Tim Đập Không Nghe Lời

Chương 38: Dán mác bà Ân



Tác giả: Thần Niên

Edit: xanhngocbich

- -------------------------

Bắc Thành cách Nghi Thành khoảng ba tiếng rưỡi đi máy bay.

Cộng cả thời gian qua lại sân bay, thì phải mất khoảng chừng sáu tiếng.

Thư ký Ôn đã đặt trước vé chuyến bay gần nhất đến Nghi Thành.

Chiếc Maybach phóng nhanh trên phố, khung cảnh hai bên đường trở thành hư ảnh.

Bầu không khí trong khoang xe có chút ngưng trọng.

Thư ký Ôn ho nhẹ một tiếng:

"Ân tổng, ngài muốn đi gặp phu nhân sao ạ?"

Ân Mặc ngồi ngay ngắn, mặt mày lạnh lùng, như là có thể thấm ra nước đá, lông mi nhướng lên, lãnh đạm nhìn anh ta.

Bị ánh mắt này của Ân tổng nhìn đến hoảng hốt trong lòng.

Thư ký Ôn lập tức đáp: "Về chuyện phu nhân đi tham gia show tạp kỹ tình yêu, vừa mới lên hot search rồi ạ."

Tuyệt đối không phải anh ta đã sớm biết chuyện, mà không nói cho Ân tổng biết.

Anh ta nào có lá gan này.

"Chương trình này là do Thắng Cảnh chúng ta đầu tư......" Thư ký Ôn nuốt nuốt nước bọt, đặc biệt muốn lôi người phụ trách đầu tư hạng mục này ra tẩn cho một trận.

Lén lút liếc mắt nhìn Ân tổng.

Thư ký Ôn: "Cũng không biết ai lại không hiểu đại cục như thế, ngay cả loại show tạp kỹ này cũng nhảy vào, trở về sẽ trừ tiền lương của hắn!"

"Show tạp kỹ tình yêu?"

Đốt ngón tay của Ân Mặc không để ý gõ gõ vào chiếc laptop để sẵn trên đùi.

Âm thanh phát ra nặng nề, khiến cho thư ký Ôn kinh hồn bạt vía.

Sau đó lấy di động ra, phổ cập một loạt kiến thức về show tạp kỹ tình yêu cho boss nhà mình.

Thuận tiện lướt lướt hot search.

Ân Mặc nhìn lướt qua hot search Weibo trên di động mà thư ký Ôn đưa qua, môi mỏng nở nụ cười lạnh lùng: "Cho nên, Thẩm Hành Chu đã lưu lạc đến mức phải phải tham gia show tạp kỹ tình yêu để tìm đối tượng?"

"Vâng!"

Thư ký Ôn phúc đến tâm linh, lập tức gật đầu, "Thẩm Hành Chu có chỗ nào có thể so với sức quyến rũ vô hạn của Ân tổng ngài chứ, muốn thoát ế, chỉ có thể dựa vào tổ chương trình thôi."

Nhìn thấy tấm hình Thẩm Hành Chu đưa quả quýt cho Phó Ấu Sanh.

Ân Mặc: "Cô ấy là trẻ con?"

Bị một quả quýt hỏng dỗ dành đến mặt mày hớn hở?

Anh bình thường là để cô thiếu ăn hay là để cô thiếu uống.

"Có điều thẩm mỹ của phu nhân đang online, khẳng định không thể bị viên đạn bọc đường này mê hoặc được." Thư ký Ôn lập tức nói, "Đây nhất định là đang diễn, đúng vậy, nhất định là kỹ thuật diễn của phu nhân tốt."

Ân Mặc xua xua tay.

Ra hiệu cho thư ký Ôn mau cất di động đi, anh không muốn xem, cay mắt.

Xoa xoa đuôi chân mày.

Khi Ân Mặc nhắm mắt lại, ấn đường đều nhăn hết lại.

Nhìn thấy thư ký Ôn nơm nớp lo sợ, thấp giọng bổ sung: "Tôi vừa mới liên hệ với bên phía tổ chương trình, lúc phu nhân ký hợp đồng đã cố ý ghi chú, có thể không nói chuyện yêu đương với khách mời."

"Tổ chương trình mời phu nhân đến, chủ yếu là vì lưu lượng của phu nhân...... Ngay từ đầu chắc phu nhân không định đi nói chuyện yêu đương đâu."

Nghĩ đến tin tức mà Văn Đình từng gửi vào khoảng thời gian trước, nói phu nhân cự tuyệt đầu tư của Ân tổng của họ.

Thư ký Ôn nuốt nuốt nước bọt: "Phu nhân tham gia chương trình này, có lẽ là vì thiếu tiền."

"Mức giá mà tổ chương trình đưa ra cho phu nhân còn rất cao."

Ân Mặc vô cảm.

Trong đầu hiện ra dáng vẻ Phó Ấu Sanh đang cười ngây thuần khiết với Thẩm Hành Chu.

Cô ấy có phải đang diễn hay không.

Người khác không biết, anh còn không biết sao.

Cô đối với người đàn ông này, rõ ràng là tín nhiệm.

Cũng giống như tín nhiệm anh lúc trước.

Cũng giống như tín nhiệm anh lúc trước

*

Cùng thời gian.

Cùng nhau ăn cơm là cách tốt nhất để tăng cường cảm giác quen thuộc.

Phó Ấu Sanh đang ở trong biệt thự, cùng những khách mời khác chuẩn bị bữa trưa.

Hai khách nữ minh tinh, hai khách nữ bình thường, ngoài Phó Ấu Sanh ra, ba người còn lại đều biết nấu ăn.

Ngay cả Triệu Thanh Âm trong khoảng thời gian này tham gia các loại show tạp kỹ, cũng học được mấy chiêu.

Phó Ấu Sanh đứng ở bên đảo bếp, có chút mờ mịt.

