Tiểu Thuyết Thanh Gươm Diệt Quỷ: Cánh Bướm Khuyết

Chương 7: Câu chuyện sau một giấc mơ (1)



Tôi mơ thấy anh hai đến thăm tôi.

 

Anh đứng bên cạnh chiếc giường và nhìn tôi.

Tôi muốn thức dậy ngay lập tức để nói chuyện với anh, nhưng lại cảm thấy mệt mỏi không tài nào dậy được.

Đó là một giấc mơ mà tôi đã mơ thấy-

*

Khi Genya mở đôi mắt nặng trĩu của mình, những gì mà cậu nhìn thấy là trần nhà của Điệp phủ.

Bên cạnh là Kamado Tanjirou đang nằm ngủ say sưa trên giường, khắp người quấn đầy những băng.

Tất nhiên, người anh trai Sanemi của cậu không hề có mặt.

(Hóa ra là mơ à... Hầy, chỉ là một giấc mơ. )

Làm gì có chuyện anh trai đến thăm mình chứ.

Genya tỉnh dậy, cảm thấy có lỗi với bản thân và bắt gặp ánh mắt của một cô bé  vừa mới bước vào phòng. Trong nhóm ba bé gái, là cô bé thắt hai bím tóc - tên bé hình như là Naho.

Mắt hai người chạm nhau, Naho căng thẳng lo lắng và nói lớn:

"Chị Aoi! Anh Genya tỉnh dậy rồi!"

"Xin lỗi Naho! Chị đang bận vài việc chút! Em hãy đo mạch và đo lại nhiệt độ cho cậu ấy giúp chị! "

Từ căn phòng bên cạnh, Aoi với giọng đầy nghiêm khắc đáp lại.

Ngay sau đó, có tiếng khóc váng của một nam kiếm sĩ cùng với âm thanh náo loạn chạy của những người xung quanh. Có vẻ như có người bị thương nặng.

Naho thận trọng đến gần giường của Genya.

"Vậy thì em sẽ đo mạch cho anh."

Em ấy nói lẩm bẩm như thể tự mình nghe, rụt rè chạm vào cổ tay trái của Genya.

Bàn tay nhỏ bé ấy thấy rõ là đang run rẩy.

( Ai trách tại mình làm em ấy sợ....)

Trước đây vì khao khát có được sức mạnh nên cậu đã ăn vô số quỷ. Từ khi Himejima giới thiệu cậu với Shinobu, Genya thường xuyên lui tới đây. Nhưng ngoài Shinobu ra, cậu chưa bao giờ thân với ai đến mức nói chuyện thân thiết với nhau cả. Dù một phần là do cái tính nhút nhát ở độ tuổi dậy thì, nên đâm ra cái khoản nói chuyện với người khác giới của cậu khá là tệ. Khoảng thời gian này cậu cũng khá là khó tính và hay gây gổ với người khác.

Lúc đó, vì không sử dụng được Hơi thở nên khiến cậu nôn nóng. Mỗi khi bực mình vì không thể rút ngắn khoảng cách giữa cậu và anh trai mình lại, cơn giận dữ cứ thế một dồn nén trong người.

Ngoài trút nỗi thất vọng lên bọn quỷ, đến cả người và những đồ vật khác cũng bị liên luỵ theo.

Những người khác khiếp đảm cậu thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên.

"Mạch ổn định rồi, để em đo nhiệt độ tiếp cho anh."

Dù Naho vẫn còn sợ, nhưng em ấy vẫn nghiêm chỉnh hoàn thành những thao tác mà Aoi dặn.

"Ba sáu phẩy bảy độ, anh hạ sốt rồi. Anh có cảm thấy đau ở đâu không?"

Genya nhẹ nhàng lắc đầu.

"Vậy thì sau đó em sẽ mang bữa trưa đến cho anh nhé."

"Không....anh..."

Cậu định nói thêm rằng anh không cần đâu, rồi Naho nhìn cậu với vẻ mặt bối rối.

Ánh mắt đầy quan tâm lo lắng và cũng chẳng có ý định trách móc cậu.

