Tỉnh Dậy Sau Một Đêm Làm Với Em Trai Trúc Mã Không Phải Bạn Bè

Chương 2



03

Phát sinh loại quan hệ này với Lục Khắc thật sự khiến cho tôi vô cùng bất ngờ, bởi vì sâu trong lòng tôi hắn vẫn luôn là bạn bè tốt của tôi, nên khi xảy ra cái chuyện sét đánh này, thật sự mà nói thì tôi không thể tưởng tượng nổi tình huống hiện tại ra sao cả.

Tôi buồn bực làm ra cái mặt lạnh tanh: “Chuyển tới đây ở chứ gì, vậy thì chị phải về nhà thu dọn một chốc đã.”

Ai biết hắn lại không hề dễ dàng bỏ qua cho tôi như thế đâu: “Tôi sẽ đi với chị.”

“Đi cái đầu nhà cậu, cậu mà đi theo rồi chị phải ăn nói thế nào với ba mẹ đây hả?” Ở thành phố khác nói chia tay với người yêu cũ là chia tay, lăn lộn một hồi thì lên máy bay trở về, trở về rồi thì quẳng hành lý ở trong nhà xong lại không thấy bóng dáng đâu nữa, mà về nhà này, chính là để lấy hành lý chạy lấy người, xong buổi tối thì dọn đến nhà của thanh mai trúc mã ở sao? Hai vị ở nhà tuổi tác cũng lớn rồi, chắc chắc sẽ không thể hiểu được chuyện này.

“Tôi nhìn xấu xa lắm sao?” Hắn vòng tay qua, sau thì đè tôi ở dưới thân, ánh mắt có chút hung dữ.

Đâu chỉ nhìn xấu xa không thôi, quả thực chỉ cần thấy mặt hắn thôi là đã muốn chết đứng rồi, hắn còn muốn bao nhiêu người biết chuyện chúng ta từ bạn cũ trở thành tình một đêm đây? Tôi giơ tay lên sát môi hắn ngăn cản: “Không thể được.”

Hắn hừ nhẹ một tiếng, rồi xoay người ngồi dậy nhưng vẫn là không chịu buông tha cho tôi mà lập tức đưa ra lời đề nghị: “Để tôi đưa chị đi cho.”

“Chị còn có thể trốn thoát khỏi cậu sao?” Tôi lười nhìn hắn, sau đó ngồi lên giường bắt đầu thay quần áo.

“Chị có thể.” Lục Khắc không cần suy nghĩ gì nhiều mà đã vội đưa ra kết luận, hắn nhìn tôi thay quần áo thì cũng bắt đầu cởi một cúc áo sơ mi của tôi ra, rồi nhanh chóng quay ngoắt đầu sang một bên: “Chị, chị còn không mau đi vào phòng tắm thay đồ đi.”

Làm ra vẻ, vừa nãy người không cho tôi đi vào phòng tắm thay đồ là ai?

Cuối cùng chúng tôi mỗi người thoả hiệp một điều, tôi về nhà lấy hành lý, hắn ở đầu phố chờ tôi. Trong nhà tối đèn nên căn bản không hề có ai. Tôi khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, như vậy cũng không cần phải giải thích cho ba mẹ biết một đứa trẻ như tôi lại lén lén lút lút đi đêm làm gì rồi. Tôi mở điện thoại ra, thấy ba tôi gửi cho tôi một tin nhắn, còn có hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ của Tống Hải Tân.

Sau khi chia tay với người yêu cũ xong tôi đã chặn hết mọi phương thức liên lạc, nên điện thoại vô cùng im lặng. Tôi kéo cái vali còn chưa soạn đủ một nửa ra đầu phố, lại xa xăm mà nhìn thấy trong bóng tối có một vệt cam lập loè, mùi nicotin khét lẹt cứ vậy mà bay trong gió.

Tôi bước đến trước mặt Lục Khắc, hắn từ trong cabin mà đi ra dựa vào xe, nhìn thấy tôi tới, hắn trực tiếp vứt điếu thuốc trong tay xuống, rồi dùng đế giày nghiền nát nó. Tuy rằng tôi không muốn thừa nhận đâu, nhưng thấy tên chó con mặc áo da, đứng hút thuốc chờ tôi trông đẹp trai vô cùng.

