Tiểu Thuyết Thanh Gươm Diệt Quỷ: Đóa Hoa Hạnh Phúc

Chương 12: Câu chuyện về Học viện Kimetsu



Học viện Kimetsu bao gồm phân khu cấp hai và cấp ba.

 

Đây là một ngôi trường cực kì bình dị được người dân ở thị trấn Kimetsu yêu thương.

Ngôi trường không quá ưu tú, không cần phải tuyển sinh lên cấp và cũng không phải là một ngôi trường quá tồi.

Nhưng có điều ở đây khiến nó khác thường.

Chả biết lí do tại sao mà ngôi trường này toàn hội tụ những người có vấn đề.

*

"Cậu không muốn làm Ủy viên ban kỉ luật nữa à?"

"Ahh..."

Sau khi nói ra những suy nghĩ tận đáy lòng mình với người bạn ở sau sân trường trong giờ nghỉ buổi chiều, Zenitsu uể oải gật đầu.

Chỉ việc đi kiểm tra đồng phục vào buổi sáng cho cái trường có vấn đề này thôi mà đã lấy đi hết năng lượng của cậu ta.

Zenitsu bị đối xử thậm tệ nhiều cách khác nhau. Nào là tên được sói, à không, được lợn rừng nuôi dưỡng gây náo động truyền thông- thanh niên Hashibira Inosuke (không thèm đóng cúc áo, đi chân trần, chả mang thứ gì khác ngoài cơm hộp), nào là đội trưởng câu lạc bộ bóng chuyền, Susamaru (luôn mang theo quả bóng bằng kim loại đi khắp nơi), nào là cô gái có tính cách mạnh mẽ và ngoại hình nóng bỏng Ume (ăn mặc gợi cảm, ghét xấu xí và ghét người khác sửa đồng phục của mình), và anh trai cổ (cực kì cuồng em gái đồng thời rất giỏi trong việc đánh lộn). Cứ như thế, tâm trí và thể xác cậu dần dần bị suy sụp.

"Tớ chịu đủ lắm rồi.....Tớ đâu có muốn làm đội trưởng ban kỉ luật chút nào đâu. Chỉ tại  ngay ngày bầu cử đội trưởng tớ lại không có mặt mới chứ...."

Zenitsu sụt sịt.

"Làm đội trưởng Ủy viên ban kỉ luật cho cái trường này thực sự quá khó đối với tớ.... "

"Nhưng mà tớ thấy Zenitsu rất phù hợp với công việc này mà."

Tanjirou trĩu hai chân mày xuống, cậu cố khích lệ Zenitsu.

"Vì cậu rất chi là tốt bụng. Nhìn nè, đôi bông tai mà cha tớ để lại không bị tịch thu là nhờ Zenitsu cả đấy—"

Nhưng Zenitsu lại trừng mắt nhìn người bạn tốt của mình bằng ánh mắt khinh bỉ.

"Thế thì cậu đi mà làm đi!!! Đi làm việc đó thay tôi đi!!"

"Ờ thì—.... Nhưng mà tớ còn phải phụ giúp gia đình vào buổi sáng nữa..."

Nhà của Tanjirou là một tiệm bán bánh nổi tiếng, mỗi sáng nướng khoảng tầm cả ngàn chiếc. Tuy nhiên, cậu lại thích ăn cơm hơn là bánh mì nên ít người biết là cậu luôn có bữa sáng chuẩn kiểu Nhật vào mỗi buổi sáng.

Chuyện không có liên quan mấy, em gái cậu, Kamado Nezuko là cô gái xinh đẹp tuyệt trần và luôn ngậm theo ổ bánh mì Pháp. Chính vì thế, mọi người rủ rỉ tai nhau nói thế này:

" Nếu bạn đụng trúng nhỏ Kamado ở ngay góc quẹo thì bạn có thể biến nó thành bối cảnh như truyện tranh thiếu nữ :" Cuộc gặp gỡ tình cờ do va vào thiếu nữ đang ngậm ổ bánh mì" sẽ trở thành hiện thực!"

Tiếc thay là chưa có tên nào đạt được ước mơ đó cả.

Tất cả là do một thằng nào đó đã trộm thương thầm nhớ cô ấy một cách điên cuồng (đơn phương thôi). Cho dù là trên đường đến trường hay là sau giờ học, tên đó luôn núp sau bốt điện thoại và theo dõi cô ấy. Bình thường thì như là cái đứa vô dụng, nhưng chỉ cần liên quan đến Kamado Nezuko cái thôi là phát huy hết sức mạnh như một con quỷ.

