Tiểu Tình Ca Tần Ca

Chương 70



Lữ – Mèo máy màu hồng

“Đương nhiên rồi.” Thời Niệm Ca phì cười, nhìn thấy ánh mắt Tần Tư Đình cứ ngây ngốc dán chặt lên bóng dáng nhỏ bé, dường như đây là lần đầu tiên kể từ khi cô biết Tần Tư Đình, đường đường là Tần Thần thời trung học mà lúc này đây cứ đờ người ra mãi chẳng phản ứng: “Chú đẹp trai vốn là ba con mà! Chú đẹp trai sợ con không thích mình, cho nên mới giả làm chú để làm quen với con, con thấy mẹ giữ lời không, nói tìm ba cho con là lập tức tìm về ngay.”

“Mẹ đúng là lợi hại, Lạc Lạc yêu mẹ nhất!” Thời Khả Lạc vừa nghe vậy, hưng phấn xoay người lại nhào vào lòng Thời Niệm Ca, cái đầu tí hon cọ cọ, vô cùng hài lòng với việc ‘mua’ ba này của Thời Niệm Ca.

“Ngoan.” Thời Niệm Ca yêu thương vuốt ve đầu con gái, ngước mắt lên nhìn người đàn ông vẫn còn đang đứng như trời trồng, khóe mắt cong cong: “Tần Tư Đình, chúng ta ăn cơm thôi, bằng không sẽ trễ đấy.”

Ánh mắt đen kịt khó nhìn ra tâm tư của người đàn ông bất chợt nhìn về phía cô.

Một lúc sau, môi mỏng giật giật: “Em cứ thế lừa con bé à.”

Thời Niệm Ca: “…” Cô lừa Lạc Lạc lúc nào, cô vốn định chủ động giúp con bé tìm Tần Tư Đình về làm ba mà!

“Nếu như anh không biết sự tồn tại của Lạc Lạc trước, em định giấu anh bao lâu nữa?”

“… Em nào biết được Lạc Lạc đã sớm gặp anh ở nhà trẻ đâu.” Thời Niệm Ca hơi chột dạ, nhưng mà ỷ vào việc Tần Tư Đình không dám làm gì cô, cho nên nói chuyện không hề kiêng dè: “Em đã sớm dạy Lạc Lạc không được tùy tiện bắt chuyện với người lạ rồi, ai ngờ lúc ấy anh bản lĩnh như thế, giống như buôn người vậy.”

Vừa nói xong, cô lập tức cảm thấy ánh mắt kia lạnh đi.

“Chưa nghe rõ.”

“Không, không có gì, mau ăn sáng thôi.” Cho dù giọng nói Tần Tư Đình vô cùng bình thường, nhưng Thời Niệm Ca lại cảm thấy bản thân đã rét run lên rồi, vội vàng im chặt miệng, trực tiếp ôm bạn nhỏ Thời Khả Lạc đến bàn ăn, không dám ngoảnh lại nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa nhà bếp nữa.

Hai mẹ con Thời Niệm Ca cơm nước xong xuôi, Tần Tư Đình mới hoàn hồn lai từ tiếng gọi ‘ba’ của Lạc Lạc, cuối cùng động tác mới linh hoạt lại, anh theo sau Thời Niệm Ca và bạn nhỏ Thời Khả Lạc ra xe, rồi mở cửa ngồi vào vị trí lái xe.

“Ba đẹp trai, tối nay Lạc Lạc muốn ăn mì trộn ba làm.” Mới vừa ăn sáng xong con mèo tham ăn này đã ngồi thảnh thơi trên ghế trẻ em, đắc ý cười tủm tỉm nhìn Tần Tư Đình đang chuẩn bị lái xe.

Thời Niệm Ca thấy hôm nay vui như vậy, dứt khoát không ngăn cản Lạc Lạc tình cảm với ba đẹp trai nữa, im lặng ngồi phía sau nhìn ngắm cảnh hai bên đường.

Tần Tư Đình tỉnh bơ nhìn Thời Niệm Ca đang ngắm cảnh qua kính chiếu hậu.

“Em thì sao?”

Thời Niệm Ca: “Hở, em giống Lạc Lạc, cái gì cũng được.”

“Muốn ăn mì trộn không?”

“… cũng được.”

“Ừm.” Người đàn ông phát ra một giọng đặc sệt âm mũi đơn giản, nhưng lại tựa như một công lông vũ khẽ phe phẩy trái tim Thời Niệm Ca, hơi thở và trống ngực bất giác tăng lên.

Hơn nữa, món mì trộn đã tồn tại rất lâu rất lâu rồi… giống như đang được lôi ra từ trong mớ hồi ức hỗn độn.

Khi ấy, ngày nào cô cũng chỉ ước tan học được cùng Tần Tư Đình về nhà, sau đó cùng nhau nấu cơm rồi ăn cơm, cuối cùng cô sẽ mặt dày ở lại cho đến khi Tần Tư Đình ép thì cô mới lưu luyến bò về nhà. Nhưng lúc này có thêm Lạc Lạc, chưa bàn đến việc mối quan hệ của hai người chưa hoàn toàn thân mật như trước, nhưng ít ra, những việc mờ ám không thể làm trước mặt con nhỏ.

Trong xe vô cùng yên tĩnh, đặc biệt sau khi đưa bạn nhỏ Thời Khả Lạc đến trường, bên trong càng lặng lẽ hơn, yên tĩnh đến mức ví như một cây kim có rơi xuống cũng nghe rõ mồn một.

“Tần Tư Đình… Em nghe bác sĩ Chu nói… Gần đây anh không khám bệnh hả?” Trong đầu đột nhiên nhớ lại lời bác sĩ Chu nói khi đi thực tập, Thời Niệm Ca thấy lúc này cũng không có chuyện gì khác để nói, cô không nén nổi tò mò hỏi anh.

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com