“Cậu hút thuốc à?” Ba năm không gặp, đương nhiên tôi không biết rằng hắn còn biết hút thuốc, tôi nhớ rõ hồi còn nhỏ hắn ghét nhất chính là ba hắn hút thuốc, chỉ cần thấy ba hắn lấy thuốc ra hút thôi, hắn sẽ ngay lập tức chạy sang nhà tôi xem hoạt hình.

“Không mấy khi hút.” Hắn kéo hành lý trong tay tôi sang, rồi bỏ vào trong cốp xe, sau lại đột nhiên quay đầu hỏi tôi rằng: “Trên người tôi có mùi thuốc lá sao?”

“Không có.” Tôi ngồi vào ghế phụ, xung quanh tối mù cộng thêm mùi da bọc xe khiến cho tôi cảm thấy không được quen cho lắm.

“Tôi còn cho rằng chị sẽ không quay lại.” Hắn cũng ngồi vào, bắt đầu chỉnh xe một chút.

Trên người hắn có mùi thuốc nhàn nhạt và giọng nói của hắn khẽ vang lên, giọng của hắn do hút thuốc nhiều nên bị nhiễm chút giọng mũi khàn khàn, giống như nước biển xô vào cát làm ẩm ướt cát vậy. Da gà của tôi đều đã nổi hết cả lên, tôi dùng sức xoa xoa cánh tay của mình: “Bây giờ cậu nói chuyện nghe tởm thật đấy.”

Nếu là trước kia, ngoại trừ làm tổn thương tôi ra thì chính là làm tổn thương tôi gấp đôi, xem ra hiện tại giữa chúng tôi đã không còn giống như trước kia quá nhiều nữa.

Lục Khắc khẽ cười, hắn vặn chìa khoá xe, xe nổ máy, bánh xe chậm rãi lăn đều, xe cứ vậy mà đi xa ra khỏi tiểu khu của tôi.

Sau khi lái xe được một đoạn, hắn mới tự mãn mà khiêu khích tôi rằng: “Bây giờ mới chê tôi tởm sao, chậm rồi.”

04

Không biết là hoang đường hay ảo diệu nhưng cũng được một tuần trôi qua kể từ sau khi tôi dọn đến căn chung cư của Lục Khắc, nguyên một tuần này trôi qua, giống hệt như bảy tháng vừa trôi qua vậy, trước giờ tôi cũng có biết rằng mỗi giây sống chung với hắn đều như một sự dày vò đâu, những hành động tập mãi sinh thói quen của trước kia mà tôi hay làm, hiện tại đều trở nên vô cùng quỷ dị.

Chẳng qua, dường như tôi là cái người thường xuyên lên cơn nhất, thoạt nhìn Lục Khắc như vậy thôi nhưng trông hắn cũng không có gì gọi là không thể thích ứng được cả.

Lần trước bởi vì quá tức giận, cho nên khi hắn tẩy giặt quần áo cho tôi thì tôi không có bất cứ cảm giác đặc biệt gì, cho đến lần thứ hai khi tôi nhìn thấy hắn đang ở trong phòng tắm giặt quần áo cho tôi, thấy hắn đang dùng tay vừa xoa vừa đùa nghịch với đống quần áo của tôi, da gà trên người tôi lập tức dựng đứng cả lên, tôi đỏ mặt chạy tới cầm lấy vòi sen gõ vào đầu hắn một cái, suýt chút nữa thì tôi đã không kìm được mà đánh hắn tại chỗ luôn rồi. Bây giờ mỗi ngày tôi đều phải tự giặt sạch quần áo cho mình trước hắn, không thì chắc chắn hắn sẽ lại lên cơn thần kinh nữa cho xem.