"Thế nên cậu hãy giúp tớ từ chức cái vị trí "hoàn hảo" này đi được không?! "

" Sao cậu lại không nói chuyện trực tiếp với thầy Tomioka luôn đi? "

Nghe câu hỏi hết sức ngây thơ của Tanjirou, một bộ mặt đầy căm phẫn hiện lên trên mặt Zenitsu.

" Sao mà ổng dễ dàng đồng ý được!! Cứ mỗi lần tớ xin từ chức là ổng lại làm khó tớ rồi đập cho tớ một trận rồi nói "Sao cậu không ngoan ngoãn nhuộm lại tóc đen đi cho tôi nhờ?". Thiệt tình, ổng bị cái quái gì thế? "

Thầy giáo bộ môn thể dục kiêm cố vấn Ủy viên ban kỉ luật, thầy Tomioka Giyuu, luôn luôn có bộ mặt vô cùng nghiêm khắc. Thầy luôn cái tay động thủ trước cái miệng, thế nên ngoại trừ Tanjirou và một số cực ít học sinh ra, còn lại hầu hết thì ai nấy cũng đều khiếp sợ thầy.

Hội PTA đã sắp xếp nhiều cuộc họp để giải quyết vấn đề này với thầy, về cơ bản thì không còn là hội Phụ huynh - Giáo viên nữa mà thành hội Phụ huynh - Tomioka luôn rồi.

Nhưng thầy vẫn trơ cái mặt ra và cũng chẳng hề hay biết gì về việc nguy cơ bị sa thải cả.

Có tin đồn rằng thầy là người thực sự rất tốt và thậm chí còn nuôi cả mèo con mà thầy tìm thấy được vào một ngày mưa. Tuy nhiên, không có bằng chứng xác thực nào chứng minh tin đồn đấy là có thật nên cũng chả cải thiện được tiếng tăm của thầy là bao.

"Nói vậy thế là cậu vẫn chưa nói chuyện được với thầy Tomioka à.....?"

"TỚ - ĐÃ - GẦN - NHƯ - NÓI - QUÁ - NHIỀU - LẦN - RỒI!!!!"

Zenitsu phát cáu, nói lớn tiếng.

"Tớ đã nói với thầy ấy rất nhiều lần, nhưng ổng có bao giờ thèm nghe tớ nói đâu!! Mỗi lần tớ nói đến chuyện này, là bị ăn đấm!! Ngay cả khi tớ chỉ tính định nói thôi, cũng bị ăn đấm!! Ổng bị làm sao vậy?! Tại sao cái thể loại người thế này lại trở thành giáo viên được?! Cái gã Tomi—ughhhhhhh!!! "

“Zenitsu?!”

Thế là, chỉ định nhắc cái tên Tomioka thôi là Zenitsu đã cảm thấy buồn nôn. Có khi là bị dị ứng với tên Tomioka không chừng.

Zenitsu ngạc nhiên khi mặt tối trong trái tim cậu chưa bao giờ nghĩ nó sâu đến vậy. Tanjirou nhìn vào tình hình này và dường như hiểu được nó nghiêm trọng đến mức nào, cậu gật đầu và nói:

"Tớ hiểu rồi. Thế còn như này thì sao nhỉ? Zenitsu? Đi nói chuyện với thầy Tomioka lúc tâm trạng của thầy ấy tốt lên ý. Tớ cũng sẽ đi cùng với cậu."

"Lúc mà tâm trạng của ổng tốt lên? Có cả lúc đấy á?"

Ngày được nhận lương?

Hay là vào ngày thứ Sáu đặc biệt vào mỗi lần cuối tháng?

Hay là sắp đi hẹn hò? (Có nghĩa ổng có người ổng thích á?)

Dù thế nào, Zenitsu cũng không thể tưởng tượng nổi khi thầy Tomioka trong tâm trạng tốt là như thế nào. Không, có mà cậu ta không muốn tưởng tượng ra thì đúng hơn.

"Là món cá hồi hầm củ cải đó! "

Zenitsu chỉ tưởng tượng trong đầu thôi đã rùng mình khiếp vía. Tanjirou nói một cách cương quyết.

"Hả?!"

"Thầy Tomioka thích ăn món cá hồi hầm củ cải đó!"

"Thế là thế nào? Sao cậu lại biết? Đáng sợ thế!"

"Thực ra là trước khi tớ vào học trường này, anh Giyuu—à không thầy Tomioka là khách quen của tiệm bánh nhà tớ."

