Tiểu Thuyết Conan: Truyền Thuyết Kho Báu Ở Koshu

Chương 8: C7. Ayumi sẽ cố gắng



Dù ở trên núi, nhưng nhiệt độ vẫn tăng dần khi càng gần tới trưa. Ánh mặt trời rọi qua kẽ lá như muốn nướng chảy mặt đường núi, và tỏa nhiệt làm bầu không khí dường như bị bóp méo. Ayumi chạy trên con đường như vậy, một bước, hai bước… Càng ngày cô bé càng chậm dần. Quãng đường lúc đi bằng ô tô có vẻ ngắn đến thế, mà lúc quay lại thì… Ayumi cảm thấy đầu óc đờ đi. Cô bé cố nghĩ: “Lúc tới đây xe đi khoảng bao lâu? Nửa tiếng? Một tiếng? Quãng đường có dài lắm không?”.

Nhưng dù quãng đường đó thế nào, thì nó cũng là quá dài đối với sức của một cô bé con mới học tiểu học. Ayumi không còn sức mà chạy nữa, chỉ vét hết sức lực nhấc từng bước một lên phía trước. Cô bé lấy tay quệt mồ hôi trên trán, ngạc nhiên thấy tay mình lạnh toát.

Ayumi vấp vào một hòn sỏi và ngã lăn xuống đất. Không gian xung quanh dường như quay cuồng.

Ayumi nhận ra mình đang nằm ngửa. Cô bé nheo mắt lại vì chói. Ánh nắng vẫn nhảy múa bên trong mí mắt. “Mình không động đậy được…” – Ayumi nghĩ thầm nếu ngất luôn ở đây có lẽ mọi việc sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhưng trong đầu cô bé vang lên tiếng Ai: “Cậu chạy đi! Cậu về báo cho mọi người đi! Chúng ta sẽ bị giết mất!”.

Ayumi thấy khá hơn một chút, bèn mở mắt ra. Mặt trời đang nấp sau đám mây. Một làn gió mát thổi qua rừng. “Cậu về báo cho mọi người đi!”. “Đúng rồi, mình phải báo cho mọi người. Nếu không Ai sẽ…”.

Ayumi nhổm dậy, dùng hết sức đứng lên. Cô bé tiếp tục lảo đảo bước đi… Không rõ bao lâu sau, Ayumi vẫn còn bước. Cô bé giờ không còn nhìn rõ nữa, chỉ thấy toàn ảo ảnh về những người bạn của mình. Trong số đó, dáng một cậu bé hiện ra rõ nhất. Cậu ấy là người rất thông minh, trong bất cứ hoàn cảnh nguy hiểm nào cũng không run sợ, luôn là chỗ dựa cho mọi người… - Ayumi!

Tiếng Conan đấy ư? Không thể thế được. Đó cũng chỉ là ảo ảnh… - Ayumi!

Ayumi ngẩng đầu lên. Cô bé nhìn thấy một chiếc xe đang chạy về phía mình. Từ cửa sổ bên ghế cạnh tay lái có một người thò đầu ra gọi.

- Conan…?

Ayumi ngã xuống đất, ngất đi.

Khi tỉnh dậy, cô bé thấy trần xe màu trắng, và cảm thấy dưới lưng mình rung rung. Một lúc sau, Ayumi nhận ra mình nằm ở băng ghế sau xe, và chấn động kia là động cơ chiếc xe. Cô bé mở to mắt hơn. Có người lo lắng nhìn.

- Conan… Các cậu.

Conan đưa bình nước lên miệng Ayumi. Ayumi cầm lấy tu ừng ực, thấy người mình hút lấy nước như một miếng bọt biển.

- Cậu bị say nắng nhẹ, một chút nữa là khỏi hẳn thôi.

Ayumi gật đầu và lại nhắm mắt. Trong xe có điều hòa thật dễ chịu. Cô bé thấy sức lực dần trở lại. Tốt rồi… Không!

