Tình Anh Duyên Em

Chương 53: Phiên ngoại 1



Ba năm sau…

Ba năm, khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng không quá ngắn để khiến mọi thứ xung quanh ta thay đổi. Đối với Hứa Tuệ Trân, cô hiện đã có một cuộc sống hạnh phúc bên cạnh người đàn ông đời mình, Dạ Cảnh Tinh.

Qua ba năm, hắn buộc phải chấp nhận thực tại rằng bản thân đã bước qua cột mốc ba mươi, chấp nhận mình lớn hơn vợ tận bảy tuổi. Trong khi vợ hắn vẫn còn quá trẻ trung, xinh xắn phơi phới, thì hắn lại già đi mỗi ngày.

26 tuổi, Hứa Tuệ Trân đã có trong tay hàng trăm tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng, trong số đó có bộ trang sức Thiên Hà Tựa Mây vào năm ngoái đã đưa cô lên một tầm cao mới, chính thức trở thành Giám đốc thiết kế của tập đoàn La thị.

Dạ Cảnh Tinh thì khỏi phải bàn rồi, chưa được làm ba nên tính khí vẫn còn ba phần ham chơi, bảy phần vô tư. Nói về sự nghiệp, hắn vẫn hết sức thong thả, vì phía sau đã có cánh tay phải đắc lực, Chương Xuân Di lo liệu và cả một dàn nhân viên có năng lực hỗ trợ phát triển.

Tính ra, chưa có vị Chủ tịch nào lại nhàn rỗi như hắn nhỉ? Hai tập đoàn chứng khoán không lo, suốt ngày chỉ lo chạy theo làm nhân viên dưới trướng vợ nhà, bám suốt theo cô 24 trên bảy để đập tan những ai có ý đồ đen tối với vợ mình. Sáng dậy nấu ăn, cùng vợ đi làm, tối về lại nấu ăn, rồi cùng vợ đi ngủ.

Cứ thế, họ đã trải qua ba năm hôn nhân đầy ngọt ngào, hạnh phúc. Mỗi ngày đều là một niềm vui, nhưng từ hôm nay sẽ khác…

“Bé yêu ơi, bữa sáng xong rồi!”

Đó là tiếng gọi đầy thân thương vào mỗi buổi sáng mà Hứa Tuệ Trân nghe được. Bởi vì, để bảo đảm sự riêng tư của hai vợ chồng, nên căn biệt thự nhỏ của hai người có rất ít người làm, mà chất lượng âm thanh có thể truyền trong nhà cũng rất tốt, vừa gọi chưa bao lâu người đã xuống tới.

“Chào chồng yêu! Sáng nay ăn món gì vậy chồng?” Hứa Tuệ Trân hí hửng đi vào bếp.

Trong đầu đang đinh ninh rằng bữa sáng nay sẽ rất ngon như mọi ngày, nhưng không. Cô vừa vào tới bếp và ngửi được mùi thức ăn, thì cơn buồn nôn không rõ nguyên do bất ngờ ập tới, nên buộc lòng phải đáo một vòng chạy vào nhà vệ sinh để nôn.

“Vợ sao đấy?” Sau khi nhìn thấy, hắn vội rửa tay để chạy theo cô.

Lúc vào tới nơi, thì Hứa Tuệ Trân đã nôn xong và đang súc miệng, rửa mặt. Cảm giác hiện tại khiến cô chợt nhớ tới lần mang thai trước cách đây ba năm. Lần đó cũng hành nghén như này và siêu âm ra kết quả thai ba tháng. Nhưng hiện tại cả hai vợ chồng cô đều không còn đủ khả năng sinh con, vậy thì triệu chứng này rốt cuộc là gì chứ?



“Vợ thấy sao rồi? Để chồng lấy xe đưa vợ đi bệnh viện.” Hắn nói là làm ngay, nhưng vừa quay lưng đã bị cô níu lại.

“Em không sao, chắc lại đau dạ dày thôi à.”

“Vậy cũng phải đi khám cho chắc, lát nữa ăn sáng xong anh đưa em đi.” Dạ Cảnh Tinh vẫn tuyệt nhiên quả quyết.

