Tình Địch Nói Xong Rồi

Chương 39: Có phải họ Khương không?



Đặng Dĩ Manh bị tiếng còi gần đó làm bừng tỉnh. Cô nỗ lực mở to mắt, từ cửa xe nhìn ra bên ngoài là những ánh đèn sáng lộng lẫy, có chút mê mang, mất hơn nửa phút suy nghĩ vài vấn đề, nào là tôi là ai tôi ở đâu tôi muốn tới đâu. Sau đó bỗng nhớ lại là bản thân đến đây để đón người, vội vàng móc di động ra nhìn giờ, may là, mới 11 giờ 40 phút.

Bên cạnh vang lên thanh âm của Khương Tự Uyển, "Ừm, vậy, tới lúc đó gặp. Bai."

Được nha, cô mới ngủ một giấc, đã hẹn hò với những người khác rồi hả!

Đại Uyển cúp điện thoại xong, phát hiện bên người có hai ánh mắt vô cùng mãnh liệt và nóng bỏng nhìn mình, hơi hơi nghiêng mặt, nhìn Đặng Dĩ Manh: "Tiểu đồ lười tỉnh?"

Đặng Dĩ Manh tức giận: "Chị phản bội em."

Khương Tự Uyển buồn cười: "Chuyện khi nào, sao chị không biết?"

Đặng Dĩ Manh đem áo khoác trên người xốc xuống, cúi người hướng về phía nàng, "Chính là mới nãy, nhân lúc em ngủ, hẹn thời gian gặp mặt với người khác. Em nghe thấy hết rồi."

Khương Tự Uyển gật đầu, giống như đang suy ngẫm gì đó, "Vậy thì, xem ra về sau phải cẩn thận hơn rồi."

Mặt Đặng Dĩ Manh lập tức đỏ lên, "Oa, em chỉ hơi thử chị một chút, kết quả chị thật sự ngoại tình!"

Đại Uyển đỡ trán, nhìn cô, "Manh Manh."

Đặng Dĩ Manh bĩu môi, đưa áo khoác cho nàng, "Trả chị nè."

"Không tức giận?" Khương Tự Uyển cầm lấy áo, hỏi.

Đặng Dĩ Manh hừ một tiếng, "Em biết chị không dám."

Đại Uyển mỉm cười, mặc lại áo khoác. Lúc này Đặng Dĩ Manh lại có chuyện để nói: "Uyển tỷ, chờ lát nữa chị trực tiếp đưa tụi em về lại trường học đi, ở nơi đó có rất nhiều chỗ có thể nghỉ ngơi."

Khương Tự Uyển lắc đầu, "Không được. Quá muộn. Ở bên ngoài cũng không an toàn." Mấy thứ khác nàng không quản được. Nhưng Đặng Dĩ Manh khẳng định sẽ bồi hai mẹ con kia ra ngoài ở. Như vậy không được.

Đặng Dĩ Manh nghĩ đến việc người trong nhà mình đến biệt thự của Đại Uyển ở, nháy mắt cảm thấy cả người đều không ổn, "Sẽ làm ồn đến chị đó."

"Không cần nhiều lời." Đại Uyển kịp thời kết thúc đề tài này.

Di động của Đặng Dĩ Manh cũng đúng lúc mà vang lên, cô móc ra nhìn màn hình, hít sâu vài lần, lựa chọn nghe máy, "Dì, đến chỗ nào rồi?"

Khương Tự Uyển ngồi trên ghế điều khiển còn nghe được rất rõ, "Manh Manh à, tụi dì còn vài phút nữa là đến rồi, con và A Triệt tới cửa nhà ga đợi tụi dì được không."

Đặng Dĩ Manh có chút xấu hổ, nắm tay khẽ cốc đầu mình, "Dì à, thật ngại quá, gần đây A Triệt rất bận, không sắp xếp được công việc, vậy nên anh ấy không đi cùng con tới đón dì."

Bên kia hơi tĩnh lặng một lát, ngay sau đó lại vang lên một trận cười to, "Ha ha ha, vậy cũng không sao. Có phái xe đưa con đến đón đúng chứ?"

Đặng Dĩ Manh chỉ hận không thể tìm được khe đất nào mà chui vào, miễn cưỡng trả lời: "Không phải, con, con đi xe của bạn đến."