Triệu Thanh Âm không nhịn được, trên mặt ôn nhu lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Nếu như cô không biết làm, thì đi ra ngoài nghỉ ngơi đi."

Đừng ở đây vướng chân vướng tay.

Đương nhiên, câu nói sau, đang trước ống kính nên, Triệu Thanh Âm không dám nói khỏi miệng.

Phó Ấu Sanh đương nhiên nghe ra được hàm ý của Triệu Thanh Âm.

Cô cũng không ngờ.

Tham gia show yêu đương còn phải tự tay nấu cơm.

Ác mộng xuống bếp đây là chạy không thoát rồi.

Thẩm Hành Chu đang định đi thay đồ, bình tĩnh điềm đạm xắn tay áo xuống dưới.

Cánh môi đẹp khẽ cong lên: "Tiểu công chúa không biết xuống bếp rất bình thường."

Triệu Thanh Âm hận đến phát nghẹn.

Phó Ấu Sanh thì tính là tiểu công chúa gì chứ, không có mệnh công chúa, nhưng lại mắc bệnh công chúa.

Thẩm Hành Chu trực tiếp đi đến bên cạnh Phó Ấu Sanh: "Anh dạy em làm."

Theo suy nghĩ của Thẩm Hành Chu, Phó Ấu Sanh căn bản không cần phải học kỹ năng nấu ăn gì cả, nhưng mà...... có nhiều máy quay theo dõi như vậy, không thể cứ mãi để cô một mình vô công rồi nghề, trong khi những người khác làm việc.

Cứ giả vờ để cô học một chút.

Đang nói, Thẩm Hành Chu ở nơi ống kính không nhìn thấy, cong môi mỉm cười với Phó Ấu Sanh.

Hai người mặc dù đã nhiều năm không gặp, lần nữa gặp lại vẫn ăn ý như cũ.

Phó Ấu Sanh hiểu rõ ý của anh ấy.

Thành thành thật thật đi theo sau Thẩm Hành Chu.

Triệu Thanh Âm ở bên cạnh thấy thế tức không chịu được.

Cảm thấy Phó Ấu Sanh rốt cuộc có thể chất gì mà thu hút được những người đàn ông ưu tú, anh Ân Mặc cũng thôi đi, bây giờ người đàn ông đẹp trai nhất, ưu tú nhất trong số toàn bộ khách mời, cũng tỏ vẻ bợ đỡ săn đón với cô.

Vô thức dùng sức với con dao thái rau.

Mấy khách mời bên cạnh im lặng vài giây, sau đó từng người nên làm cái gì thì đi làm cái nấy.

Phó Ấu Sanh nhìn động tác xuống bếp nhuần nhuyễn của Thẩm Hành Chu.

Cảm thấy anh ở nước ngoài có lẽ đã phải chịu không ít tội, ngay cả xuống bếp cũng biết.

Trước kia lúc còn ở nhà, anh chính là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân(*).

(*)Mười ngón tay không dính nước mùa xuân – 十指不沾阳春水: Nước mùa xuân là nước tháng Ba, thời tiết vẫn khá lạnh và nước mắt. Mười ngón tay không dính nước mùa xuân cho biết người đó không ngó vào nước xuân tháng Ba bao giờ, ý nói những người không bao giờ làm việc nhà.

Thẩm gia và Phó gia tất cả đều là học giả nổi tiếng, đều tán thành quân tử tránh xa nhà bếp.

"Sao thế, đây là sùng bái anh trai rồi đúng không." Thẩm Hành Chu trêu chọc nói.

Phó Ấu Sanh: "Không ngờ anh bây giờ ngay cả cái này cũng biết."

Thẩm Hành Chu cười nhìn cô: "Năm đó lúc đi không phải đã từng hứa với em, lần sau gặp lại sẽ phải khiến cho em lau mắt mà nhìn sao."

Nghĩ đến những bài báo những năm qua về Thẩm Hành Chu.

Phó Ấu Sanh than nhẹ một tiếng: "Anh đã rất tốt rồi."

Một mình vì để thoát khỏi xiềng xích của gia tộc, cô đơn và dũng cảm, lưu lạc tha hương, còn có thể tạo dựng sự nghiệp như vậy, có thể tưởng tượng được thời gian đó anh ấy đã từng chịu biết bao đau khổ, mới có thể có được ngày hôm nay.

"Thẩm tiên sinh, hóa ra anh quen biết Phó tiểu thư hả?"

Nam khách mời bình thường còn lại đi cùng Thẩm Hành Chu hiếu kỳ hỏi.

Lời này vừa thốt ra.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn sang.

Ngay cả đạo diễn chương trình cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Sẽ không trùng hợp thế chứ.

Thẩm Hành Chu bình tĩnh điềm đạm nhìn về phía Phó Ấu Sanh: "Làm sao đây, hình như bị phát hiện rồi."

Lời nói rất lo lắng, vẻ mặt lại rất ung dung.

Giống như đã sớm lường được rồi.

Dù sao bọn họ phải ở chung trong thời gian rất dài, kỳ thật rất dễ bị phát hiện.

Không thể vẫn cứ luôn giả vờ không quen.

Đến lúc đó nếu như bị đào ra bọn họ quen biết nhau từ trước, lại ở trong chương trình vờ như không quen, cũng bị hiềm nghi lừa dối khán giả.

Khi gặp mặt lần đầu, để lộ không tốt lắm.

Vốn dĩ là thời gian tự giới thiệu bản thân, nếu như lúc đó lộ ra quen biết, tất cả ống kính có lẽ sẽ dồn hết lên trên người họ, không công bằng với những khách mời khác.

Cho nên trong lòng bọn họ ngầm lựa chọn không nói.

Bây giờ cũng bị phát hiện một cách tự nhiên.

Phó Ấu Sanh chớp chớp hàng mi dài hai lần, tiếp nhận lời nói của Thẩm Hành Chu, "Vậy còn có thể làm gì nữa."

"Hóa ra hai người thật sự quen biết hả!"

