Tình Cảm Ta Dành Cho Nhau

Chương 33: Giống biến thái?



"Ôi trời, sao mình lại ngồi đây luyên thuyên với nhóc lạnh lùng này chứ? Chưa nói đến chuyện mày có hiểu không, cho dù hiểu mày cũng không nói được." anh lắc đầu cười cười chính mình.

"Meow meow ~~" có ngươi mới không nói được đấy con người ngu ngốc, Kage khó chịu hất bàn tay đang vỗ đầu nó ra.

Anh cong mắt đứng dậy.

"Hai đứa cứ coi đây là nhà mình mà tự do đi, tao phải đi làm kiếm miếng ăn thôi." nói xong anh còn thở hắt một hơi bất lực.

"Một vòng tuần hoàn mới lại bắt đầu rồi." rắc, tiếng anh khởi động cổ vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.

"Hửm?" anh khựng người.

"Cổ mình từ bao giờ phát ra tiếng kêu kiểu này chứ? Hay hôm nay nghỉ ngơi một hôm? Ừm, chắc được chứ nhỉ?" vâng, khi một người lười lên thì có hàng tá lí do để không làm việc, tất nhiên Tần Yến Trì cũng nằm trong số đó. Nhưng đời không như mơ, anh chỉ mới có suy nghĩ hôm nay lười một ngày thì tiếng chuông cửa như mũi tên đã vang vọng lọt vào màng nhĩ anh một cách chính xác.

Gân xanh trên trán anh giựt giựt, chậc, anh cau mày cam chịu bước ra mở cửa.

"Chủ tịch, buổi sáng tốt lành." thư kí Lưu đứng trước cửa cúi chào.



"Vào đi." giọng anh vẫn bình thường nhưng Lưu Thẩm An không hiểu sao lại cảm thấy người này đang rất bực bội.

"Vâng." thư kí Lưu đi đằng sau lau đi mồ hôi vô hình của mình.

'Chắc không phải ngài ấy đang định nghỉ làm thì mình đến đâu ha? Chắc không phải đâu... Ha ha.' công tác tự an ủi chính mình thất bại khi thấy chủ tịch không còn nhẹ nhàng kéo ghế như ngày thường, thư kí Lưu thương tâm nhớ đến gia đình nhỏ đáng yêu của mình rồi.

"Đây là những hợp đồng cần kí hôm nay." thư kí Lưu đặt một sấp giấy tờ dày hai mươi phân lên bàn.

Tần Yến Trì nhìn sấp giấy rồi quay qua nhìn cái cặp xẹp lép của thư kí Lưu:

"Cặp của cậu vẫn thần kì như ngày nào."

"Cảm ơn ngài vì lời khen."

"Tôi cũng không khen cậu."

"Vâng." đoạn đối thoại nhàm chán dừng lại tại đây, thư kí Lưu theo thói quen gần một tháng nay thuần thục lại chiếc bàn trà nhỏ mở lap top bắt đầu công việc.

"Ngày mai mở họp trực tuyến cho các chi nhánh trên các quốc gia."

"À, đúng rồi, tìm cho tôi một toà nhà gần công ty có thể làm xưởng trang phục. Yêu cầu..." anh suy tư gõ gõ lên bàn theo từng nhịp.

"Càng gần công ty càng tốt, sạch sẽ, rộng rãi, ừm, tạm thời- à không, mua thêm những thứ cần thiết khi làm trang phục. Được rồi, tạm thời là thế." anh dừng việc gõ bàn cầm điện thoại đang rung bên cạnh lên.



Thư kí Lưu đang ghi chép dặn dò hiểu ý lui ra ngoài.

"Alô." nhìn tên người gọi là chị họ, anh bắt máy.

[Alô, tiểu Tần à.] giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng của người phụ nữ vang lên.

[Vâng, chị gọi có việc gì không?] Tần Yến Trì hướng mắt ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn từng mảng vàng óng tươi tắn đung đưa trên tán cây.

[Chị muốn đặt một buổi hẹn với em được chứ?] bên kia dường như có tiếng cười nhẹ.

[Khụ! Từ khi nào chị gặp em mà cần lịch hẹn vậy?] anh sặc không khí ho một tiếng.

[Ừm, để xem, sau việc đó chăng? Cũng do em đấy, già rồi còn chưa kết hôn.]

[Gần ba mươi chưa một mảnh tình vắt vai là sao chứ? Hay em là gay? Nhưng mà nếu vậy vẫn phải có ít nhất một cuộc tình chứ? Ví dụ tình một đêm cũng được gọi là cuộc tình đấy.] người phụ nữ trêu chọc anh.

[Chuyện không cần thiết, chị có thể không nhắc được không?] anh cười khổ.

[Vậy khi nào em có thời gian?] câu chuyện được cô xoay 180°.

[Sau lễ lập quốc lúc nào em cũng rảnh.]

[Chắc chứ?] người phụ nữ nghi ngờ hỏi.

[Không chắc.] Tần Yến Trì cũng thành thật trả lời bằng giọng điệu nghiêm túc.

[Nghe có ghét không chứ?!] bên kia vang lên tiếng cười xen với tiếng nghiến răng.

[Vậy thôi, đến lúc đấy chị nói trước một tiếng.]

[À mà nhớ thay chị hỏi thăm bác một tiếng nhé.] trước lúc cúp máy người phụ nữ dặn anh một tiếng.

[Được, khi nào rảnh về em sẽ chuyển lời. Nhưng nếu được chị đích thân gọi hỏi thăm chắc ông ấy sẽ vui hơn.]

[Tất nhiên. Chị chỉ nói thêm câu cho lịch sự thôi chứ không trông chờ vào người như em đâu.] cô thở dài.

Tắt máy anh nhìn lên thời gian trên góc phải điện thoại.

"Mười giờ hơn, chắc em ấy đổi chuyến rồi. Chán quá." anh lẩm bẩm, thả lỏng tựa người trên chiếc ghế nệm xoay. Bàn tay đặt trên con chuột máy tính không tự chủ được nhấp vào một file ảnh, trong đấy có không ít ảnh và chúng đều cùng một người.

"Giống biến thái quá." đôi mắt anh dõi theo mũi tên trượt xuống theo những tấm ảnh từ nhỏ đến lớn của cậu rồi nhếch môi thì thầm.