Ngay sau đó dì Lưu liền oán giận vài câu, cái gì mà ngồi trên xe rất chật trội, mùi cũng không tốt lắm, vân vân, sau đó bất chợt đưa ra kết luận rằng: "Manh à, vì đến thăm con, tụi dì đã chịu không ít tội đấy."

Đặng Dĩ Manh có oan ức nhưng chẳng có chỗ mà kể, cô cũng rất oan mà, dì đến bất ngờ quá cô hoàn toàn chẳng có chút chuẩn bị nào.

Cuối cùng sau khi cúp máy, Đặng Dĩ Manh liếc nhìn Đại Uyển ở bên cạnh. Quả nhiên là được giáo dưỡng tốt, cũng không có biểu tình gì, người ta vẫn an tĩnh ngồi ở chỗ kia, mắt nhìn về phía trước, giống như chưa nghe thấy cái gì cả.

"Uyển tỷ, em đi ra cửa nhà ga đón người, chị ở trên xe chờ em, được không?" Đặng Dĩ Manh nhỏ giọng hỏi.

Khương Tự Uyển quay đầu qua, "Chị đi với em."

Đặng Dĩ Manh nghĩ nghĩ, vậy cũng được, giúp người thì giúp tới cùng, đưa Phật thì đưa tới Tây Thiên, có lẽ tính cách của Uyển tỷ là như thế này, dù sao cũng phiền toái chị ấy nhiều như vậy, thêm một bước thì chị ấy cũng không để bụng. Chỉ là nếu để chị ấy đi xuống trong bộ dạng này, ngày mai các vị phóng viên giới giải trí phỏng chừng sẽ sướng tới điên, đang lo không có tin tức đầu đề đây nè, như thế này không phải là đem đầu người tới tặng bọn họ sao.

Cô tháo khăn quàng cổ của mình xuống, đưa cho Khương Tự Uyển, "Cho chị."

Đại Uyển chợt hiểu ý, sau khi nhận lấy lại chần chờ, "Em thì sao?"

Đặng Dĩ Manh cười ngốc nghếch, từ bên trong túi áo khoác lấy ra một cái khẩu trang: "Em còn có cái này."

Hai người làm xong biện pháp bảo vệ, mới xuống xe tay cầm tay đi về hướng cửa nhà ga. Gió đêm thổi rất lớn. Trên quảng trường có rất nhiều người. Hai người gần như là đi ngược chiều giữa dòng người đông đúc.

Khương Tự Uyển đi được hai bước, vừa lo rằng Đặng Dĩ Manh sẽ lạnh, vừa lo em ấy lạc, ôm chầm lấy em ấy, cứ nửa ôm như vậy đi về phía trước.

Đặng Dĩ Manh rất thích cái tư thế chim nhỏ nép vào người thế này. Giống như đang được Đại Uyển "cất chứa" vậy, cảm giác như được người coi là bảo bối.

Đứng ở cửa nhà ga đợi vài phút, mới thấy dì Lưu kéo Đặng Dĩ Mẫn ra, đầu xoay như cái trống bỏi, hết nhìn trái lại nhìn phải.

Đặng Dĩ Manh không dám gọi lớn tiếng, nhón chân, hai tay không ngừng múa may.

May là em gái cô cũng rất thông minh nhanh nhẹn, thấy cô, há to miệng, giữ chặt lấy mẹ mình, để mẹ không tìm nữa, chị ở phía trước kia rồi.

Tổ khách mời và tổ tiếp đón đã hội tụ thành công.

Dì Lưu kéo con gái đi ra, thấy bên người Đặng Dĩ Manh là một cô gái, trước tiên khách khí một tiếng, "Manh à, bộ dáng người bạn này của con cũng rất thanh tú đấy."

Đặng Dĩ Manh ho khan một chút, "Tất nhiên rồi." Sau đó qua loa giới thiệu: "Đây là Khương tiểu thư." Nâng mắt lên nhìn Đại Uyển, lại chỉ dì Lưu, "Đây là dì và em gái Tiểu Mẫn của em."

Đại Uyển gật đầu: "Cháu chào dì. Chào em."

Trong lòng Đặng Dĩ Manh cười trộm. Vốn dĩ cô còn cho rằng khi còn nhỏ Đại Uyển hẳn phải thuộc loại cà lơ phất phơ, là mấy đứa trẻ nghịch ngợm luôn làm giáo viên đau đầu —— dù sao thì chị ấy cũng siêu giỏi chơi lưu manh. Nhưng trước mắt thì xem ra, chị ấy lại thuộc dạng học sinh ngoan cũng chưa biết chừng.

