Tình Bạn Hay Tình Yêu?

Chương 7



Nhân dịp hai đứa làm hòa thì tôi đã trổ tài làm món bánh socola mà Tuấn thích, trưa hôm đó sau khi về là tôi tôi bắt đầu bị nguyên liệu.

Ăn xong tôi bắt tay vào làm bánh, nay tôi làm bánh vị socola mà nó thích. Mãi hơn 1 tiếng mới xong nhưng hên vẫn kịp giờ. Tôi chia bánh thành từng miếng rồi bỏ vào hộp. Xong thì tôi qua nhà rủ Tuấn đi học.

Tới trường thì tôi chạy vào căn tin để nhờ hộp bánh kem, cô rất hiền nên cũng đồng ý. Hên chạy vào lớp kịp để xếp hàng.

Nay thi chạy, tôi ghét nhất ở môn thể dục là chạy. Mà giờ cũng mùa đông nên mát chứ nắng mà chạy chắc tôi xỉu quá. Bốc thăm chạy và tôi bốc trúng bạn hay đi với Khánh lúc mà chúng tôi giận nhau, vì nay giáo viên thể dục của lớp Tuấn bận nên giáo viên lớp tôi đánh gộp hai lớp lại. Nhi là tên bạn tôi bốc trúng, nhìn thì có vẻ khá hiền.

Lúc chạy bỗng có cục đá chặn đường nhưng vì chạy tôi cứ nhìn đằng trước nên không để ý và đã đụng phải mà ngã. Hên lúc đó có người đỡ, ngẫng mặt lên thì đó là Minh, Trần Thế Minh thằng anh họ bằng tuổi của tôi.

Nhưng nó đang ở Mỹ mà sao lại ở đây rồi?

- Nặng quá.

Tôi lúng túng đứng dậy nhưng chân tôi bị trật chân rồi nên liền ngã xuống thì lại là Minh đỡ tôi.

- Chân tao bị trật rồi.

Nó quỵ xuống rồi cõng tôi lên không để tôi kịp nói câu nào. Nó lớn tính ra cũng ga lăng hơn hẳn, trước nhớ nó còn tranh giành đồ ăn và đồ chơi với tôi.

- Dạo này anh Minh tốt tính thế?

- Xời, anh mày mà lại.

Minh cõng tôi về lớp, hai lớp ai cũng rộn cả lên.

- Nhìn đẹp trai quá.

- Ai vậy ta, học sinh mới hả?

- Hâm mộ bạn được cõng kia quá.

-...

Minh nó cõng tôi tới trước mặt Tuấn.

- Hi bro, lâu rồi không gặp.

- Vân Anh bị sao vậy?

- Bạn tới hỏi thăm mà chả quan tâm là thế nào?

Thảo cũng chạy tới hỏi thăm tôi.

- Mày có sao không? Tao đưa mày tới phòng y tế nhé.

Rồi cướp tôi từ lưng Minh và dẫn tôi tới phòng y tế.

- Aaaa. Tiếng kêu đau của tôi vang khắp phòng y tế.

- Ngồi im để cô bẻ khớp chân lại, em bị trật khớp rồi.

Tuấn với Minh chạy tới, rồi bước đến chỗ tôi với vẻ mặt lo lắng. Tuấn mở lời trước.

- Chạy sao mà để ra vậy hả Vân Anh?

- Nặng quá chạy không nổi chứ sao.

- Hai người ra để Vân Anh nó còn nghỉ ngơi. Thảo vừa nói vừa đẩy hai người họ ra ngoài.

Ở ngoài hai người họ nói gì đó mà tôi không rõ nữa, mà thôi tôi cũng chẳng quan tâm. Quan trọng là giờ chân tôi sưng cả lên rồi, cô y tế nói nhanh thì là mai sẽ lành còn chậm sẽ khoảng 2 3 ngày.