Do đó, Tanjirou thỉnh thoảng có nghe vị khách hàng này thường xuyên trò chuyện, và đúng là một nguồn tin đáng tin cậy.

"Tớ nghe nói rằng chỉ khi thầy Tomioka ăn cái món đó thì thầy sẽ nhoẻn miệng cười đấy."

"Gì?! Cười á?! Ổng mà cười á?! Kinh chết đi được!!"

Nhìn Zenitsu run rẩy như chiếc lá khô, Tanjirou kiên nhẫn nói:

"Mỗi ngày thầy Tomioka đều đến nhà ăn của trường để ăn món cá theo ngày của bên nhà ăn. Và hôm nay món đấy chính là—"

"Đừng nói với tớ là—"

Giờ thì, Zenitsu cuối cùng cũng nghiêm túc trở lại và cậu nhìn chằm chằm vào Tanjirou. Tanjirou gật đầu chắc nịch.

" Chính là cá hồi hầm củ cải!!! "

" Aaaaahhhhh...... Tanjirou!!!!!! "

Zenitsu xúc động đến nỗi nước mắt nước mũi đầm dìa chảy dài, cậu ôm chầm lấy khuôn mặt đầy mãn nguyện của Tanjirou.

"Cậu đúng là bạn thân nhất của tớ mà!!!"

"Đau, Zenitsu."

"Đã quyết định vậy thì mau đến nhà ăn thôi nào!"

Zenitsu giục bạn mình.

Đi đến nhà ăn với tinh thần phấn khởi, thầy Tomioka đã ngồi một mình một chỗ tại cái ghế trước cửa sổ. Trước mặt thầy là cái khay phần món cá ngày hôm nay.

Hai người họ ở vị trí chéo sau lưng thầy Tomioka nên không có thấy rõ được mặt thầy. Nhưng mà nhất định là sẽ là một gương mặt vô cùng hạnh phúc chưa từng ai thấy trước đây.

Tanjirou lặng lẽ gật đầu và Zenitsu cũng gật đầu đáp lại.

Zenitsu tiến đến bên thầy Tomioka và cậu cố kìm nén cơn nôn để gọi thầy.

"Thưa thầy Tomioka! Em có vài lời muốn nói với thầy! "

Thầy Tomioka quay đầu lại.

“Agatsuma….”

"Em không muốn làm Ủy viên ban kỉ luật nữa, em muốn từ—"

"Thế bao giờ cậu mới chịu nhuộm lại tóc đen cho tôi đây hả?"

Chưa đợi cậu nói xong, một cú đấm chẳng ai địch nổi giáng đòn chí mạng vào má cậu.

Một cú đấm chẳng thấy hạnh phúc khi ăn cá hồi hầm củ cải đâu, mà chỉ thấy khuôn mặt giận dữ của thầy Tomioka.

" Thân đi làm Ủy viên ban kỉ luật mà không đi làm gương cho người khác. Mau đi nhuộm đen lại cho tôi càng sớm càng tốt!"

“………….”

Lời nói lạnh lùng sắc bén của thầy đã khiến Zenitsu không kịp đáp trả, gục ngã tại chỗ.

(Sao......sao lại thế....tại sao vậy...... Chả phải thầy ấy sẽ nở một nụ cười khi ăn món cá hồi hầm củ cải hay sao.........? )

Đầu óc cậu trở nên mù mịt, cậu tự hỏi mình.

Trước mắt cậu, cậu thấy người bạn mình đang hoảng loạn chạy đến cùng với khay cơm mà thầy Tomioka đang ăn.

Tuy nhiên, thứ bên trong cái bát gốm hoa văn ấy không phải là cá hồi hầm củ cải—

(Món...đó....là....cá cam....hầm củ cải sao?)

Là vậy sao? Đằng sau cơn bực tức trong lòng với bạn mình, Zenitsu dần mất đi ý thức.......

*

"Tớ xin lỗi!! Tớ thực sự xin lỗi cậu, Zenitsu! Tất cả là lỗi của tớ!!"

"........... Không.........chả giúp được gì đâu."

Sau giờ học, Tanjirou đến phòng y tế để đón Zenitsu về. Thấy Tanjirou cúi đầu xuống và hết lời xin lỗi, Zenitsu nằm trên giường nhẹ nhàng lắc đầu.

" Kể cả món cá hồi bị thay thành món cá cam cũng không phải lỗi của cậu đâu... Lỗi chỉ tại do số tớ xui quá thôi......ah ha ha ha ha"

“Zenitsu……”

Zenitsu nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh nhìn xa xăm, còn người bạn cậu thì cảm thấy khó chịu trong lòng và cau mày.

