Tiểu Tình Nhân Của Bác Sĩ Ác Ma!

Chương 55: Em là tưởng chu hạ



- Đẹp quá, bên ngoài đã đẹp mà trong này còn đẹp hơn.

Cầm được hai tấm vé vào trên tay mà Chu Hạ vui không tả nỗi. Cô cứ nhìn chằm chặp lấy chứng rồi cười toe toét làm Kha Luân cũng cảm thấy vui lây.

- Có được cái này rồi thì mọi thứ bán ở trong đây đều được miễn phí đúng không anh?

Chu Hạ kĩ càng, cẩn thận đọc từng câu từng chữ in trên vé. Cô hí hửng quay sang hỏi Kha Luân một lần nữa cho chắc chắn bởi cô rất sợ mình bị hố ở nơi công cộng lắm.

- Ừm.

Kha Luân vẫn là Kha Luân của ngày nào, vẫn kiệm lời như xưa. Bộ ngoài cái chữ " ừm " nhạt nhẽo ấy ra thì anh không còn từ nào khác hả trời? Chu Hạ không quan tâm đến anh nữa, cô bĩu môi chạy tung tăng đến các quầy bán đồ ăn trước đây. Có thực mới vực được đạo, làm gì thì làm phải ăn no bụng cái đã.

- Cho em một xiên với ạ.

Mùi thịt nướng thơm phức đã lôi kéo Chu Hạ mò đến nơi này, cô lễ phép đưa một ngón tay lên và nói với chị bán hàng. Phương châm bây giờ của Chu Hạ là " ăn ít nhưng ăn nhiều. " Mỗi món cô sẽ gọi một phần nhỏ thôi để giữ bụng còn nếm những món khác trong khu này nữa.

- Á...anh ơi, sao anh lại chen hàng.

Chu Hạ đang cùng với Kha Luân đứng xếp hàng rất nghiêm chỉnh, khi đã đến lượt cô nhận món thì đột nhiên có một người đàn ông chạy đến lấn ngang, còn vô ý dẫm mạnh vào chân cô nữa. Nếu không có Kha Luân ở phía sau đỡ lấy thì cô đã ngã xuống sàn rồi.

- Mày...à tôi xin lỗi, mời cô bước lên ạ.

Hắn ta còn đang định chỉ trỏ vào mặt Chu Hạ mà xỉ vả, mắng chửi nhưng đột nhiên thái độ, biểu cảm liền thay đổi ngay sau đó. Lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng. Hắn bước ra ngoài, ngoan ngoãn nhường chỗ rồi đi ra đằng sau đứng ở cuối hàng.

Chu Hạ ngước mặt lên nhìn vào Kha Luân nhưng chẳng thấy được điều gì bất thường ở anh cả nhưng cô biết chắc chắn là anh âm thầm đã ra mặt giúp cô. Chu Hạ vui sướng, mãn nguyện vô cùng. Thì ra cảm giác được che chở, bao bọc là như thể này.

- Xong rồi, chúng ta mau đi thôi.

Chu Hạ nhận lấy xiên nướng từ người bán hàng sau đó dắt tay Kha Luân đi sang nơi khác tiếp tục cuộc hành trình ăn uống của mình.

Hai mươi phút sau.

- Chu Hạ...anh hết tay rồi đấy!!

Trên tay Kha Luân đã vắt và cầm đầy những món ăn vặt ở các quầy hàng mà hai người đi qua. Nào là xiên que, xiên nướng, trà sữa...cô cứ lấy mỗi món một tẹo rồi cắn một miếng xong liền vứt vào tay anh. Chu Hạ xem anh như một chiếc thùng rác trong khi anh không hề thích ăn những thứ đồ vô bổ này.

- Thôi được rồi, em không ăn nữa. Chúng ta chơi đu ngựa nha anh.

Chu Hạ có chút nuối tiếc nhưng nhìn lại số thức ăn mà Kha Luân đang cầm đã nhiều quá rồi, thôi thì trong khoảng thời gian chơi các trò chơi ở đây cô sẽ ráng ăn hết để không bỏ uổng vậy.

- Trẻ con.

Mặt Kha Luân xụ thành một đống, anh bĩu môi nhưng rồi cũng cùng Chu Hạ lên chiếc ngựa gỗ chật chội kia ngồi suốt trong mấy tiếng đồng hồ.

[...]

Hai tiếng sau.