Ayumi ngồi bật dậy. Cô bé lảo đảo, làm Mitsuhiko phải đưa tay đỡ.

- Cậu nằm nghỉ thêm một chút nữa đi. – Genta lo lắng.

- Giờ không phải lúc nằm nghỉ! Ai đang gặp nguy!

Ayumi kể lại mọi việc.

- Thì ra Haibara đã lấy mình làm mồi nhử để cậu chạy trốn.

- Ừ… Cậu ấy bảo tớ về báo cho mọi người, nên tớ mới chạy đi… Ai có sao không nhỉ? Liệu cậu ấy có bị thương không? Hay… - Ayumi run rẩy.

Conan gật đầu trấn an:

- Tớ chắc Haibara không sao đâu. Thể nào cậu ấy cũng có kế hoạch nào đó. – Cậu không dám nói thêm rằng mình không chắc kế hoạch đó cầm cự được bao lâu. – Mà cậu nói rõ hơn về cuốn sổ được không? Sao cậu lại có nó… - Trong lúc cắm trại, tớ nhặt được một chiếc túi nilông ở bờ hồ Motonishi, trong đó có cuốn sổ… Khi Ayumi kể đến viên bi vàng, Sayuki ngồi ở ghế trên quay xuống:

- Viên bi đó… - Cô lấy chiếc túi đựng bùa trong túi quần bò ra, tháo sợi dây buộc miệng túi, rồi lấy từ trong đó ra một thứ gì đó nhỏ xíu, đưa cho Ayumi. – Trông giống thế này đúng không?

Thứ trong lòng bàn tay Ayumi là một viên bi màu vàng.

- Đúng rồi! Cái này giống y hệt viên bi em nhặt được, giống cả cái mà tên Kimura đó có nữa!

- Em đưa anh xem được không? – Tadao thò tay xuống từ ghế người lái. Anh chộp lấy viên bi trong tay Ayumi, đưa sát lên tận mặt, xoay ngang xoay ngửa một cách chăm chú.

- Kích thước và cân nặng đều chuẩn… Trên mặt có chữ “Ichiryou”, người thủ quỹ là “dòng họ Matsumoto”… Đúng nó rồi… - Anh nói gì thế?

Tadao không che giấu được vẻ phấn khích của mình, giọng anh sang sảng:

- Nó là vàng của Koshu, mỗi viên nặng 15 gram, tỉ lệ nguyên chất trên 80%. Đây là đơn vị vàng đầu tiên của Nhật, do Takeda Shingen làm ra đấy!

Genta và Mitsuhiko nhổm dậy, mắt lấp lánh:

- Vàng ấy ạ!

- Đúng là kho báu rồi!

- Ai nói đúng thật… - Ayumi khẽ nói.

- 15 gram… Nếu tính theo giá bây giờ thì viên bi này đáng giá khoảng 2 vạn yên. – Conan ước lượng.

Tadao nói:

- Không phải đâu, theo giới chuyên gia nó là hàng cực hiếm được bán với giá vài trăm vạn yên mỗi miếng đấy! – Giải thích xong anh trả miếng vàng cho Sayuki với vẻ tiếc nuối.

- Vài trăm vạn yên… - Sayuki nhìn chằm chằm vào miếng vàng trên tay.

- Trong mật mã có nói “vạn vàng” đúng không?

- Có đến một vạn miếng như thế này á! – Nghe Mitsuhiko nói, Genta kêu lên.

Tadao gật đầu:

- Nếu có đến một vạn miếng, thì chỉ tiénh riêng theo giá vàng tất cả đã đáng giá khoảng 2 triệu yên rồi. Cộng thêm giá trị khảo cổ nữa… Với số lượng lên đến một vạn miếng thì dĩ nhiên giá cũng giảm, nhưng tính ra cả gia tài cũng lên đến vài chục triệu yên.