Sau đó, Tanjirou cố tỏ ra vui vẻ và nói:

"Zenitsu à, tớ vừa suy nghĩ thế này."

"Hử?"

"Tụi mình sẽ nói chuyện với các giáo viên khác ngoài thầy Tomioka thì sao nhỉ?"

"Ý cậu là đi tìm giáo viên khác ngoài thầy Tomi—không, ngoài cái ổng đó á?"

Zenitsu có hơi sợ chút và cậu liền thay đổi cách nói chuyện với thầy Tomioka.

"Như là—?"

"Hmm—"

Tanjirou suy nghĩ một lúc.

"Thầy Uzui dạy môn mỹ thuật?"

"Không!! Tụi mình không thể tìm thầy Yakara (thầy- bạn - tốt) được!! Tớ không thích thầy ấy chút nào!!"

"Thế đi tìm thầy Kyogai dạy môn âm nhạc đi!"

"Chả phải sau khi nhìn cái mặt cậu thì kiểu gì thầy ấy cũng cảm thấy không khỏe à?"

“?”

Chả là, Tanjirou bị mù thanh nhạc đến mức bản thân cậu còn không nhận ra được. Bởi vậy, sau khi nghe những lời Zenitsu nói, cậu nghiêng đầu bối rối và lại tiếp tục suy nghĩ tiếp. Một tia sáng lóe trong đầu cậu.

"Tớ biết rồi. Tụi mình sẽ đi tìm thầy Rengoku!"

"Phải đấy! Mau đi thôi nào!"

Zenitsu lớn giọng, nhảy ra khỏi giường nằm.

"Thầy Rengoku là một người rất tuyệt vời. Thầy chắc chắn sẽ không thua thầy Tomi— không, thua cái tên đó được. Và thầy còn là người rất tốt bụng nữa!"

Rengoku Kyoujurou là giáo viên dạy bộ môn lịch sử, là người có niềm đam mê giảng dạy và tình yêu với bộ môn lịch sử cũng như học sinh của mình. Mặc dù có tiếng trong trường nhưng thầy hay không lắng nghe người khác nói, tuy vậy nhưng thầy luôn giữ vững vị trí top 1 giáo viên được yêu thích nhất trong Học viện Kimetsu.

Một vài người hâm mộ thầy nói rằng:

"Khi thầy xắn ống tay áo để lộ cánh tay đầy những cơ bắp săn chắc của thầy lên, tim tớ cứ đập thình thịch ý!"

"Tớ muốn là cái kẹp cà vạt của thầy!"

"Tớ ước thầy mãi mãi được trẻ trung và tuyệt vời như thế..."

Khi hình ảnh trong sáng và chân thật của thầy được lan rộng, có tin đồn rằng rất nhiều người đã giới thiệu cho thầy đầy những vị hôn phu, và kết quả là thầy từ chối hết bọn họ.

" Nhưng giờ thì thầy Rengoku đang ở đâu nhỉ? "

"Chắc là thầy ở trong phòng giáo viên? "

"—Thầy Rengoku đang ở phòng thư viện."

“?!”

Đột nhiên, một giọng nói phát ra từ chiếc giường bên cạnh. Zenitsu giật mình hoảng sợ.

Qua tấm rèm được ngăn cách giữa các giường với nhau, họ thấy một nam sinh mặt trông không được vui.

"Ah... Chào, chào cậu."

Zenitsu hoảng hốt cúi đầu chào cậu ta.

"Tụi tớ xin lỗi vì đã làm ồn."

Tanjirou xin lỗi chân thành nhưng cái mặt của cái cậu nam sinh ấy vẫn vậy.

"Nếu mấy người tự biết mình ồn ào rồi thì mau ra ngoài đi. Tôi ghét nhất người khác làm phiền tôi khi tôi đang nằm trong phòng y tế nơi cô Tamayo làm việc, lắng nghe âm thanh cô Tamayo làm việc qua tấm màn này."

Cậu nam sinh giận dữ nói và kéo mạnh tấm rèm lại.

Ngay sau đó, cô Tamayo - bác sĩ của trường bước ra sau tấm rèm ở phía bên kia.

" —Ara, Agatsuma, em dậy rồi hả? Tốt quá! "

" Vâ, vâng ạ! Em cảm ơn cô! "

" Dù giờ trông em không còn mệt mỏi như trước nữa, nhưng đừng bắt ép bản thân quá nhé. Em cứ ngả lưng thêm khoảng 30 phút nữa cũng được."