Tổ đạo diễn đều chết lặng.

Các nhân viên công tác khác nhỏ giọng thảo luận: "Thảo nào chúng ta có thể mời nhân vật như Thẩm tổng, hợp lại cả buổi, Thẩm tổng thế mà lại là vì cô Phó mới đến nha!"

Đạo diễn chấp nhận sâu sắc: "Tôi vốn còn tưởng rằng là kịch bản show tạp kỹ này đã đả động được Thẩm tổng, bây giờ xem ra thật sự là tôi nghĩ quá nhiều."

Ngay tại lúc bọn họ đang thảo luận.

Đạo diễn đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

Đợi sau khi nghe điện thoại xong, vẻ mặt bắt đầu một lời khó nói hết.

Phó đạo diễn hỏi: "Có chuyện gì, vẻ mặt nghiêm trọng như vậy?"

Đạo diễn: "Chương trình này của chúng ta hoặc là không thể thực hiện, hoặc là một bước lên trời."

"Ý gì đâu?"

Đạo diễn hít sâu một hơi: "Nhà đầu tư kim chủ ba ba của chúng ta cũng muốn gia nhập chương trình này!"

Phó đạo diễn: "ĐM?"

Câu chửi thề này không cẩn thận truyền qua micro ra ngoài.

Vốn dĩ các khách mời còn đang trò chuyện, đều đồng loạt nhìn về phía tổ đạo diễn.

Phó đạo diễn lôi kéo đạo diễn, xấu hổ kéo đạo diễn nép sát vào một góc: "Ông nói rõ xem, kim chủ ba ba muốn đến làm gì, chẳng lẽ cũng muốn đến tìm đối tượng?"

Nếu ông ta nhớ không lầm, kim chủ ba ba chắc là Ân tổng của Tư bản Thắng Cảnh nhỉ.

Tìm đối tượng gì?

Đạo diễn cũng rất sững sờ.

Dù sao cũng không thể là thật sự muốn tìm đối tượng đâu nhỉ.

Chẳng lẽ trong số khách mời có người nào đó đã bị Ân tổng nhìn trúng, không đến nỗi chứ, ngoài Phó Ấu Sanh ra, cũng không có ai xinh đẹp đến mức khiến cho ông lớn cấp bậc này nhất kiến chung tình.

"Lẽ nào là Ân tổng muốn đến kiểm tra ngẫu nhiên?" Phó đạo diễn giàu trí tưởng tượng.

Đạo diễn lắc lắc đầu.

Người ở bên phía đầu tư còn nói, hôm nay không thể để bọn họ ghép đôi thành công.

Điều này không phải chính là nói rõ, Ân tổng là vì người mà đến sao.

Chưa kể khả năng Ân tổng tự đến kiểm tra ngẫu nhiên gần như bằng không, cho dù là kiểm tra ngẫu nhiên, vậy cũng không nhất thiết không để cho người ta ghép đôi nha.

Ánh mắt đạo diễn quét mắt nhìn tất cả các nữ khách mời ở đây.

Cuối cùng lặng lẽ dừng trên người Triệu Thanh Âm.

Nơi này chỉ có Triệu Thanh Âm từng có tin đồn với Ân tổng, mặc dù sau đó bị Ân tổng mạnh mẽ làm sáng tỏ, nhưng...... có lẽ là ồn ào chia tay hợp lại của mấy người yêu nhau, bây giờ Ân tổng thấy Triệu Thanh Âm tham gia show tạp kỹ tình yêu, cuống lên rồi.

Thế nên đạo diễn bắt đầu chú ý đến việc Triệu Thanh Âm có thân thiết quá mức với những khách mời nam hay không.

Nếu như hơi thân thiết hơn một chút, ngay lập tức kêu dừng.

Triệu Thanh Âm muốn đoạt ống kính mà định thân mật hơn chút với một nam khách mời khác: "......"

Tổ đạo diễn là Phó Ấu Sanh thuê đến ư.

Mọi người ở đây đều rất tò mò Phó Ấu Sanh và Thẩm Hành Chu quen biết thế nào.

Thẩm Hành Chu không nhanh không chậm: "Nhà tôi và nhà tiểu công chúa là thế giao, cho nên từ nhỏ lớn lên cùng nhau."

"Lúc cô ấy vừa ra đời, người đầu tiên ôm cô ấy không phải là bố mẹ của cô ấy, mà là tôi."

Nghĩ đến bộ dáng hồng hào mềm mại của Phó Ấu Sanh lúc vừa ra đời, đáy mắt Thẩm Hành Chu thoáng qua ý cười chân thành.

Mấy năm nay Thẩm Hành Chu ở bên ngoài, được xưng là hổ mặt cười của thương giới, thoạt nhìn đối với ai cũng đều là dáng vẻ lịch thiệp cười hiền lành dịu dàng, trên thực tế, một khi thủ đoạn trở nên đen tối, sẽ không nể mặt ai hết.

Một khắc trước còn mỉm cười với bạn, khắc sau đã có thể khiến bạn phá sản.

Mà bây giờ, anh ấy nhắc tới hồi ức với Phó Ấu Sanh, ý cười xa cách trước giờ đã trở thành chân thành tha thiết.

Người hiểu rõ anh ấy đều nhìn ra được, tầm quan trọng của Phó Ấu Sanh đối với anh ấy.

Thảo nào Thẩm Hành Chu nói chuyện với Phó Ấu Sanh, một câu hai câu tiểu công chúa không chút để ý.

Vốn dĩ cho rằng Thẩm Hành Chu thả thính Phó Ấu Sanh có hơi rõ ràng.

Không ngờ, người ta thật sự là từ nhỏ đã gọi tiểu công chúa.

Thẩm Hành Chu vẫn còn muốn nói một ít chuyện hồi nhỏ của Phó Ấu Sanh.