- Thảo nào có những kẻ muốn chiếm kho báu cho bằng được dù phải vi phạm luật pháp. – Chỉ mình Conan là lạnh lùng, khác hẳn vẻ hào hứng của mọi người.

Sayuki vẫn đang nhìn miếng vàng trên tay.

- Không ngờ kho báu dưới lòng đất có thật… Nhưng ánh mắt cô thì tối sầm và xa xăm.

Chiếc xe chở Conan và mọi người lại chuyển bánh, tiếp tục đi trên con đường rừng.

- Anh không cho xe chạy nhanh nữa được à? – Genta phàn nàn.

- Thế này là hết cỡ rồi! – Tadao sốt ruột đáp.

Khác với xe chuyên đi đường núi của Kimura và Tanaka, cả nhóm đang ngồi trên xe tải thường. Loại xe này nếu đi không cẩn thận trên mặt đường xấu thì lốp xe sẽ long ra, xe có nguy cơ rơi xuống dốc.

Tadao lái xe với vẻ căng thẳng.

Sau một lúc im lặng, Sayuki cất tiếng:

- Miếng vàng này… Một năm trước, ngay trước khi biến mất, bố chị đã nhường lại nó cho chị… Ông nói vậy cùng lúc tuyên bố đã phát hiện ra kho báu. – Cô ngưng lại một lúc, ngước nhìn lên trời như đang nhớ lại điều gì đó. – Bố chị nói… “Con phải luôn giữ nó bên mình. Đây là thứ quan trọng thứ hai chỉ sau tính mạng của bố…”.

- Ông ấy nói mật mã cũng là “thứ quan trọng thứ hai chỉ sau tính mạng” cơ mà?

- Bố chị có nhiều thứ quan trọng sau tính mạng nhỉ?

Nghe Mitsuhiko và Genta nói, Sayuki khẽ cười:

- Nghĩ ra thì đúng thế thật… Bố buồn cười quá.

- Đối với ông Yasuharu thì thứ quan trọng thứ hai chỉ sau tính mạng là kho báu. Cả mật mã, cả miếng vàng đều là bằng chứng cho thấy kho báu đó là thật, có gì buồn cười đâu.

- Cảm ơn Conan… Nhưng chị chưa từng nghĩ đây là vàng thật. Đúng là nó rất đẹp, nhưng chị cứ tưởng nó chỉ là hòn sỏi gì đó ở dưới sông, nên để trong túi bùa mà quên mất đến tận bây giờ.

- À, nói đến sông… - Conan chợt nhớ đến dòng chảy cậu nhìn thấy từ cửa sổ căn phòng bằng đá. – Con sông đưới vực Kurofuchi dẫn đến đâu ạ?

- Con sông đó hình như nối vào hồ Motonishi.

- Đó là chỗ bọn mình cắm trại! – Mitsuhiko reo lên.

Conan gật đầu:

- Ừ… Ayumi nhặt được quyển sổ tay và miếng vàng ở đó.

- A, tớ bắt đầu hiểu ra rồi.

- Anh Tadao ơi, thứ vàng Koshu này rất hiếm đúng không ạ?

- Ừ, như lúc nãy anh nói, đây là đồ rất có giá trị. Với lại, nói là vàng Koshu, nhưng mỗi viên có một dấu ấn khác nhau trên bề mặt, chia thành nhiều loại khác nhau.

- Thế viên Ayumi tìm thấy, viên tên Kimura cầm, và viên chị Sayuki được bố để lại không thể giống hệt nhau ạ?

- Đúng thế… Ý em là sao?

- Cả ba miếng vàng này lúc đầu đều của ông Yasuharu. Ông ấy đã phát hiện ra những miếng vàng thuộc về kho báu ở đâu đó dưới lòng đất một năm về trước.