Cô Tamayo nở một nụ cười dịu dàng.

Ngay sau đó, một mối thù hận tỏa ra cùng với câu nói "Cút mau!" từ phía sau tấm rèm bên kia.

"Em, em ổn rồi ạ! Em sẽ quay lại sau!"

"Cảm ơn cô rất nhiều ạ!"

Cảm thấy không khí có phần đầy ý định giết chóc, hai người họ hoảng hốt nói lời cảm ơn rồi chạy bắn ra khỏi phòng y tế như đang chạy trốn khỏi kẻ thù.

Tất cả là do "Vua phòng y tế" - Yushiro.

Nghe nói rằng cậu ta dành nhiều thời gian ở phòng y tế hơn là trong lớp học. Cậu ta sẽ không tha thứ cho một ai dám bén mảng tới phòng y tế, ngay cả những người bị bệnh nặng.

Ngoài ra, không một ai biết cậu ta bao nhiêu tuổi, học bao nhiêu năm hay học lớp mấy, thậm chí còn không biết cậu ta là học sinh của trường Kimetsu.

*

Khi họ đến phòng thư viện, thầy ấy sắp rời đi.

"Thưa thầy Rengoku—"

"Ồ, gì thế? Em đang tìm tôi hả, cậu bé?"

Thầy nói với nụ cười đầy sức sống và lôi cuốn ấy.

Tay thầy ấy đang cầm những cuốn sách có tựa đề như là "Goal! Bento man", "365 ngày với bento siêu ngon", "Những món bento được trẻ em yêu thích nhất" và những cuốn khác chỉ làm cho người ta muốn cứng họng.

“…………(Nói đi!)”

“…………(Cậu mới là người nên hỏi chứ? Zenitsu? )

Tanjirou và Zenitsu lặng lẽ đẩy hết trách nhiệm lên nhau.

Tuy nhiên, thầy Rengoku không có để ý đến biểu hiện lạ trên khuôn mặt của họ. Thầy không phải là một người chậm chạp, nhưng thầy không có kĩ năng xử lý mấy cái chuyện nhỏ nhặt hay là đọc suy nghĩ của người khác.

Không còn cách nào khác, Tanjirou đành phải nói ra và cậu hỏi:

"—Um, thầy ơi, nếu em không nhớ nhầm thì...hiện giờ thầy vẫn đang ở nhà của thầy phải không ạ? Liệu thầy có thể cho em biết....nếu như thầy kết hôn thì sao?"

"Àhhh! Thầy ở với bố mẹ với em trai thầy! Thầy không kết hôn với ai hết! Sao em lại hỏi vậy, nhóc Kamado? "

"......Có phải thầy đang định tự làm bento không ạ? "

" Àhhh! Ý em là vậy hả! "

Thầy Rengoku cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra và cười toe toét, khoe hàm răng trắng như ngọc.

" Dạo gần đây mẹ thầy bận rộn với công việc, cho nên thầy muốn chuẩn bị bento cho em trai thay mẹ. "— đó là những gì mà thầy ấy nói.

" Mặc dù kĩ năng của thầy chưa bằng mẹ được, nhưng thầy vẫn muốn nấu một số thứ mà Senjurou thích ăn."

Lòng chân thật của thầy không còn gì để diễn tả được và sau khi nghe vậy, mọi người đều cảm thấy ấm lòng. Không giống như Tomioka, mỗi lần thầy ấy mở mồm ra là chỉ khiến người ta khó chịu.

" Thế nào? Hai đứa có muốn thử nấu ăn không? Nếu không có vấn đề gì, mấy đứa có thể đến nhà thầy sau đó!"

"Không, không phải vậy ạ! Tụi em có vài chuyện muốn bàn tán với thầy, thầy ạ—"

Trước lời mời thẳng thắn như vậy, Tanjirou nhanh chóng trả lời.

"Phải không? Zenitsu?"

"Dạ—dạ vâng. Chả là chuyện là về thầy Tomioka đó ạ......."

"Tomioka? Ý em là thầy Tomioka, đồng nghiệp của thầy ý hả?"

"Vâng. Thực ra là em muốn từ chức Ủy viên ban kỉ luật, nhưng thầy Tomioka không chịu lắng nghe em nói cả...."

Zenitsu nói về vụ việc xảy ra ở nhà ăn học sinh, nơi xảy ra sự việc vừa rồi.

 

 

“Uu.”

Sau khi nghe câu chuyện đầy rắc rối ấy, thầy Rengoku vui vẻ bày tỏ ý kiến của mình.