Phó Ấu Sanh dứt một quả cherry nhét nó vào trong miệng Thẩm Hành Chu: "Được rồi, đừng nhắc đến hồi nhỏ của em nữa, em không cần mặt mũi nữa chắc!"

Thẩm Hành Chu ngoan ngoãn cắn quả cherry: "Được. Không nói nữa."

"Tiểu công chúa là cần mặt mũi."

Mọi người nhìn hai người họ ở chung, luôn cảm thấy không chen vào được.

Đành phải yên lặng ai làm gì thì đi làm nấy.

Đợi đến sau khi phân nhóm vào buổi chiều, bọn họ liền có thể có ống kính của riêng mình.

Không như bây giờ......

Bọn họ đoạt ống kính với Phó Ấu Sanh, thật sự đoạt không được đoạt không nổi.

Nhưng mà......

Tuyệt đối không ngờ được là.

Tổ đạo diễn thế mà lại nói buổi chiều là thời gian hoạt động tự do, không chia nhóm, ngài mai lại chia.

Nếu đã là thời gian tự do.

Sau khi dùng xong bữa trưa.

Thẩm Hành Chu liền hẹn Phó Ấu Sanh cùng đi tản bộ.

Bọn họ đã rất lâu không gặp, nên trò chuyện thỏa thích.

Hoàn cảnh khu biệt thự rất yên tĩnh, thời tiết quang đãng.

Nhìn bên ngoài không có những tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố Bắc Thành, đô thị phồn hoa bê tông cốt thép, nhưng lại giống như một chốn bồng lai.

Đi đến một đình nghỉ mát.

Nhìn phong cảnh bên ngoài, Thẩm Hành Chu nói: "Chỗ này có chút giống với nơi chúng ta sống lúc nhỏ."

Thẩm gia, Phó gia đã tích lũy dòng dõi thư hương hàng trăm năm, nơi họ chọn để sống, dĩ nhiên không phải là loại thành thị trần tục dày đặc khói lửa, mà là một thế ngoại đào viên thanh nhã yên tĩnh, phong cách cổ kính.

Hoàn cảnh yên tĩnh ở đây, ngược lại có chút hơi hướng thời thơ ấu.

Đáy mặt Phó Ấu Sanh cũng lộ ra chút hoài niệm.

"Vốn dĩ tưởng rằng em nhìn thấy anh sẽ không nhịn được khóc lóc qua ôm lấy nói nhớ anh trai." Thẩm Hành Chu đột nhiên mở miệng, xoa nhẹ đầu Phó Ấu Sanh, "Không ngờ lớn thật rồi, đến bây giờ cũng không gọi một tiếng anh trai."

"Không đáng yêu như lúc trước nữa."

Thẩm Hành Chu rất hoài niệm cô bé mười năm trước ôm lấy anh không để cho anh đi.

Dáng vẻ khi khóc cũng rất dễ thương.

"Anh đừng vò rối tóc em nữa."

Phó Ấu Sanh hất tay anh ra, "Em đã bao lớn rồi, còn khóc, lại không phải cái túi khóc."

"Sao lại không phải là túi khóc."

"Hồi nhỏ rất thích khóc, anh còn có một đống ảnh chụp em khóc khi còn bé." Thẩm Hành Chu nhìn cô cuối cùng cũng thả lỏng vài phần, thở dài trong lòng, thời gian quả nhiên vẫn để lại cho họ cảm giác xa lạ.

Kỳ thật ――

Phó Ấu Sanh ngược lại không cảm thấy có cảm giác xa lạ gì với Thẩm Hành Chu, ngoại trừ khí càng trở nên thành thục lắng đọng hơn, giống như đá quý mài giũa càng ôn nhuận trầm tĩnh hơn, không có gì khác so với trước kia.

Mà là...... bây giờ cô đã hơn hai mươi tuổi rồi, sao có thể giống như lúc mười mấy tuổi, ôm lấy Thẩm Hành Chu khóc lóc.

Nhìn sườn mặt anh tuấn sắc nét của Thẩm Hành Chu, Phó Ấu Sanh đột nhiên nghĩ tới Thẩm Dục.

"Đúng rồi, anh...... trai, anh và Thẩm Dục có quan hệ gì?"

"Trước đó em từng nghe cậu ta nhắc đến anh."

Lúc Phó Ấu Sanh gọi anh ấy, vẫn không trôi chảy cho lắm.

Dừng một chút, cô nói thêm: "Hay là em vẫn gọi anh bằng tên đi, cảm giác gọi anh trai có chút quá ngây thơ."

Thẩm Hành Chu búng cô một cái: "Không lễ phép."

"Gọi là anh trai."

Phó Ấu Sanh thỏa hiệp, "Được được được, anh trai."

Dù sao chỉ là một cái xưng hô mà thôi.

Đã gọi mười mấy năm rồi, bỗng dưng bảo cô đổi cũng có chút không quen.

Chỉ là mỗi khi gọi anh trai, trong đầu Phó Ấu Sanh đều sẽ hiện ra khuôn mặt của Ân Mặc.

Trước đây Ân Mặc thường xuyên dụ dỗ cô gọi anh là anh trai.

Cũng không biết thói xấu gì.

Không quen biết anh.

Thẩm Hành Chu thấy cô ngoan ngoãn gọi anh trai, cuối cùng cũng hài lòng.

Lúc này mới nhớ tới đứa em trai ngốc nghếch kia của mình: ""Là em trai của anh, nó đã gây phiền phức cho em hả?"

"Không ạ."

"Sao em không biết anh còn có một người em trai?" Phó Ấu Sanh chưa bao giờ gặp em trai của Thẩm Hành Chu.

"Lúc nó cùng mẹ anh rời đi, em còn nhỏ, không ai nhắc tới trước mặt em, em không biết cũng bình thường." Thẩm Hành Chu giải thích.

Phó Ấu Sanh biết việc cha mẹ Thẩm Hành Chu ly hôn.