- Chu Hạ, anh có chuyện muốn...

Trên đường đi đến hầm đổ xe Kha Luân đã cố gắng bước đi thật chậm nhất có thể. Đến được xe rồi, anh quan sát xung quanh nhận thấy lúc này khá vắng vẻ, không có một ai cả.

Vào lúc Chu Hạ sắp sửa mở cửa đi vào thì anh đã níu chiếc áo khoác của Chu Hạ định nói điều gì đấy nhưng đột nhiên cô đã lên tiếng cắt ngang.

- Kha Luân ơi... trời lạnh như thế này làm em thèm cái gì đó có nước mà nóng nóng ghê.

Anh không biết là cô đang giả vờ phớt lờ, vờ như không nghe thấy lời anh nói hay đây chỉ là do cô vô ý không biết mà dứt khoát chui vào trong xe vừa xoa xoa chiếc bụng phẳng không đáy của mình vừa than thở, rầu rĩ với anh.

- Được rồi, anh sẽ đưa em đến một nơi. Đảm bảo không ngon không lấy tiền.

Kha Luân bất lực thở hắt một hơi, rồi cũng bỏ lại hoàn toàn những suy nghĩ của mình hùa theo Chu Hạ mà nói. Nghe nhắc đến đồ ăn thì Chu Hạ liền hớn hở. Cô ngay lập tức ngồi lại ngay ngắn, tự cài dây an toàn của mình. Háo hức, chờ đợi và tò mò không biết nơi mà anh vừa nhắc đến là chỗ nào mà Kha Luân lại khẳng định chắc nịch với cô như vậy.

- Chu Hạ, đến nơi rồi!

Chiếc xe chạy băng băng trên đoạn đường dài khoảng chừng năm phút thì đã đến nơi. Siêu xe sang trọng dừng ngay trước một sạp hàng nhỏ, ngoài lề đường trông chúng vô cùng đối lập với nhau.

- Omg...Người như anh mà cũng biết đến những nơi này sao?

Chu Hạ ngó nghiêng láo liên một lượt xong rồi phải kinh ngạc đến há hốc mồm tay đập bôm bốp vào người anh. Hồi giờ cô cứ ngỡ Kha Luân là người cao quý, sang trọng chỉ biết ăn nhà hàng chứ làm gì biết đến những mĩ vị bình dân như thế này.

Ting.

- À...mẹ em nhắn, anh đợi em một chút.

Khi cả hai chuẩn bị bước xuống xe thì đột nhiên tiếng chuông thông báo có tin nhắn đến từ trong túi xách nhỏ của Chu Hạ vang lên. Cô nghiêng người dựa vào cửa xe tránh né, lén lút xem đoạn tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại.

- Ồ...để anh mở cửa xe cho em.

Kha Luân bước xuống xe đi sang bên kia làm theo những gì mà mình vừa nói. Khi cánh cửa vừa mở ra cũng là lúc Chu Hạ nhấn gửi đi đoạn tin nhắn của mình mới gõ. Cô bỏ điện thoại vào lại trong ví rồi từ từ ra khỏi chiếc xế hộp tiền tỷ.

- Ôi chu cha, hôm nay con với bạn gái lại đến thăm và ủng hộ bà đấy à?

Từ phía sau sạp, ngồi kế bên nồi nước lèo là hình ảnh lam lũ của một cụ bà cũng đã có tuổi, vừa nhìn thấy Kha Luân và Chu Hạ đang ở phía xa đi tới thì giọng điệu hết sức gần gũi, giản dị của bà ấy đã cất lên.

Nhưng những gì mà bà ấy vừa nói ra đã khiến Kha Luân rất khó xử. Nhất thời không biết phải đối đáp lại thế nào, anh chỉ biết nắm chặt lấy bàn tay nhỏ ấy rồi nhìn nét mặt của cô mà phán đoán.

- Bà nhớ là bọn con quen nhau cũng khá lâu rồi, chắc cả hai đã kết hôn rồi nhỉ?

Bà ấy lại vô tư cất lời mà không hề biết rằng Kha Luân đang phải quằn quại, khổ sở ra sao. Cũng không thể trách bà ấy được bởi ngoại hình của Chu Hạ khá giống với Hương Diên, mà bà ấy lại lớn tuổi, mắt đã mờ rồi. Nhận nhầm cũng là điều không thể tránh khỏi. Nhưng bà cứ tiếp tục nói nhăng nói cuội như vậy thì Chu Hạ sẽ nghi ngờ anh mất.

