Tiểu Thuyết Conan: Kudo Shinichi Trở Lại (Cuộc Đối Đầu Với Tổ Chức Áo Đen)

Chương 7: C6. Nỗi lo lắng của Ran



Màn sân khấu đã được hạ. Sau tấm màn, xác Kotobuki nằm sõng soài trên sàn hư một con rối đứt dây. Xung quanh cái xác có vài nhân viên cảnh sát đứng canh, ngăn cản những người không có phận sự vào khu vực hiện trường. Nhưng gần thi thể của Karen, mẹ cô đang khóc lóc thảm thiết:

- Karen, ai đã giết con! Nhất định mẹ sẽ trả thù cho con! – Bà Misuzu lườm Kyoumi và Sumika trong bộ lễ phục đang đứng sau cánh gà. Hai người họ không hề phản đối lời buộc tội, chỉ nhìn đi chỗ khác. – Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! Tôi biết hai cô là hung thủ! Hai cô ghen ghét với Karen nhà tôi nên mới ra tay sát hại nó. Khôn hồn thì mau tự thú đi… Bà Misuzu trợn ngược mắt, xông vào hai cô gái, nhưng nữ thiếu úy Sato Miwako đã kịp thời ôm lấy bà.

- Bà Kotobuki, chúng tôi rất thông cảm với bà, nhưng việc tìm hung thủ hãy để cảnh sát chúng tôi lo.

- Mẹ bình tĩnh lại đi. – Mimi vừa khóc vừa cố ngăn mẹ lại.

- Làm sao mẹ bình tĩnh được hả! Mẹ phải báo thù cho em gái con. Mimi, con phải giúp mẹ chứ!

- Hu hu… Thấy mẹ mình lồng lộn lên như vậy, Mimi sợ quá càng khóc lớn, đến mức khuỵu cả người xuống.

- Sato, hai người đó là ai?

- A, sếp! – Thiếu úy Sato có vẻ nhẹ nhõm khi thấy thanh tra Megure xuất hiện. – Đây là mẹ và chị gái của nạn nhân.

- Ra thế… - Ông Megure nhìn hai người, ra chiều cảm thông. – Xin chia buồn với gia đình bà, nhưng bà hãy để cảnh sát chúng tôi làm việc… - Không, để yên cho tôi báo thù! – Bà mẹ giãy giụa tìm cách thoát khỏi tay cô Sato.

- Sato, cô đưa bà ấy xuống phòng y tế của khách sạn, để bà ấy bình tĩnh lại. – Thanh tra Megure chau mày, hất hàm ra hiệu.

- Rõ. – Thiếu úy Sato gật đầu. Cô vòng tay dìu bà Misuzu xuống khỏi sân khấu đi ra ngoài.

- Cô ổn chứ? – Ông thanh tra nhẹ nhàng hỏi Mimi đang quỳ trên sàn.

- Tôi không sao. – Mimi vừa khóc vừa trả lời. Cô nắm lấy bàn tay ông Megure đưa ra, run rẩy đứng lên.

- Thưa sếp, đây là trưởng ban tổ chức cuộc thi. – Trung sĩ Takagi xuất hiện, dẫn theo ông Miura.

- Trời ơi… Không ngờ chuyện kinh khủng này lại xảy ra… - Ông Miura che mặt khi nhìn thấy xác Karen.

- Theo như tôi được biết thì sáng hôm nay cô Karen nhận được một lá thư đe dọa. Điều này có đúng không? – Thanh tra Megure nghiêm nghị hỏi.

- Vâng. – Ông Miura gật đầu.

- Thưa thanh tra, vừa rồi tôi tìm thấy thứ này trong phòng nghỉ của cô Karen!

Trung sĩ Takagi dùng tay đeo găng lấy từ trong áo ra một bức thư đựng trong túi ni lông. Thanh tra Megure lấy nó ra đọc:

- Xem nào… “Karen yêu quý, ta sẽ đâm xuyên trái tim ngươi, và biến ngươi thành con rối của ta. Nếu chống cự, ngươi chỉ còn đường chết…” Chữ trong thư là chữ in… - Ông cau mày, gọi nhân viên khám nghiệm hiện trường lại gần. – Anh tìm xem hung thủ dùng máy in nào, bán ở đâu?

- Rõ. – Nhân viên khám nghiệm nhận bức thư, cho vào túi ni lông cẩn thận rồi đi ra.

- Biết cô Karen nhận được thư đe dọa mà sao các ông không báo cảnh sát? – Thanh tra Megure nghiêm khắc nhìn ông Miura.

- Tôi không ngờ sự việc lại ra nông nỗi này… - Ông Miura lấy khăn tay lau mồ hôi đang vã ra như tắm từ trên đầu chảy xuống.

- Các ông vừa cho chiếu một vụ giết người có thật lên đài truyền hình quốc gia đấy!