Nhưng cô chưa từng nghe bất cứ ai nhắc đến mẹ anh ấy, trong loại gia tộc như bọn họ, ly hôn là chuyện vô cùng khó nói, cho nên cha mẹ Thẩm Hành Chu ly hôn, chỉ có người thuộc thế hệ trước họ biết, sẽ không đề cập với tiểu bối.

Phó Ấu Sanh há miệng, cảm thấy rất khó tưởng tượng.

Cư nhiên thật sự có người có thể ở gia tộc như Thẩm gia, Phó gia ly hôn thành công, hơn nữa còn dẫn theo nam đinh.

Thẩm Hành Chu thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, không khỏi nở nụ cười.

"Rất kinh ngạc?"

"Thật ra mẹ anh muốn ly hôn cũng bình thường, giống như chúng ta thoát khỏi gia tộc để được tự do. Bà ấy vốn chính là người phụ nữ đầy lãng mạn giàu tình cảm, cảm thấy tình yêu chính là tất cả, cho nên bất chấp tất cả gả cho cha anh, chờ sau khi kết hôn rồi mới biết, hôn nhân chưa bao giờ là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia tộc."

"Bà không chấp nhận được Thẩm gia khắp nơi quy củ, liền nghĩ cách ly hôn, anh là người thừa kế tương lai của Thẩm gia, bà ấy không dẫn đi được, chỉ có thể dẫn theo Thẩm Dục khi đó vẫn còn nhỏ."

Chuyện này là cấm kỵ ở Thẩm gia, vì vậy tiểu bối như Phó Ấu Sanh, sẽ không có bất cứ ai nhắc đến mẹ con Thẩm Dục với bọn họ.

Có lẽ là lường trước được chuyện nhà của Thẩm Hành Chu, bầu không khí nhất thời trầm xuống.

Sau đó vẫn là Thẩm Hành Chu phá vỡ cái bầu không khí này.

"Loại gia tộc giống như chúng ta, cưới vợ cũng thật sự không dễ."

"Làm không tốt thì bị ức hiếp rời đi."

Phó Ấu Sanh ngước mắt nhìn anh ấy: "Vậy nên anh đến tham gia show tạp kỹ, chính là vì không tìm được vợ?"

"Đúng vậy."

"Anh trai có phải rất thê thảm không."

"Em có nên đau lòng cho anh trai hay không, gả cho anh, chúng ta đều sẽ hạnh phúc." Thẩm Hành Chu nhìn cô, đáy mắt ôn nhuận như nước cười như không cười, "Tin rằng gia tộc của hai chúng ta đều sẽ vô cùng đồng ý."

Phó Ấu Sanh hoàn toàn không cảm thấy Thẩm Hành Chu đang nghiêm túc.

Xòe tay nhún vai vẻ mặt vô tội: "Vậy em không thể giúp rồi, dù sao bây giờ bố mẹ em đã không nhận em nữa."

Thẩm Hành Chu nhẹ nhàng nở nụ cười: "Không sao hết, em còn có anh trai."

"Đúng rồi, mấy năm trước không phải em nói với anh trai là, có bạn trai rồi sao? Bây giờ thế nào rồi?"

Kể từ sau khi cô có bạn trai, liên lạc với Thẩm Hành Chu càng ngày càng ít, cuối cùng gần như không có.

Phó Ấu Sanh cho rằng là vì lâu ngày không gặp, cho nên cuối cùng bạn bè đều sẽ xa cách, chưa từng đi sâu vào suy nghĩ lý do anh ấy không liên lạc với mình nữa.

Lúc này, nghe Thẩm Hành Chu nhắc tới Ân Mặc, mím mím cánh môi.

"Thì thế đó."

Không tình nguyện nhắc nhiều.

Thẩm Hành Chu biết lắng nghe chuyển chủ đề.

Bọn họ nói chuyện không có mang mic.

Hơn nữa trải qua nhắc nhở của Thẩm Hành Chu, quay phim không có đi theo cạnh họ, chỉ quay phim từ xa.

Chỉ có thể quay được biểu cảm vui vẻ khi họ trò chuyện.

Nhưng lại không ghi lại được bất kỳ âm thanh nào.

Thời gian buổi chiều.

Đã trôi qua trong khi Phó Ấu Sanh và Thẩm Hành Chu đang tán gẫu.

Dù sao hai người cũng đã không gặp trong thời gian dài như vậy, có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau.

8 giờ tối.

Bởi vì buổi ghi hình hôm nay kết thúc sớm, cho nên sau khi Phó Ấu Sanh ăn tối xong, liền về phòng nghỉ ngơi.

Vốn dĩ cô nên ở cùng phòng với một nữ khách mời bình thường khác.

Nhưng không biết vì sao.

Sau khi cô bước vào phòng thì phát hiện, trong phòng chỉ có một mình cô.

Hơn nữa...... dưới lầu vẫn luôn yên tĩnh.

Cứ như thể cả căn biệt thự lớn như vậy, chỉ có một mình cô.

Mà ――

Cùng lúc đó.

Các đạo diễn của tổ chương trình cảm thán: "Ân tổng quả là "tướng quân giận dữ vì hồng nhan"(*), vì không để người mình thích chịu ủy khuất, thế nhưng còn bao hết mấy căn biệt thự khác trong khu biệt thự."

(*)Tướng quân giận dữ vì hồng nhan. Câu gốc là 冲冠一怒为红颜 – Xung quân nhất nộ vi hồng nhan, dịch nghĩa: (Tướng quân) nổi giận dựng ngược cả tóc chỉ vì kẻ má hồng – Trích trong Viên Viên khúc (圆圆曲) của nhà thơ Ngô Vĩ Nghiệp vào thời Minh mạt Thanh sơ (cuối nhà Minh, đầu nhà Thanh).

"Mỗi khách mời một căn biệt thự."

"Không hổ là kim chủ ba ba." Phó đạo diễn rít một hơi thuốc, chậc một tiếng, "Ra tay đúng là hào phóng."