- Em ngồi đi.

Kha Luân rút đẩu nhựa từ trong gầm bàn ra, đỡ lưng Chu Hạ để cô ngồi vào chỗ chắc chắn rồi mới đến lượt mình. Khi anh vừa đặt mông ngồi xuống thì bà cụ ấy lại nói tiếp.

- Hai phần như cũ đúng không con?

Nhưng lần này Kha Luân không nghĩ ngợi nhiều, anh gật đầu đồng ý mà không hề biết được cô gái bên cạnh đã trầm mặt, cuối nhìn xuống mặt đường để che giấu được nỗi ưu tư vừa mới xuất hiện.

Kha Luân thì đang mải mê lau chùi muỗng đũa, cho đến khi hai bát phở nóng hổi, thơm phức được bê ra thì anh mới nhìn cô. Nhưng lúc đấy Chu Hạ đã lấy lại được bình tĩnh mất rồi.

Nhìn hình thức bên ngoài của mỗi bát thì khá hấp dẫn. Gồm có hai con tôm, vài miếng bò tái cùng với một ít hành được rải đều lên trên bề mặt nước lèo.

- Không ngon sao?

Kha Luân đã động đũa nhưng cô thì vẫn ngồi thất thần nhìn chằm chằm vào món ăn trước mặt làm bà cụ sợ cô không hợp khẩu vị với món này mới lên tiếng hỏi.

- À...dạ không ạ. Con ăn ngay đây.

Chu Hạ mỉm cười rồi bóc đũa lên gắp từng miếng bún bỏ vào trong miệng mà nhai nhai, nhai đến nỗi trong khoang miệng đã tiết ra vị chua nhưng cô vẫn không thể nuốt nổi, phải nhờ đến Kha Luân vuốt hộ phần lưng thì cô mới có thể ăn được một hơn nửa tô bún, no nê rồi thì cả hai cùng nhau đi dạo bộ vài vòng xung quanh đây rồi mới lên xe về biệt thự.

- Chu Hạ...anh không muốn em làm tình nhân nữa, anh muốn cho em một danh phận mới. Em đồng ý làm bạn gái anh nha!

Trên suốt chặng đường hai người không hề hó hé với nhau một lời nào, ai nấy đều im lặng như tờ. Không còn cảm giác nhộn nhịp, ríu rít như lúc còn ở Cemer nữa. Đang đi thì bỗng nhiên Kha Luân tiến lên trên rồi bất ngờ chặn trước mũi chân của Chu Hạ. Anh quỳ xuống, lấy từ trong túi áo ra một hộp nhẫn bằng nhung mềm, bên trong chứa một chiếc nhẫn kim cương trông đơn giản nhưng rất có giá trị sau đó lấy nhẫn ra đặt ở trước đầu ngón tay cô, đợi chờ sự đáp lại từ Chu Hạ.

Khoé mắt Chu Hạ đã ửng hồng, những giọt nước mắt đã ứa ra, đến vành mi cũng chẳng thể cản nỗi chúng, và cứ thế từng hạt, từng giọt nước mắt đa lăn dài trên gò má của cô.

Những biểu hiện ấy làm cho Kha Luân nghĩ rằng cô đã nguyện lòng đồng ý, cô vui đến nỗi bật khóc, nhưng khi anh đang định đẩy chiếc nhẫn vào ngón tay ấy thì Chu Hạ bỗng dưng rụt về. Cô  đút tay vào hai bên túi áo khoác, chậm rãi, từ tốn nói.

- Kha Luân, em dị ứng với hành. Anh không biết sao?

- Anh xin lỗi!

- Kha Luân, em ghét phải mang giày cao gót, em cũng không thích thả tóc.

- Anh xin lỗi!

Là do anh sai sót, anh quên mất phải hỏi ý kiến của Chu Hạ. Anh đã tự quyết định tất cả nhưng không hề biết cô thích và không thích thứ gì. Bây giờ ngoài hai từ xin lỗi ra anh chẳng biết giải thích, hay ngụy biện được cho bản thân mình. Bởi đây hoàn toàn là lỗi của anh.

- Và đặc biệt hơn, em là Chu Hạ, là Tưởng Chu Hạ chỉ mới mười bảy tuổi chứ không phải Hương Diên của anh.