─Sau đó, tiếng kính vỡ phát ra.

"AAA!!!"

"Xin hãy đừng lại!!!"

Họ nghe thấy tiếng la hét từ phòng bên cạnh.

"Chị Aoi? Sumi?"

Khuôn mặt Naho tái xanh, cô bé gọi tên bạn mình và người đàn chị, lập tức chạy ra khỏi phòng. Nghe thấy cái tên, vai Genya có run lên một chút.

"Sumi....."

Một trong người em gái đã mất của cậu tên là Sumi.

Em là một đứa trẻ rất thích được nuông chiều, em còn biết quan tâm tới mẹ và rất đỗi ân cần. Ngoài ra, em còn rất ngưỡng mộ hai người anh trai mình, Sanemi và Genya.

─Anh Genya.

(...!!)

Giọng nói của người em gái đã mất đủ để khiến Genya bật dậy và chạy theo Naho.

Khi đến phòng bên cạnh, những mảnh kính vỡ vương vãi khắp sàn nhà. Aoi, Sumi và Naho vừa tới đều hướng nhìn về phía chiếc giường với vẻ mặt sợ hãi.

Cậu nam kiếm sĩ đang ngồi trên giường với cặp mắt sáng ngời, đầy căm hờn và khó chịu.

"Xin hãy bình tĩnh!! Anh cần phải nằm xuống ngay!!"

"Nằm xuống rồi thì làm gì?! Liệu cánh tay này có mọc lại được không?!"

Nghe thấy lời Aoi nói, cậu nam kiếm sĩ kia nghiến răng và lớn tiếng.

Sau đó, Genya nhận ra rằng cậu ta bị mất một phần cánh tay tính từ phần khuỷu tay xuống.

"Cánh tay đó không thể cứu vãn được nữa rồi!! Nhưng anh đang mất rất nhiều máu, nếu anh vẫn cứ tiếp tục như vậy thì..."

"Các người thậm chí còn không đi làm nhiệm vụ, thì biết được cái gì??"

Nét mặt của của Aoi lập tức thay đổi và cô ấy im lặng.

Cả Naho và Sumi ôm lấy nhau và run rẩy khắp người.

"Thứ này là vì Yae!! Cô ấy đã bị quỷ giết hại rồi!! Tôi muốn tiêu diệt nhiều quỷ nhất có thể!! Nhưng giờ tôi bị mất một tay, làm sao tôi có thể cầm kiếm được đây?!"

Sau khi vừa la vừa gào thét lên, anh ta cầm chiếc bình bên cạnh giường mình và ném nó vào các cô gái.

" Kyaaa!! "

Lập tức Genya đỡ chiếc bình bằng một tay. May thay bên trong nó rỗng.

Cậu đó thấy Genya bỗng dưng xuất hiện, không biết phản ứng sao. Rồi sau đó cơn giận lại nổi đùng đùng, tức giận nhìn Genya.

" Gì đấy.... "

" Đừng trút giận lên các cô gái thế chứ! "

" Thằng khùng... Chuyện này không liên quan gì đến mày. "

Anh ta càng nói càng bực bội hơn.

Đôi mắt ấy đầy căm giận, thất vọng, mất kiên nhẫn cũng như cơn thịnh nộ và sự buồn bã không tài nào kìm lại được. Genya đã quen với kiểu mắt ấy rồi.

Trước đây cậu từng thấy một đôi mắt cũng như thế.

─Tao không quan tâm đến lũ quạ! Tao cần một thanh kiếm!! Mau đưa thanh kiếm tới cho tao!!

Sau khi sống sót qua cuộc tuyển chọn cuối cùng, các cô gái chỉ dẫn một lần nữa lại xuất hiện. Nhưng cậu lại giơ tay đánh vào mặt họ, thậm chí còn túm tóc cô gái ấy nữa. Đến rồi, Tanjirou đã ngăn cậu lại, lúc đó, cậu thấy được ánh mắt của Tanjirou cũng giống như lời tả trên.

