xung Tinh Thạch cho tiểu trận tụ linh. Nữ hài Linh Đan ngoài việc chơi đùa cùng bầy Lạc Hồ Điệp, nàng còn có thêm hứng thú ngồi canh quả trứng trong tiểu trận. Qua tìm hiểu, thì ra Linh Đan cứ cách khoảng ngàn năm sẽ thức tỉnh một lần để thu hoạch linh thảo, sau đó vì quá buồn chán nên lại tự phong ấn ngủ vùi. Kể từ khi Đàm xuất hiện, nàng ta đã có thêm nhiều thứ để giải trí, vì vậy mà không tự phong ấn chính bản thân mình nữa.

Lại nói về trận pháp trên đỉnh núi, hóa ra đây là một dạng trận pháp thu lấy năng lượng từ mặt trời mỗi lần nó nhô ra khỏi vầng Hồng Nguyệt, dùng chính nguồn năng lượng đó để bồi dưỡng cung cấp thêm linh khí cho toàn bộ ốc đảo này.

Ngày hôm nay, khi Đàm Phi đang trầm mặc ngồi tại phong đình, đưa ánh mắt mê luyến ngắm nhìn về cố thổ Vân Lam Giới tại cuối đường chân trời. Linh Đan rón rén đến ngồi cạnh bên gã, nàng chỉ ngón tay nhỏ nhắn mũm mĩm về khối bán cầu xanh nhạt mỹ lệ:

- Đấy là quê hương của đại thúc!?

Đàm Phi tợp một ngụm rượu Tề Thái, gã gật đầu xác nhận, tiện thể hỏi dò Linh Đan:

- Ngươi có thể đưa ta quay trở lại đó?

Linh Đan lắc đầu, ánh mắt trở nên mông lung:

- Trí nhớ của ta lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ biết là đại thúc còn nhiều nhân duyên tại đây, đến khi nào đại thúc xong việc, tự thân Linh Đan sẽ đưa đại thúc rời khỏi kết giới này.

Đàm chẳng biết ở đây còn có cái nhân duyên gì nữa? Linh thảo quý giá cũng bị nhổ đi hết, bản thân gã lạc lõng vào cái không gian này cũng được coi là nhân duyên rồi, còn đào đâu ra nhân duyên nữa đây? Dẫu vậy, tất cả mọi chuyện đều có ý tứ sâu xa của nó, gã chỉ biết thuận theo pháp tắc vô hình phủ lên vận mệnh của mình mà thôi.

Linh Đan thấy vẻ trầm cảm của Đàm thì không nói gì nữa, nàng tiện tay cầm lấy bình Tề Thái Tửu đưa lên mũi hít ngửi rồi nhăn mặt lè lưỡi. Đàm thấy bộ dáng đáng yêu của cô bé thì phì cười:

- Đây là linh tửu để cho nam nhân giải sầu, con nít như ngươi chớ có động vào.

Linh Đan bĩu môi xem thường:

- Xí… ai bảo đại thúc là ta không thể uống? Chỉ là thứ rác rưởi này không xứng để gọi là linh tửu.

Đàm Phi giật mình đánh thót, lông tóc dựng đứng. Bé gái này khẩu khí cũng lớn ghê. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nàng ta mặc dù mang hình hài như tiểu đồng, có thể đã sống đến cả vạn năm, bí ẩn trên người còn rất nhiều, khẳng định lời lẽ thốt ra không phải để nói chơi. Ngộ tính gã cực cao, vậy là gã nhếch môi cười ma mãnh rồi lấy ra một tấm bản ghi, truyền tải một hơi mấy loại đan phương cần thiết và công thức chưng cất rượu Tề Thái vào đó, xong đưa cho Linh Đan:

- Nói hay lắm! Vậy ngươi có thể chế luyện ra những thứ trong này?