" Cá hồi hầm củ cải nghe không tệ! Cá với rau củ tươi kết hợp lại rất tốt cho cơ thể, nay lại đúng mùa củ cải nữa. Và cả hàm lượng dinh dưỡng cực kì cao."

"Hả?!"

"Dạ, không, về chuyện đó....."

"Không cần chần chừ, đi siêu thị mua đồ với thầy xong rồi thì về nhà thầy nhé! Mua củ cải từ chính cửa hàng rau củ và cá hồi từ cửa hàng bán cá sẽ ngon hơn nhiều."

"Em đã nói rồi mà, tụi em không có ý định—"

"Không cần phải ngại, thầy sẽ cho em mượn tạp dề của thầy!"

"Không phải như thế ạ!"

"Thầy ơi, cá hồi và củ cải không có phù hợp để bỏ vào cơm hộp, phải không ạ? Nếu không có vách ngăn ở hộp thì cơm sẽ bị nhão đúng không ạ?"

"?! Không phải, cậu hiểu nhầm rồi đấy, Tanjirou!!"

"Đúng rồi, còn phải nấu thêm cơm nữa. Nếu chỉ ăn món chính mà không có cơm thì mất cân bằng dinh dưỡng đấy! "

" Thế còn làm cơm trộn thì sao ạ? "

" Ý kiến hay đấy! Được rồi, tí nữa thầy sẽ đi đến cửa hàng bán gạo đây! "

" Em đã nói là không phải như thế rồi mà—"

" Không cần phải khách sáo! Tương tác với học sinh mình là nhiệm vụ quan trọng của một giáo viên mà! "

" Em đã nói rồi, chỉ là em không muốn trở thành người "hoàn hảo" nữa thôi! "

Zenitsu bất lực với vòng xoáy của thầy dạy sử lãng tai cũng như thằng bạn mình tự dưng nó lại ngớ ngẩn đột xuất, và chỉ như thế cậu ta đã lãng phí cả thời gian sau giờ học....

*

"Tớ không tin được.... Thầy Rengoku không hề nghe tớ nói gì cả!"

Tại quán ăn Gia đình nhà Aoi ở gần trường, sau khi gọi cà phê đá và đồ tráng miệng để bớt vị nặng và ngấy của đồ ăn xong, Zenitsu gục đầu xuống bàn.

Cậu cứ nghĩ thức ăn do thầy Rengoku nấu thì ngon lắm, nhưng ai dè nó có vị vô cùng khủng khiếp.

Hơn nữa, cũng đâu có phải do thầy cố tình thất bại đâu, nên đừng có cáu lên khi chỉ bảo thầy ấy. Chỉ cần một chút hương vị thôi là khiến vị giác của cậu khác thường. Cho đến lúc nào đó, Zenitsu thực sự đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết của mình.

Cậu ta không muốn nhìn thấy cá hồi với củ cải vào lúc này.

"Và sau khi nấu ăn xong, tụi mình được đưa đến lớp kiếm đạo do cha thầy điều hành và bắt đầu những cuộc tập luyện đầy điên rồ...."

"Được rồi được rồi, đấy không phải là vấn đề quá to tát gì đâu. Dù sao thì Senjurou cũng như Đại sư đều rất vui còn gì."

Tanjirou an ủi Zenitsu, mặc vẻ ngoài của cậu học sinh cờ sao đó. Zenitsu trừng mắt nhìn bạn mình, đầy thù hận.

"Quay lại vấn đề, thế còn rắc rối của tớ thì sao?! Thầy ấy chẳng giải quyết được gì cả!!"

"À đấy, phải rồi, vẫn còn đấy. Xin lỗi, tớ quên mất!"

Đúng như dự đoán, cậu ta quên chuyện đó luôn.

"Thế là sáng ngày mai tớ lại tiếp tục vác cái mặt đi đến cái chỗ "địa ngục" đấy nữa.....ee...... Tớ thực sự muốn chạy trốn khỏi cái thế giới này, chạy đến một nơi không có thầy Tomi—không có cái gã đó nữa. "

Sau khi cà phê đá cùng với món tráng miệng được đặt ở trên bàn, Zenitsu vẫn không ngừng kêu ca. Khi Tanjirou vẫn đang cố an ủi cậu ta, "linh vật" của quán - Kanzaki Aoi và đàn chị - Kochou Shinobu cùng nhau quay trở lại quán.

"Ara, Tanjirou và Zenitsu cũng ở đây hả?"