Có vẻ như Genya đã thừa nhận rằng mình thô bạo và ngạo mạn như thế nào, rồi cậu cố đều đều giọng, nói:

"Những người này đã chữa trị cho những người bị thương trong đội mà không cần bất cứ sự đền ơn nào, là vì Quân đoàn diệt quỷ chúng ta cả. Anh nên cảm ơn họ, chẳng có cớ gì mà lại phàn nàn họ hết! "

" Vì là..... Cậu đâu có bị thương nặng ở đâu đâu. Nhưng tôi thì... "

" Nếu như anh bị mất tay thuận, hãy dùng bàn tay còn lại để cầm kiếm. Nếu như mất cả hai tay, hãy dùng miệng cắn vào con quỷ. Nếu là tôi, ít nhất thì tôi sẽ làm vậy. "

" Gì cơ...?"

"Nếu anh không có đủ quyết tâm, tôi khuyên anh nên rời khỏi Quân đoàn diệt quỷ."

Rồi Genya mới nhìn thẳng vào mắt cậu con trai đó.

Anh ta im lặng, sững sờ, rồi lặng lẽ khóc.

“Yae….Yae….”

Không biết cái tên mà anh ta nói là người yêu của anh hay là người em gái nữa...

Anh cứ gọi tên người đã khuất mãi và xin lỗi hết lần này đến lần khác.

"Xin lỗi...Yae... Anh xin lỗi..."

Mọi người đều nín lặng.

Cuối cùng, ngoài cậu kiếm sĩ kia ra, cả Naho và Sumi cũng òa lên khóc.

Genya cảm thấy băn khoăn và cậu lặng lẽ rời khỏi phòng.

Cậu cũng chẳng có quyền quở trách anh ta cả.

(Có lẽ.... Để anh ấy tự xử lý thì tốt hơn.)

Nếu là Tanjirou, cậu ấy có thể sẽ đặt mình vào vị trí của anh ấy, nhẹ nhàng thông cảm và thấu hiểu.

Dù sao thì cậu cũng chỉ là một thằng rác rưởi thôi.

Cậu chẳng thể làm được điều gì đúng đắn.

Nếu đúng là như vậy, anh trai cậu sẽ không bao giờ công nhận cậu đâu...

*

Tôi không hề nhớ trước đây bố tôi có cõng tôi bao giờ không.

Ông ta chẳng để lại chút ấn tượng tốt với tôi, cũng chưa bao giờ cười với tôi một lần nào.

Người bố nồng nặc toàn mùi rượu, và mỗi khi lên cơn lại đánh đập, trút giận lên mẹ con tôi. Dù vậy, tôi vẫn thích chăm sóc anh chị em trong nhà với anh hai.

Nhưng─

"Genya, hóa ra mày ở đây hả."

"Anh...anh hai..."

Thấy anh hai tìm được căn cứ bí mật mà tôi hay đến để xả hơi một cách dễ dàng, tôi nhíu mày lại. Tôi ngồi trên bậc thang đá của ngôi đền, cách khá xa chỗ chúng tôi ở. Đáng lý ra, chỗ này không thể bị phát hiện được. Anh hai giỏi ghê.

"Trời sắp tối rồi, mau về thôi. Mẹ không giận nữa đâu."

Anh nói với cái giọng thường ngày.

Tôi cố gắng lấy sức gật đầu.

Lúc đó, tôi vẫn còn khá trẻ con nên chưa bỏ được cái bản ngã tầm thường ấy. Thậm chí tôi cảm thấy bồn chồn và lo lắng, nhìn thấy anh hai làm tôi vui sướng vô cùng, nhưng trở lại ngoan ngoãn như thế thì ngại lắm.

Thấy tôi lắc đầu nguầy nguậy không thốt lên lời, anh thở dài thườn thượt. Nghĩ lại gần đây, chiều cao hai anh em gần như bằng nhau, nhưng anh bao giờ cũng hơn tôi. Thời gian qua, tôi luôn thấy anh là người chín chắn, nhưng dạo gần đây tôi lại cảm thấy có phần không bằng lòng.