Minh sắp tới sẽ chuyển về đây học nên đang ở phòng thầy hiệu trưởng còn Thảo với Tuấn vẫn tiếp tục tiết học. Lúc đầu Thảo nằng nặc đòi ở lại với tôi nhưng tôi bảo không sao đợi Minh xong việc sẽ về nhà luôn.

Một lúc thì tôi chợt nhớ ra còn hộp bánh để ở căn tin vừa kịp lúc Minh xong việc tôi nhờ nó dìu xuống căn tin.

Minh với tôi là anh em họ nhưng bằng tuổi nên xưng mày tao cho dễ nói chuyện trừ khi nào ở trước mặt gia đình mới xưng anh em.

Lấy bánh xong thì chúng tôi lại ra ghế đá chờ Tuấn và Thảo, thấy đang giải lao thì tôi vẫy hai người lại.

- Tuấn, Thảo ở đây.

- Ăn bánh đi. Tôi đẩy hai phần bánh tới trước mặt hai người.

- Bánh tao đâu?

- Đâu biết mày về mà chuẩn bị chứ.

- Vậy đưa phần của mày đây. Nói rồi Minh cướp bánh trên tay tôi.

Tôi cũng không phản kháng lại mà để Minh vì dù gì nay nó đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi.

Mà giờ để ý nó cao và đẹp trai ra hẳn, cao hơn Tuấn hẳn một cái đầu hay do thằng Tuấn lùn nhỉ?

Ăn xong thì hai chúng tôi đứng dậy ra về.

- Tao về trước hai tụi mày ở lại học nha. Bye bye.

- Bye. Thảo cười đáp lại.

Tuấn thì chả nói gì chỉ vẫy vẫy tạm biệt.

Tối thì tôi mới biết thằng anh họ tôi vì ở Mỹ quậy phá quá nên bị đuổi về đây, hồi chiều đối tốt với tôi chắc chả có ý gì tốt. Chắc muốn là nếu có phạm lỗi thì đừng mách lại với hai bác, thế mà làm tôi cứ tưởng đã thay đổi thì ra có ý đồ, tôi xin rút lại lời khen nó ga lăng hồi chiều.

Minh được xếp phòng ở cạnh tôi, lớp thì hình như cũng cùng lớp với tôi.

Tối đó, đang học bàn thì tôi nghe tiếng game náo cả lên. Hai bác kể thì Minh học khá giỏi nhưng mấy môn như văn hay sinh sử địa cần học thuộc thì rất tệ. Tôi đam bảo chắc chắn là do nó lười còn văn thì có khi là gen nó vậy cũng nên vì tôi cũng vậy văn học khá dở nhưng được cái chăm nên cũng gọi là được.

Còn chân thì lúc về tôi cũng đã bôi thêm thuốc nên cũng đã giảm chắc mai sẽ lành thôi.

Chuẩn bị ngủ thì Minh sang gõ cửa.

-Ê Gấu ra tao bảo. Trên trường nó sẽ gọi tôi là Vân Anh còn ở nhà sẽ gọi là Gấu.

- Vào đi cửa không khóa chân tao thế này còn dậy ra mở à.

Minh nó bước vào rồi ngồi lên giường tôi, mặt nó nhìn nghiêm túc lắm. Nó quay sang tôi nói.

- Mày tránh xa con nhỏ mà chạy cùng mày buổi chiều đi.

- Sao phải tránh?

- Nó không tốt đâu, nó để cục đá chặn đường mày đấy.

Không để tôi nói Minh tiếp tục.

- Lúc cõng mày về lớp con nhỏ trông có chút hả dạ mà còn không hài lòng về cái gì đó nên tốt nhất là tránh xa ra.

- Ngủ đi tao về phòng cảnh báo mày thế thôi.

Rồi Minh mở cửa và trở về phòng, tôi thì ngồi trên giường ngơ ngác trước câu nói của Minh, nhìn Nhi hiền mà lại làm ra chuyện như vậy, đúng là không nên đánh giá ai qua vẻ bề ngoài.