"Em chào chị, em rót đầy cốc trà cho chị nhé! Xin mời ngồi đây, chị Shinobu. Chị ơi, mochi có ngọt với kem đậu đỏ với chị có được không ạ?"

"Ừ. Cho chị thêm nhiều siro đường nâu vào nhé."

Aoi, học sinh năm hai, tham gia câu lạc bộ câu lạc bộ cắm hoa. Shinobu, học sinh năm ba, tham gia câu lạc bộ nghiên cứu dược phẩm và kiếm đạo.

Cả hai đều có nét mặt thanh tú, đặc biệt là Shinobu, cô gái xinh đẹp tuyệt trần, liên tục nhận được lời mời từ các công ty giải trí khác nhau. Ngoài vẻ ngoài xinh xắn ra, kết quả học tập của cô luôn đứng đầu trường, dành chiến thắng chiến thắng các cuộc thi đấu kiếm dễ dàng, giành danh hiệu Hoa khôi của trường Kimetsu.

Mặt khác, có những tin đồn kì lạ xoay quanh cô như tạo ra các loại thuốc không mùi không vị nguy hiểm trong câu lạc bộ nghiên cứu dược phẩm. Thậm chí nhiều giáo viên còn không dám ngẩng đầu lên trước cô, và thầy Tomioka cũng có thể là một trong số đó....

Một số cực ít học sinh ra còn đặt cho cô một cái biệt danh là "Công chúa độc dược".

Tất nhiên là Zenitsu không bao giờ coi mấy cái tin đồn này là thật cả.

Và chỉ có một lý do cho việc này.

(Một người đẹp như vậy thì sao mà là người xấu được cơ chứ.....)

"Sao vậy? Trông em có vẻ không khỏe. Nếu em không phiền, em có muốn nói chuyện với chị không?"

Shinobu ngồi cạnh cậu, lo lắng hỏi.

Một bộ mặt đầy mê đắm hiện lên trên mặt Zenitsu.

Một người dịu dàng như vậy sẽ không bao giờ đi làm cái chuyện đáng sợ như thể được. Chắc hẳn một người ghen tị vẻ đẹp và tài năng của cô nên đã đi lan truyền mấy cái tin đồn đó. Kiểu gì thì cách làm của người đó chả sai lè ra.

"Thực ra là—"

Zenitsu nói ra hết những thất vọng trong người cậu mà chả che dấu bất cứ điều gì. Sau khi nghiêm túc lắng nghe câu chuyện của cậu, Shinobu cảm thông cho cậu, cô nói:

"Chị nghĩ chắc là thầy Tomioka kì vọng rất nhiều cho em đó, Zenitsu à."

"Kì vọng rất nhiều cho em.....?"

Một cụm từ lạ hoắc được nhắc đến, Zenitsu nhíu mày.

Shinobu nhỏ nhẹ cười.

"Vì thầy Tomioka là kiểu người như vậy, thế nên thầy ấy luôn luôn bị người khác hiểu lầm hoặc là bị học sinh ghét. Mặc dù em là thành viên ở trong Ủy viên ban kỉ luật chưa lâu....nhưng Zenitsu luôn giúp đỡ thầy Tomioka, phải không? Chị đoán là thầy ấy khá hài lòng về điều đó. "

" Không, em không muốn giúp thầy ấy đâu..... "

Chỉ là thứ xiềng xích mang tên bạo lực đã khiến cậu phải phục tùng.

" Trước đó có một lần Tomioka thầy tự thầm nói rằng "Agatsuma làm việc rất tốt đấy!" "

" Ý chị là......thầy Tomioka ấy hả? "

Zenitsu nhìn Shinobu trong sự hoài nghi.

Không biết có phải do Shinobu quá xinh đẹp hay do thầy Tomioka được Shinobu "tâng bốc" lên quá hoàn hảo đến nỗi như thể thầy là một người khác, Zenitsu không còn cảm thấy buồn nôn khi nhắc đến tên thầy ấy nữa.

"Làm đội trưởng của Ủy viên ban Kỉ luật quả là một công việc rất khó, nhưng nhờ có Zenitsu và những người khác cùng trong ban Kỉ luật, mà ngôi trường này mới giữ được yên bình như thế này đấy."

Đôi mắt xinh đẹp của "Nữ thần Học viện" nhắm lại thành một nụ cười và cô nhẹ nhàng đặt tay lên người Zenitsu.

Hình như có mùi hương thơm đến khó tả từ người cô. Đại loại giống như là dầu gội hoặc là một sản phẩm có chứa hương thơm.