“Không cần đâu, em còn phải tới công ty nữa, sáng nay có cuộc họp mà anh.” Hứa Tuệ Trân lại giở giọng nài nỉ.

Nhưng kết quả vẫn khiến bản thân thất vọng.

Hắn không nói gì nữa, trực tiếp nhấc bổng cô lên rồi bế thẳng vào phòng bếp, đặt vào bàn ăn.

“Ngoan! Ăn xong anh đưa em đi bệnh viện.” Dạ Cảnh Tinh kiên định nhắc lại lần cuối.

“Vậy rồi còn cuộc họp? 8 giờ là bắt đầu rồi đó.” Hứa Tuệ Trân đã cau mày, phụng phịu.

“Thế thì ăn nhanh lên cho kịp giờ.” Nói xong, hắn liền đi qua gian bếp bỏ nước súp vào bát phở, rồi mang tới cho cô.

Cơ mà quái lạ thế nào không biết, vừa ngửi được thứ hương thơm kia là Hứa Tuệ Trân lại buồn nôn. Nhưng lần này cô cố gắng dằn xuống, bắt đầu ăn không thở để rút ngắn thời gian nhanh nhất có thể.

Sau mười phút, bát phở đã được cô nàng ăn xong, trong khi Dạ Cảnh Tinh chỉ mới ăn được một nửa.

“Vợ ăn xong rồi! Chồng cứ ăn từ từ đi nha, vợ đi làm trước đây.” Nói rồi, cô liền cầm túi xách chạy vọt ra ngoài.

“Vợ à, vợ! Tuệ Trân, Hứa Tuệ Trân…” Hắn bàng hoàng gọi vọng theo, nhưng người vẫn đi mất hút.



Không ngờ, sau ba năm, Hứa Tuệ Trân lại trở nên tinh nghịch tới thế. Còn dám bật gốc cột nhà, làm hắn ai oán nhìn theo, đũa phở vừa gắp cũng nuốt không còn trôi.

Giờ mà đuổi theo tới công ty cũng muộn mất rồi, ở đó cô là sếp, hắn là nhân viên, công tư phân minh, không phân biệt vợ chồng, làm sao hắn dám ngông?

Nhớ lần trước chỉ bá đạo một lần dứt khoát bế cô đi ăn trưa thôi, mà cả hôm đó bị dỗi, tối phải ngủ sofa vì cái tội dám cư xử thiếu tế nhị với “sếp” ở nơi làm việc. Hứa Tuệ Trân chính là quý cô công sở, đã làm là cực kỳ đoan chính, nghiêm minh, mà hắn cũng phải ba phần rén, bảy phần như ba.

…----------------…

Sau một ngày cả hai đều bơ nhau tại công ty, thì tới tận lúc về nhà, Dạ Cảnh Tinh vẫn quyết tâm làm mặt lạnh tới cùng. Bởi vì, căn bản chuyện này hắn không sai.

Thấy hắn cứ im im, nằm trên giường cũng không chịu ôm mình như thường khi, nên Hứa Tuệ Trân quyết định lên tiếng trước:

“Chồng định giận vợ tới bao giờ? Nếu giận hết đêm nay, thì chia phòng ra mà ngủ cho tiện, chứ chung giường nhưng lạnh lẽo thế này, bực mình lắm ấy.” Hứa Tuệ Trân gằn giọng.

Người đàn ông sau đó liền bẽn lẽn quay sang ôm cô vào lòng, nhưng mở miệng nói chuyện thì vẫn chưa.

Coi như lời nói vẫn còn uy lực, Hứa Tuệ Trân mỉm cười hài lòng. Bình yên ôm nhau được một chút, cô chợt trở nên trầm tư hồi lâu, rồi bất giác hỏi:

“Chồng này! Chồng chắc chắn triệt sản là không thể có con chứ?”

“…” Dạ Cảnh Tinh im lặng, hai mắt thì đã nhắm.

Hứa Tuệ Trân kiên nhẫn chờ thêm một chút cũng không thấy hắn có chút động thái nào và nhận ra con người này đã ngủ thật rồi, nên liền bất mãn lẩm nhẩm:

“Giá mà thời gian “bắn pháo” cũng nhanh được như lúc ngủ thì tốt biết mấy, hừm.”