"Lý do mày đấm người ta vì chúng chế giễu Sumi rằng nhà đông con thì nghèo rớt mồng tơi, phải không?"

Tôi gật đầu lia lịa.

Ahh, chắc hẳn anh thất vọng lắm.

Chỉ vì chúng tôi bị xúc phạm, tôi đã đánh con trai của ông địa chủ. Lúc đó, thấy Sumi buồn đến mức khóc oà lên, đầu óc tôi trở nên trống rỗng....

Tên đó còn bị tôi đánh đến chảy máu mũi nữa.

Nhỡ đâu ngày mai cả gia đình bị đuổi khỏi nhà thì sao? Nếu đó là sự thật, mẹ và mọi người phải làm sao đây.

Anh hai chắc hẳn không thể chịu nổi thằng em mình lại đi làm cái việc thiếu suy nghĩ đến thế.

Tuy nhiên─

"Mày chẳng làm gì sai hết."

"Hở?"

"Mày đã làm rất tốt vai trò của một người anh trai là bảo vệ em gái mình. Mày nên tự hào mới đúng."

"...Anh hai."

Tôi ngẩng đầu lên và nhìn chăm chú vào anh hai. Anh mỉm cười. Khuôn mặt đó hệt mẹ, cả tôi và đám nhỏ đều thích nụ cười ấy của anh.

Vô số cảm xúc cứ trào dâng trong tim tôi và cổ họng bắt đầu nóng ran khiến tôi đau đớn.

" Về thôi nào, mẹ đang lo lắm đấy."

"Vâng."

Tôi gật đầu và đứng dậy khỏi bậc thang đá.

Cảnh vật xung quanh đều nhuốm một màu rám chiều.

Bóng lưng anh đi phía trước cũng bị nhuốm màu đỏ theo.

Nhìn về bóng lưng ấy, bỗng dưng tôi lại muốn làm nũng với anh.

Là con thứ hai trong nhà, hầu hết thời gian tôi phải chăm sóc cho các em mình, chẳng bao giờ làm nũng trước mặt mẹ cả.

".... Anh ơi...cõng em với...."

"Sao thế? Mày bị thương ở đâu hả?"

Anh quay lại nhìn với vẻ ngạc nhiên.

Vành tai tôi đỏ ửng lên và nóng bừng.

Đương nhiên tôi không bị thương ở đâu hết.

"Th, thôi. Em không cần nữa đâu."

Tôi nhanh chóng đáp lại và vội vã bước nhanh qua anh hai.

Sau đó─

"Đây."

Anh hai cúi người xuống và ngồi xổm, quay lưng về phía tôi.

"Chỉ hôm nay thôi đấy."

".....Um.."

Mặt mũi đỏ bừng bừng vì xấu hổ và cảm thấy tội lỗi, nhưng tôi vẫn vui mừng leo lên lưng anh.

Tôi cảm giác tấm lưng của anh rộng hơn so với vẻ bề ngoài.

Nếu bố vẫn ở đây─ Không, nếu bố là một người tốt hơn, có thể ông ấy sẽ như thế này.

"Mẹ đang làm Ohagi đấy."

"Thật ạ? Mẹ có làm nhiều không?"

"Có, tao và Teiko đều phụ mẹ làm mà."

"Thảo nào người anh có mùi Ohagi nè."

"Mày ngửi thấy hả?"

"Vâng─ Ah, em đói quá."

Bám lấy lưng anh, tôi cùng anh nói chuyện vặt vãnh.

Rồi tôi chợt nghĩ─

Vì mình là em trai, nên có thể làm nũng trước mặt anh mình. Nhưng anh hai thì làm nũng với ai được đây?

Anh là chỗ dựa lớn nhất của mẹ. Không chỉ phải làm việc từ nhỏ, anh còn phải quan tâm chăm sóc những những đứa em của mình. Anh không thể nhờ cậy gì vào người bố được nữa.

Rốt cuộc ai trên thế gian này có thể nuông chiều anh được đây?

Anh hai─

Anh hai─