"Cố lên nào, Zenitsu! Chị luôn ủng hộ em!"

"VÂÂÂÂÂÂÂÂNNNNNGGGGG ẠẠẠẠ!!!!!!"

Zenitsu nắm chặt tay Shinobu và cậu ta phấn khích đến nỗi chảy cả máu mũi.

"Mọi thứ cứ để em lo!"

Cậu ta nói như thể cậu ta đang thề.

(Sướng quá đi!!!! Cứ như mình thực sự đang ở trên thiên đường vậy!!!!)

Cậu sung sướng đến nỗi không nói nên lời.

Lúc này, Aoi đã đến với một cốc trà cùng với mochi ngọt và kem đậu đỏ bưng trên tay. Cô liếc nhìn Shinobu và Zenitsu với biểu cảm khó tả trên khuôn mặt rồi nhẹ nhàng nói:

".... Mặc dù không hay lắm khi phải nói thế này.... Nhưng Zenitsu à, cậu là người thứ mười ba trong tháng này được chị Shinobu nói rằng chị ấy sẽ luôn ủng hộ đấy. Thế nên tôi khuyên cậu rằng đừng nên kì vọng quá vào lời chị ấy nói, sẽ tốt cho chính cậu—"

Tất nhiên, mấy lời nói của cô không vào được đầu Zenitsu.

" Cậu đúng là tuyệt vời, Zenitsu! Sau cùng thì chức đội trưởng đội Ban kỉ luật vẫn hợp với cậu nhất mà! Chúc mừng cậu!"

Tanjirou nói, cậu nở một nụ cười thật tươi. Tuy nhiên, giống như trước đây, Zenitsu không thèm để tâm đến lời cậu nói.

Aoi thở dài bất lực.

(Được rồi, cứ chờ đấy! Mình sẽ giành lại tất cả mọi thứ. Mình là người duy nhất được chị Shinobu nói rằng chị ấy sẽ ủng hộ mình dài dài!!)

Zenitsu là người có tính cách đơn giản, cậu ta nồng nhiệt thực hiện lời thề trong lòng.

*

"Thầy Tomioka!!!"

Sáng hôm sau, khi nhìn thấy thầy Tomioka, người đang tiến hành kiểm tra đồng phục ở cổng trường, Zenitsu ngay lập tức lao đến với nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt.

Hôm nay, thầy Tomioka vẫn mặc đồng phục thể thao như thường lệ, đeo còi ở cổ để ra lệnh và tay cầm thanh kiếm tre yêu thích của thầy.

"Thưa thầy, em đã đặt chỗ ở tiệm tóc vào thứ 7 này rồi. Em sẽ nhuộm tóc đen và sẽ nỗ lực hết mình với tư cách là thành viên Ủy viên ban Kỉ luật. Từ giờ trở đi, em sẽ nghiêm túc theo sự chỉ đạo của thầy để không phụ sự kì vọng của thầy—-"

Như thể như được đổi thay, Zenitsu lớn tiếng tuyên bố, mắt cậu sáng ngời.

 

" Ồn ào quá đấy! "

Bất ngờ, thầy Tomioka "tặng" cho cậu một cú đấm khiến cậu bay lên cao.

"Không được la hét trong sân trường! "

“……..”

(Gì vậy, sao thầy lại vô lí thế..........)

Zenitsu nhanh chóng gục xuống ngay tại chỗ, cậu không tài nào khóc được.

Khi đến giờ nghỉ buổi chiều—

"Tanjirou ——!!!! Tớ không muốn làm đội trưởng Ủy viên ban Kỉ luật nữa đâuuuuu!!!!! Đủ lắm rồi!!! Chỉ tại ông Tomi—ughh ughh ughh.”

“Zenitsu….”

Agatsuma Zenitsu khóc lóc than vãn không ngừng.

Và nhân tiện—

" Vì em đã giúp thầy không để mất một tài năng quý giá của trường ta, thế nên từ tháng tới trở đi, thầy cho câu lạc bộ bọn em được nhiều thời gian hơn ở nhà thể chất nhé, thưa thầy Tomioka."

Sau đó, một người nào đó đã chứng kiến Shinobu hăm đọa- ý là yêu cầu một giáo viên vởi cử chỉ nhẹ nhàng. Sau khi nghe tin này, Zenitsu đã nằm liệt giường ba ngày ba đêm, nhưng đó là câu chuyện vào ngày khác.

Hôm nay là một ngày đẹp trời như bao ngày khác với mọi người trong Học viện Kimetsu (ngoại trừ một người).