- Theo câu “cuối cùng ta đã tìm thấy nó” của ông ấy thì có vẻ đúng thế thật. Ông còn bảo “chỉ cần một chút nữa thôi là nó sẽ thuộc về ta”, chắc ý muốn nói mình sắp có trong tay toàn bộ kho báu chứ không chỉ ba miếng vàng.

- Một miếng chị Sayuki được để lại, một miếng Kimura lấy được bằng cách nào đó. Miếng cuối cùng bị nhét vào túi nilông cùng quyển sổ tay và bị ném từ cửa sổ căn phòng bằng đá nên đã trôi theo dòng sông tới hồ Motonishi và Ayumi nhặt được.

Tadao im lặng sắp xếp lại suy nghĩ một lát.

- “Cách nào đó” của Kimura có lẽ là thế này… Hai kẻ đó đã bắn ông Yasuharu để cướp lấy miếng vàng, và nhốt ông trong căn phòng bằng đá dưới miếu. Ông Yasuharu khi đó vẫn còn sống nên đã cho miếng vàng cuối cùng và quyển sổ tay giấu dưới hầm vào túi nilông, ném nó xuống sông qua cửa sổ, rồi trút hơi thở cuối cùng… - Đúng là bọn chúng đã ra tay với bố…! – Sayuki nắm chặt bàn tay.

- Ừm… Có lẽ vậy… - Conan chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Nhưng cậu ngẩng đầu lên ngay:

- Điều quan trọng bây giờ là phải tìm thấy Haibara và hai kẻ kia đã.

- Làm thế nào bây giờ? Chúng ta chỉ biết chúng đi về hướng Tây… Trong khi chúng lại có chỉ dẫn rõ ràng để tới nơi có kho báu! – Mitsuhiko sốt ruột.

- Thế thì chúng ta phải tự giải mật mã… - Conan chỉ tay lên đầu. – Bằng cái này này!

Tới gần đoạn cuối của con đường rừng, nóc một chiếc xe hiện ra ở phía bên kia con dốc. Đó là xe của Kimura và Tanaka.

Tadao dừng xe ngay sau chiếc xe đi núi đó, và nhảy xuống đất. Anh rón rén lại gần nhìn vào trong xe của bọn chúng.

- Không có ai… Conan cũng đã xuống xe:

- Cũng đúng thôi… Xe đi núi cũng không chịu được con đường phía trước. Chắc chúng đi bộ về phía Tây rồi.

Genta và Mitsuhiko cũng đã xuống theo Conan:

- Chắc chúng sẽ quay về chỗ này chứ?

- Hay chúng ta mai phục ở đây?

 Cái đó thì chưa chắc đâu. – Conan nghiêng đầu. – Trong xe không còn đồ đạc, rất có khả năng chúng bỏ hẳn chiếc xe ở đây rồi. Hoặc biết đâu chiếc xe này là đồ chúng lấy trộm ở đâu đó cũng nên. Với lại, dù chúng có quay lại, ta cũng không chắc chắn chúng mang Haibara theo.   Conan quay lại nói với Sayuki trên xe:   - Chị Sayuki dẫn Ayumi về làng nhé. 

Sayuki giơ tay làm dấu đồng ý, nhưng Ayumi kêu lên:

- Tớ đi cùng các cậu cơ!

- Không được đâu… Cậu mệt rồi.

- Đúng đấy! Cậu nên về nghỉ đi!

- Cậu để kế hoạch giải cứu Haibara cho bọn tớ!

Thấy các bạn đồng lòng như vậy, Ayumi đành gật đầu:

- Ừ… Các cậu cố gắng nhé!

- Về đến làng chị sẽ dẫn cảnh sát quay lại đây ngay! – Sayuki quay xe, đi ngược lại đường rừng.

- Nào… - Conan vòng qua hàng rào gỗ, đứng trước khu rừng. Qua những tán lá rộng, cậu nhìn thấy những dãy núi nhấp nhô ở phía xa. Mặt trời đã quá thiên đỉnh được một đoạn. – Chúng ta đi tìm kho báu thôi!