Đạo diễn: "Chúng ta đi theo hưởng sái Triệu Thanh Âm rồi, đêm nay tắt camera bên phía Triệu Thanh Âm đi. Để tránh quay phải thứ không nên quay."

Phó đạo diễn: "Được, tôi tìm nhân viên công tác setup một chút."

"Không, anh đích thân đi, nhất định phải thấy đã tắt hết, đêm nay anh nhìn chằm chằm bên phía Triệu Thanh Âm, tôi nhìn chằm chằm Phó Ấu Sanh bên này."

Tuy ghi hình chính thức đã kết thúc, nhưng trong phòng ở mỗi căn biệt thự đều sẽ có camera, sẽ báo cho khách mời biết chỗ nào có camera, sau đó lúc khách mời làm việc riêng, có thể che lại.

Phó Ấu Sanh không quên Văn Đình nhắc nhở cô.

Để cho khán giả thấy một chút mặt mộc của cô.

Vì vậy khi cô mặc một chiếc váy ngủ rộng màu trắng viền ren kiểu cung đình từ phòng tắm bước ra, camera trong phòng ngủ vẫn chưa tắt.

Quay thẳng vào mặt Phó Ấu Sanh.

Từ hình ảnh giám sát của bên phía đạo diễn, có thể thấy rõ được, da mặt trắng như trứng gà bóc vỏ của Phó Ấu Sanh, dưới camera độ nét cao thì càng mịn màng đến mức không thể nhìn thấy lỗ chân lông, trắng nõn rạng rỡ, cánh môi hồng nhuận, ẩm ướt tươi tắn như quả quả anh đào nhỏ, môi đỏ răng trắng, tóc đen da tuyết, quả thực chính là tiểu tiên nữ hạ phàm.

Đạo diễn cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình hơi run lên.

Đây là sắc đẹp thần tiên chí mạng gì thế!

Ông ấy cũng đã từng quay rất nhiều nữ minh tinh mặt mộc, cũng có những video nữ thần mặt mộc lan truyền trên mạng.

Nhưng không có tình trạng làn da nào tốt bằng Phó Ấu Sanh.

Sau khi chuyển màn hình sang bên Triệu Thanh Âm.

Đúng lúc Triệu Thanh Âm cũng vừa mới tắm xong, cũng là mặt mộc ra lò.

Cô ta cảm thấy mặt mộc của mình có thể khoe, các loại dược mỹ phẩm và mỹ phẩm chăm sóc da đắt tiền chất cả đống, cho dù tình trạng của bản thân có tệ đến đâu, cũng tốt hơn vô số người bình thường.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này cô ta tham gia không ít show tạp kỹ, cũng có phân đoạn để lộ mặt mộc, một cảnh cô ta ra khỏi nước, còn lên hot search, được khen là nữ thần mặt mộc.

Vì vậy bây giờ cô ta cũng dám để lộ mặt mộc.

Nếu như không nhìn Phó Ấu Sanh thì, thật ra Triệu Thanh Âm cũng coi như vẫn ổn.

Nhưng, đạo diễn vừa mới xem qua Phó Ấu Sanh, cảm thấy mặt mộc của Triệu Thanh Âm thật sự nhạt nhẽo.

Sau đó ông ấy lặng lẽ chuyển trở lại màn hình của Phó Ấu Sanh.

Thịnh thế mỹ nhan(*) như vậy, cho dù Phó Ấu Sanh không làm gì hết, chỉ ngồi yên ở đó, ông ấy thân làm khán giả cũng có thể xem cả đêm.

(*)Thịnh thế mỹ nhan – 盛世美颜: là một từ trên mạng dùng để chỉ một người có ngoại hình rất cao và đồng thời cũng rất chói mắt. Nó còn mang ý nghĩa ám ​​chỉ thời điểm xuất hiện đỉnh cao. (Theo Baidu)

Sau khi Phó Ấu Sanh tắm xong ra khỏi phòng tắm.

Bắt đầu yên lặng dưỡng da.

Động tác của cô rất chậm, rõ ràng động tác rất thường ngày, cố tình nhất cử nhất động đều đẹp mắt đến tận xương tủy.

Ngay cả đạo diễn cũng không biết dưỡng da thường ngày như vậy có gì đẹp mắt, nhưng tất cả phụ nữ trước khi đi ngủ đều sẽ vỗ vỗ đánh đánh, sao đến phiên cô lại đẹp mắt vậy.

Chờ đến sau này vào một này nào đó, sau khi gia thế của Phó Ấu Sanh được tuôn ra, đạo diễn nhìn hot search, mới hiểu rõ, đây chính là dáng vẻ được tu dưỡng từ trong xương cốt, khí chất phong nhã được dưỡng thành từ lúc nhỏ.

Đương nhiên, đây là chuyện của sau này.

Mà bây giờ.

Khóe mắt của đạo diễn vô tình nhìn đến hình ảnh ở cửa vào biệt thự của Phó Ấu Sanh.

Một chiếc ô tô sáng đèn dừng lại.

Rất nhanh, một người đàn ông mặc áo khoác màu đen từ trên xe bước xuống.

Thân hình người đàn ông cực tốt, áo khoác đen dài tôn lên eo thon chân dài của hắn, chỉ cần nhìn bóng lưng, liền biết là một đại soái ca.

Nhưng mà đẹp trai thêm nữa còn không phải là kẻ ngốc!

Nghi Thành bốn mùa như xuân, ai sẽ mặc đồ mùa đông, cũng không sợ cảm nắng.

Đạo diễn chỉ nhìn thôi đã cảm thấy nóng không chịu nổi.

Không đúng.

Trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là bảo vệ ở bên ngoài sao có thể để cho người khác vào đây!!

Đạo diễn ở ngay cạnh biệt thự của Phó Ấu Sanh, ông ấy lập tức dẫn theo nhân viên công tác lao ra ngoài, khó tránh là fan cuồng linh tinh gì đó, dọa đến khách mời.