Vất vả lắm mới giặt quần áo xong, tôi ngồi trên sô pha xem TV trong lúc chờ cơm hộp giao tới, hắn cũng bò sang ngồi cạnh tôi trò chuyện, tôi gọi một cuộc điện thoại, nhạc chuông chính là giọng của hắn. Sau đó, tôi phát hiện hắn không hề lên tiếng thì lập tức quay ngoắt đầu sang ngó xem hắn một chút, cũng không biết từ khi nào, hắn đang gục đầu lên vai tôi mà lướt điện thoại. Tôi đẩy đầu của hắn ra, hắn lập tức ôm chặt lấy cánh eo tôi không chịu bỏ, tôi lại chuyển sang lay tay hắn, hắn liền thuận thế mà dựa vào sau gáy của tôi.

“Không phải trước kia chúng ta luôn cùng nhau xem TV như thế này sao?” Hắn đưa tay vén đuôi tóc của tôi ra sau tai, khiến cho lỗ tai của tôi chỉ trong phút chốc đã nóng bừng lên như bị thiêu cháy: “Chị đang nghĩ cái gì vậy?”

Ý của hắn là tôi suy nghĩ quá nhiều rồi sao? Thế là tôi nhìn hắn cười ác ý một cái: “Đừng động vào tóc của chị.”

Lục Khắc trầm mặc trong vài giây, đang khi tôi có chút thả lỏng không cảnh giác thì hắn lập tức dùng sức mà xoa lấy xoa để đầu của tôi. Hắn biết rõ tôi ghét nhất chính là việc người khác đụng vào đầu tôi, tôi giận vô cùng, đang chuẩn bị tay không đánh chó, nhưng còn chưa đánh ra được đòn nào thì cánh tay cũng đã bị hắn chế trụ. Hắn một tay nâng eo tôi lên, một tay nắm lấy cánh tay vừa rồi còn muốn đánh hắn của tôi.

Dưới ánh nhìn trực tiếp của hắn, tôi tuyệt vọng khi phát hiện ra rằng thân nhiệt của tôi đang ngày một tăng cao, tầm mắt không ổn mà bắt đầu liếc ngang liếc dọc.

“Buông ra.” Tôi thường xuyên cảm thấy tức giận khi nhận thấy rằng bản thân không thể đánh lại hắn.

Lục Khắc thì cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào hai mắt của tôi, hắn áp sát mặt của mình vào tay tôi rồi từ từ cắn một cái. Đầu tiên là lưỡi hắn chạm vào lòng bàn tay của tôi, sau đó hàm răng hắn mạnh mẽ mà nghiến lấy từng thớ thịt, cảm giác ngứa ran và ướt dầm dề cứ thi thoảng lại hiện lên trên da thịt khiến tôi khẽ rùng mình một chút. Bàn tay hắn đè nặng eo tôi để tôi lại gần hắn hơn, giọng điệu thì bình đạm như thể đang hỏi tôi rằng nên chấm nước sốt tiêu đen hay sốt cà chua vào trong hộp cơm sườn heo vậy: “Thật sự muốn tôi buông chị ra sao?”

“Tốt nhất cậu đừng buông tay ra, cậu mà dám buông tay thì chị sẽ đánh chết cậu đấy.” Trước đây lựa chọn không đánh hắn, nên hiện tại chỉ có thể giương mắt mà nhìn, thật sự mà nói thì tôi hối hận vô cùng.

“Đinh…đong…!” Chuông điện tử vang lên.

Hai người chúng tôi đều có chút sững sờ, có thể là bởi vì không ai chịu trả lời nên người bên ngoài cửa lại gõ cửa thêm vài cái, lúc này Lục Khắc mới ý thức được mà tự giác buông tôi ra.

“Cô Triệu, cơm hộp của cô tới rồi.” Ngoài cửa là một giọng nữ dễ nghe.

Trời đất chứng giám, cơm hộp của tôi tới quá kịp thời rồi! Thế là tôi té ngã lộn nhào mà hấp tấp chạy ra mở cửa, trong đầu còn nghĩ thầm rằng nhất định lát nữa sẽ đánh giá năm sao cho chị gái giao hàng.

Lòng tôi tràn ngập vui mừng mà đi ra mở cửa, nhưng vừa mở ra thì đối phương đã quẳng cho tôi một câu:

“Hay lắm Triệu Miểu Miểu! Ra là cậu thật sự ở đây!”

Ngoài cửa căn bản không phải chị gái giao hàng gì cả mà chính là hưng sư vấn tội, Lục Lâm