Dì Lưu vốn mong chờ là Tiêu Triệt, thấy bạn đi cùng là một cô gái, nhẹ thở phào, cũng không để ý nhiều trong lòng, nhìn đối phương nhiều một chút cũng vì khí chất đặc biệt của người này mà thôi, vẫy vẫy tay chào hỏi.

Đặng Dĩ Mẫn chớp mắt nhìn chằm chằm chị gái đeo chiếc khăn quàng cổ vài cái, có chút sợ người lạ, chỉ lại gần kiếm chị mình kể khổ, nói ghế ngồi rất cứng.

Không thoải mái chút nào, muốn đổi giường nằm cũng không được, hiện tại thì eo đau mà lưng cũng đau.

Đặng Dĩ Manh cũng chịu luôn, thở dài: "Hai người muốn tới thì trước nói với chị một tiếng, chị còn có thể giúp xem có tuyến đường sắt cao tốc hay gì đó không. Sao phải chịu tội như vậy."

Đặng Dĩ Mẫn lắc cánh tay cô làm nũng: "Hiện tại em chỉ nghĩ đi ngủ, chị à, chúng ta đi đâu nha?"

Đặng Dĩ Manh nhìn Đại Uyển, "Đi chỗ trường của chị."

Đại Uyển xoay người đi trước. Đặng Dĩ Manh nhắc nhở một chút cô em gái đang nhìn đông nhìn tây của mình, "Đặng Dĩ Mẫn, đi thôi."

Lúc lên xe, dì Lưu lại kinh ngạc cảm thán, "Xe này rất đắt đúng không?"

Đặng Dĩ Manh ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại nói: "Dì, và Tiểu Mẫn nghỉ ngơi trước đi. Chờ lát nữa đến nơi con gọi dì."

Đặng Dĩ Mẫn lên xe ngồi xong, lại cảm thấy hết sức hứng thú với người ngồi ở vị trí điều khiển, thấy cô gái này vẫn luôn đeo khăn quàng cổ không nói lời nào, mắt đảo quanh nhìn kính chiếu hậu mấy lần liền, hướng Đặng Dĩ Manh nói: "Chị, em cảm thấy người bạn này của chị, nửa phần đầu, từ sống mũi đổ lên, rất giống một minh tinh đấy."

Đặng Dĩ Manh nhấp miệng cười: "Ừ, giống ai?"

Đặng Dĩ Mẫn nói: "Là cái người trong bộ phim gần đây chiếu vào lúc 8 giờ, Thanh Vân Kỷ Sự. Bạn của chị, đôi mắt rất giống với Khương Tự Uyển diễn vai đại tiểu thư đấy. Nhân vật này có độ nổi tiếng rất cao."

Đặng Dĩ Manh thiếu chút nữa là phì cười, nhìn Đại Uyển, vẫn là bộ dáng đấy, giống như không phải nói về mình, đáy lòng cô không khỏi cảm thấy bội phục.

Lúc Đặng Dĩ Manh lại quay đầu về xem đường, phát hiện không đúng, Đại Uyển vẫn lái xe đi về nhà chị ấy. Hiện tại cãi nhau làm ồn lại không tốt, chỉ đành kiềm chế, dùng ánh mắt giao lưu, nhưng Khương Tự Uyển lại làm như không nhìn thấy.

Đến khi chiếc xe dừng lại ở trước cửa sân nhà của Đại Uyển xong xuôi, Đặng Dĩ Manh nghe tiếng dì Lưu lại phát ra thanh âm cảm thán kinh ngạc, mở miệng liền khen.

Tâm tình Đặng Dĩ Manh có chút vi diệu. Điều kiện trong nhà của cô và Đại Uyển là không thể so được. Bộ dáng này của dì, là phản ứng hết sức tự nhiên, không có gì đáng trách cả, nhưng cũng như đang thời thời khắc khắc nhắc nhở cô rằng, chênh lệch giai cấp vẫn đang tồn tại khách quan, sẽ không vì ý chí của Đặng Dĩ Manh mà biến mất.