Thư ký Ôn thấy boss nhà mình không thay quần áo, anh ta cũng không dám động.

Hai người cứ mặc áo khoác mùa đông như vậy, đứng ở cửa biệt thự.

Thư ký Ôn: "Ân tổng, hay là tìm đạo diễn hỏi thăm tình huống trước ạ?"

Ân Mặc giơ tay đang định gõ cửa, nghe vậy, cổ tay hơi khựng lại: "Cậu đi."

"Các người là ai!"

Đạo diễn đột nhiên lao ra hét lớn.

Thư ký Ôn ở trước mặt người khác vẫn là bộ dáng tinh anh.

Nhưng câu nói tiếp theo của đạo diễn suýt nữa khiến hình tượng tinh anh của anh ta sụp đổ.

Đạo diễn: "Lấm la lấm lét muốn làm cái gì!"

Con mẹ nó lấm la lấm lét.

Thư ký Ôn nhìn ánh mắt của đạo diễn, tựa như nhìn một người sắp nguội lạnh, về sau vị đạo diễn này có còn muốn lăn lộn trong cái giới này nữa không đây.

Đắc tội Ân tổng, còn đáng sợ hơn bị phong sát.

"Đạo diễn, tôi là trợ lý của Ân tổng, tôi họ Ôn."

"Ân tổng của chúng tôi tìm Phó tiểu thư có chút chuyện."

Ai?

Ân Ân Ân tổng???

Tay giơ loa của đạo diễn gần như gục xuống.

Nhìn người đàn ông mặc đồ đen hờ hững đứng trên bậc thềm kia mà chết lặng.

Sau đó không chịu nổi nuốt nuốt nước bọt, "Ân tổng?"

Ánh mắt Ân Mặc lãnh đạm, "Là tôi."

"Ngài ngài ngài có phải đi nhầm cửa rồi không?" Đầu óc đạo diễn mơ màng, không nghe thấy câu Ân tổng là đến tìm Phó tiểu thư kia của thư ký Ôn, vô thức nói, "Biệt thự của Triệu Thanh Âm ở bên kia."

Ông ta chỉ vào một căn biệt thự khác nói.

Giây tiếp theo.

Sắc lạnh trên khuôn mặt tuấn mỹ của Ân Mặc sắp lộ hết cả ra rồi.

Ai muốn tìm Triệu Thanh Âm.

Thư ký Ôn mắt thấy đạo diễn luôn tự sát mọi lúc.

Cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa: "Đạo diễn!"

"Người Ân tổng của chúng tôi tìm là Phó tiểu thư, nếu như ông có thể mở cửa, nhanh chóng mở đi."

Trong bóng đêm, đạo diễn cuối cùng cũng cảm ứng được ánh mắt thư ký Ôn truyền cho ông ấy.

Đầu óc bắt đầu hoạt động lại.

"Được được được."

Thân thể luôn phản ứng nhanh hơn đầu óc.

Sau khi đạo diễn mở cửa cho Ân tổng, trong đầu mới bắt đầu phản ứng, hóa ra người phụ nữ được Ân tổng chung tình không phải Triệu Thanh Âm, mà là Phó Ấu Sanh!!!

Mẹ ơi, đây là hướng đi thần kỳ gì thế.

Chưa bao giờ biết Ân tổng cùng Phó Ấu Sanh còn có đoạn này.

Chỉ có thể nói cái vòng này quá loạn, người tám cây sào không đánh tới, thế mà lại là một cặp?

Đợi sau khi Ân Mặc đi vào biệt thự.

Thư ký Ôn mới thở phào nhẹ nhõm, cởi bỏ áo khoác dày cộp trên người mình, chỉ mặc một chiếc sơ mi, mới cảm thấy sống lại.

Đạo diễn: "Thư ký Ôn, Ân tổng cùng Phó Ấu Sanh là...... cái này?"

Nhân tiện giơ hai ngón cái lên.

Nhìn động tác của ông ấy, khóe môi thư ký Ôn giật giật.

Có điều sự chuyên nghiệp được tu dưỡng tốt vẫn khiến khiến anh ta lộ ra nụ cười tươi: "Đúng, xin đừng nói ra ngoài."

"Phải rồi, Ân tổng của chúng tôi cũng định tham gia chương trình này, chi bằng chúng ta thảo luận chút sắp xếp ngày mai?"

Tâm can đạo diễn đều sắp nổ thành pháo hoa rồi: "Được, được."

Tràn đầy tâm trí đều là Ân tổng cũng muốn gia nhập chương trình của bọn họ.

Mãi đến khi đi theo thư ký Ôn cùng vào khu vực giám sát ở biệt thự bên cạnh, mới chợt nhớ ra.

Máy quay bên phía Phó Ấu Sanh chưa có tắt.

Thư ký Ôn tươi cười: "Không sao, đến lúc đó Ân tổng của chúng tôi sẽ xem thử, nếu như có thể cắt nối biên tập, cũng có thể cho tổ chương trình các ông sử dụng."

Đạo diễn: "!!!"

Còn có loại chuyện tốt này!!!

Không lo rating nữa.

Show tạp kỹ tình yêu này của bọn họ, có phải là show tạp kỹ tiết lộ tình yêu chân chính của nữ minh tinh không?

Nghĩ đến trước đó khi tổ chương trình bọn họ ký hợp đồng với Phó Ấu Sanh, đã đồng ý với Phó Ấu Sanh, không xào CP, chỉ mang đến một chút nhiệt độ cho chương trình của họ, mọi người tốt, cô tốt, tôi tốt, toàn bộ tốt.

Bây giờ nghe ý tứ của thư ký Ôn, hình như có thể xào với Ân tổng nha.

Đến lúc đó tiền vi phạm hợp đồng ――

Có Ân tổng ở đây, sợ cái gì!

Lồng ngực của đạo diễn lập tức ưỡn thẳng lên.