Và nhà rồi, dì Lưu kéo Đặng Dĩ Manh, ngữ khí tuy nhỏ nhưng lại hết sức trịnh trọng mà hỏi: "Tiểu Manh, con nói cho dì biết, cái nhà này, cái xe này, người bạn này của con, rốt cuộc là như thế nào? Không thể làm chuyện xấu được, Tiểu Manh."

Khương Tự Uyển ở phía trước tháo khăn quàng cổ xuống, vừa lúc đụng phải Đặng Dĩ Mẫn mới xem xong bức tranh trên tường nên xoay người lại, bởi vậy cô bé vô cùng hợp tình hợp lý mà phát ra một tiếng thét chói tai.

Dì Lưu vội vàng đi tới vỗ lưng cô bé, hỏi rằng bé cưng làm sao vậy.

Biểu tình của Đặng Dĩ Mẫn phải dùng từ kinh hãi để hình dung mới đúng mức. Cô giơ tay chỉ về phía trước, nửa ngày vẫn không thốt lên lời, cuối cùng có lẽ nghe mẹ mình lải nhải đến chịu không nổi, lắc đầu, lớn tiếng nói với mẹ: "Mẹ, bạn của chị chính là cái người đó! Mẹ mau nhìn xem!"

"Người nào?" Dì Lưu theo đầu ngón tay của cô nhìn Khương Tự Uyển, ngay sau đó cũng phát ra tiếng kêu to cũng hết sức lảnh lót.

Đặng Dĩ Manh đỡ trán, sợ hàng xóm nhà Đại Uyển sẽ đi tố cáo bọn họ đêm rồi còn gây ồn, ảnh hưởng người ta.

Sau khi cái trận hỗn loạn này đã qua, lúc Đặng Dĩ Manh bưng mấy cốc nước đi tới, chỉ thấy Đại Uyển đang nói chuyện với hai vị kia.

Dì Lưu dù sao cũng là người từng trải, việc đời thấy nhiều, cũng không kích động lâu, nghỉ ngơi một lát, là có thể tương đối bắt chuyện được rồi, nghiêng người ngồi trên sopha, hướng Đại Uyển nói thẳng ra mục đích tới đây của mình, hai tay đỡ lấy Đặng Dĩ Mẫn vẫn còn đang chưa hết khiếp sợ, "Còn không phải là vì đứa nhỏ này, con bé muốn học vẽ, mà chỗ xó xỉnh nhà tụi cô thì làm gì có nơi nào dạy vẽ tốt chứ, ba con bé cũng không cho phép nó đi con đường này, nhưng đứa nhỏ nhà cô học hành chăm chỉ như vậy cũng không thể lãng phí được. Cô nghĩ, may mà chị con bé có tiền đồ, để con bé ở với chị, xem Tiểu Manh có thể tìm cho nó một nơi học vẽ nào không....."

Vẻ mặt Khương Tự Uyển không tỏ ý kiến.

Đặng Dĩ Manh để ly nước xuống trước mặt mọi người, dì Lưu vội vàng lại bổ sung: "Đương nhiên, mục đích khác mà dì đến đây chính là, muốn nhìn xem chỗ ở của Tiểu Manh nhà mình với A Triệt như thế nào. Aiz, đại minh tinh, cháu biết Tiêu Triệt đúng không? Cái cậu này là bạn trai của Tiểu Manh nhà tụi cô, quen nhau từ nhỏ và cùng nhau trưởng thành."

Khương Tự Uyển kéo Đặng Dĩ Manh, để em ấy ngồi bên cạnh mình, một tay ôm lấy vai của Đặng Dĩ Manh, mỉm cười nói với người ngồi đối diện rằng: "Nói tới bạn trai, ở bên này của tụi cháu cũng có người thích Tiểu Manh, muốn theo đuổi em ấy, cô thấy có được không?"

Sống lưng của Đặng Dĩ Manh vì câu này mà tê rần, thầm nghĩ không phải chứ, Đại Uyển quá sốt ruột rồi, mới gặp mặt lần đầu đã công khai sao, yamete (đừng mà). Dì Lưu sẽ ngã xuống đất bất tỉnh đấy. Cô không chịu nổi cái trách nhiệm này được đâu mà.

Dì Lưu cầm ly nước nghiêng đầu nghĩ, bỗng nhiên bừng tỉnh, lộ ra một nụ cười "Người biết ta biết, trời biết đất biết", ngày sau đó đè thấp thanh âm hỏi: "Người này, có phải họ Khương không?"