*

Cùng lúc đó.

Phó Ấu Sanh đang nhắn tin WeChat với Thẩm Hành Chu.

Tin nhắn WeChat cuối cùng của họ, vẫn là lúc Phó Ấu Sanh gia nhập giới giải trí, anh ấy hỏi cô vì sao lại muốn vào giới giiar trí, Phó Ấu Sanh trả lời anh, bởi vì thích đóng phim.

Thẩm Hành Chu chúc ước mơ của cô thành sự thật.

Từ lần đó trở đi, bọn họ đã không nói chuyện thêm lần nào nữa.

Phó Ấu Sanh rũ mắt nhìn WeChat.

Cửa sổ cùng rèm cửa đều đóng rất chặt, cách âm của phòng ngủ biệt thự cũng rất tốt, vì vậy cô không nghe thấy âm thanh bên ngoài.

Trên màn hình.

Thẩm Hành Chu: [Đêm nay có cơn dông, ở một mình có sợ không?]

Nghi Thành mặc dù ấm áp như mùa xuân, nhưng thỉnh thoảng buổi tối sẽ đột nhiên xuất hiện cơn dông, thường không kéo dài lâu, ngày hôm sau trời lại nắng.

Đúng lúc đêm nay trời sẽ có cơn dông.

Đầu ngón tay của Phó Ấu Sanh hơi khựng lại.

Trái lại không ngờ, Thẩm Hành Chu vẫn còn nhớ cô sợ sấm sét.

Ngay khi Phó Ấu Sanh chuẩn bị trả lời.

Đột nhiên.

Nghe thấy tiếng gõ cửa.

Trên gương mặt trắng trẻo của Phó Ấu Sanh thoáng qua một tia nghi hoặc.

Là nhân viên công tác hay là Thẩm Hành Chu?

Chắc không phải Thẩm Hành Chu chứ?

Phó Ấu Sanh lại liếc nhìn tin nhắn Thẩm Hành Chu gửi cho cô, sau đó bỗng nhiên, cô nghe thấy một tiếng sấm, vang vọng khắp bầu trời.

Như thể muốn xẻ đôi bầu trời đen tối.

Phó Ấu Sanh mở cửa phòng, mở miệng theo bản năng: "Anh ơi, em......" không sợ sấm sét nữa.

Vì vậy có thể tự ở một mình.

Không còn như lúc nhỏ.

"Gọi ai là anh trai?" Thanh âm trong trẻo lãnh đạm của người đàn ông quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai.

Nghe vào tai của Phó Ấu Sanh, thậm chí còn rõ ràng hơn cả tiếng sấm.

Đôi mắt ẩm ướt của Phó Ấu Sanh thoáng qua tia kinh ngạc mơ màng.

Ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông đứng ngược sáng.

Vẫn là khuôn mặt tuấn tú kia, nhưng lúc này ánh đèn rực rỡ chiếu xuống, người đàn ông lại như băng, cảm xúc nội liễm trước nay có chút không còn quản lý được nữa, nặng nề mà nhìn cô.

Giống như đang nhìn người vợ "hồng hạnh xuất tường"(*) của anh.

(*)Hồng hạnh xuất tường – 红杏出墙 (xuất xứ: bài Du viên bất trị của Diệp thiệu Ông đời Tống: 春色满园关不住,一支红杏出墙来 Xuân sắc mãn viên quan bất trụ, Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai; sắc xuân đầy vườn giam giữ lại không nổi, để một cành hồng hành vươn ra ngoài tường); dùng để hình dung phụ nữ đã có chồng nhưng còn lăng nhăng với người khác

Nhưng mà anh cũng không định đợi câu trả lời của Phó Ấu Sanh.

Ngón tay mảnh khảnh đè bả vai của cô, đẩy vào trong phòng.

Một tiếng rầm.

Cửa phòng đột ngột đóng lại.

Giây tiếp theo.

Phó Ấu Sanh cảm giác cổ tay của mình bị ấn trên bức tường lạnh lẽo, cánh môi nóng bỏng của người đàn ông lấp kín.

"Ô......"

Mọi thứ đều chỉ trong chớp nhoáng, thậm chí Phó Ấu Sanh còn chưa kịp phòng bị, sau lưng đã bị ép sát vào tường.

Ngẫu nhiên toàn thân đều bị lực đạo của người đàn ông triệt để khống chế, làm thế nào cũng không tránh thoát được.

Mắt của cô đối diện với ánh đèn sáng chói trong phòng ngủ, mắt có chút đau nhức.

Hai mắt theo bản năng nhắm lại, ngay lúc này, cô ngửi thấy mùi th,uốc lá bạc hà quen thuộc thoang thoảng trên người nam nhân, mơ hồ mang theo một chút hơi rượu, ý thức được anh cúi đầu, sống mũi cao thẳng lướt qua gò má cô, ngay sau đó tìm được môi của cô.

Giữa môi và răng, hơi thở của người đàn ông mãnh liệt mà ẩm ướt.

Phó Ấu Sanh thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, bàn tay nhỏ bé vô thức đẩy ngực anh, cách lớp vải nỉ thật dày, cô đột nhiên sững người trong giây lát, có chút hoảng hốt.

Trời nóng như thế, anh lại có thể mặc như vậy.

Thảo nào người anh nóng đến mức sắp bốc hơi.

Làn da của Phó Ấu Sanh lành lạnh, mặc váy ngủ rộng thùng thình, mỏng manh khiến cô không khác gì người giấy, mảnh khảnh yếu ớt, vòng eo chỉ một cánh tay có thể ôm trọn.

Dưới sự đối lập, hai người vừa vặn là đông hạ lưỡng trọng thiên(*).

(*)Tương tự với băng hỏa lưỡng trọng thiên (đã chú thích ở chương 21).

Người đàn ông khàn khàn thì thầm bên tai cô: "Thật sự nên dán cho em cái mác của anh."