- Tôi biết, chúng tôi thực sự rất tiếc… - Ông Miura dường như không chịu nổi những ánh mắt nghiêm khắc đang dồn vào mình, trả lời xuôi xị.

- Thưa thanh tra, cháu cũng chịu một phần trách nhiệm trong việc này.

- Hả?

Thanh tra quay lại thì thấy Shinichi. Mặt ông đang khó đăm đăm bỗng tươi hẳn lên khi thấy cậu:

- Ồ, chẳng phải Kudo đấy sao?

- Lâu lắm hai bác cháu mình mới gặp nhau… -Ừ. Sao cháu nói mình cũng chịu trách nhiệm cho việc này? – Ông thanh tra thắc mắc.

- Cháu thay mặt bác Mori làm vệ sĩ cho chị Karen.

- Ủa, sao lại thế?

- Lúc đầu bác Miura tới văn phòng bác Mori kể lại việc chi Karen nhận được thư đe dọa, rồi nhờ bác Mori làm vệ sĩ cho chị ấy. Bác Mori nhận lời, nhưng ngay sau đó lại ngã cầu thang gẫy xương, nên cháu phải thay… - Shinichi cố tình để Ran ngoài cuộc.

- Mori gẫy xương sao?

- Vâng.

- Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chắc cậu ta lại mải nghĩ đến mấy cô gái xinh đẹp nên mới thành ra thế. – Thanh tra Megure ngán ngẩm. – Thảo nào cháu nói mình có một phần trách nhiệm ở đây.

- Dạ. – Shinichi gật đầu.

- Ta hiểu ý cháu, nhưng giờ không phải lúc quay trách nhiệm. Việc đầu tiên cần làm là dốc sức tìm ra hung thủ giết người đã. Dĩ nhiên cháu cũng hợp tác điều tra với bọn ta chứ?

- Dĩ nhiên rồi ạ. Nhưng nhờ bác giữ kín việc cháu tham gia hỗ trợ điều tra nhé.

- Ừ, nếu cháu muốn vậy… Mà cháu có mặt ở đây lúc cô Karen rơi xuống sàn hả?

- Vâng, cháu có chứng kiến tận mắt.

- Cháu miêu tả lại cụ thể tình hình khi đó đi.

- Dạ. Hung thủ vòng dây cước qua tay chân chị Karen, rồi buộc những sợi dây cước đó vào dây thép kia. – Shinichi chỉ đống dây cước trên xác nạn nhân. Đầu dây cước được buộc vào dây thép gắn liền với thắt lưng. – Dây thép được kéo lên, nhấc cả người chị Karen lên tận xà ngang trên trần. Lúc này con dao đã cắm trên ngực chị ấy.

- Con dao đây hả… - Thanh tra Megure ngồi xổm, quan sát con dao chuôi bằng ngà voi.

- Vâng. Khán giả nhìn thấy vậy thì bắt đầu hoảng loạn. Trong khi đó cơ thể chị ấy vẫn tiếp tục bị kéo lên cao, khi chạm đến trần nhà thì dây thép đứt, làm cái xác rơi xuống.

- Ta hiểu rồi. Nạn nhân bị giết do bị dao đâm vào ngực, có vẻ như vụ án đã được dàn dựng đúng như những gì bức thư đe dọa đã viết.

- Cháu cũng thấy thế. Cảnh xác chị ấy bị kéo lên không trung trông y hệt một con rối… - Ừm… - Ông thanh tra nghĩ ngợi.

- Con dao đó thực ra là đồ của chính nạn nhân mang theo để tự vệ.

- Hả? Cô ấy mang theo thứ nguy hiểm này sao? – Thanh tra Megure giật mình.

- Sau khi nhận được thư đe dọa, chị Karen định dùng con dao này để tấn công lại hung thủ khi cần thiết.

- Có vẻ cô ấy khá mạnh mẽ… - Vâng. – Shinichi khẳng định.

- Không mạnh mẽ thì làm sao đủ khả năng tham dự cuộc thi này. – Mimi chen vào.

- Có lẽ vậy… - Ông thanh tra ngập ngừng. – Cho tôi hỏi, cô có biết người nào có hiềm khích với em gái mình không?

- Người như vậy thì nhiều. – Mimi nhìn Kyoumi và Sumika ở sau cánh gà.

Hai người kia có vẻ sợ hãi, cứ nhìn chằm chằm xuống đất. Shinichi vừa quay sang nhìn họ thì có người đập vào vai cậu. Bác Agasa và Ran đã quay lại.

- Sao thế ạ?

- Chuyện là… - Bác Agasa kéo Shinichi ra tận góc sân khấu, vừa nhăn nhó vừa thì thào. – Con bé nhất quyết không chịu về nhà… - Tớ không biết vì sao, nhưng bạn ấy cứ đứng ở góc bếp ghi chép tên rượu, tớ gọi mãi cũng không thèm quay ra. – Ran cũng kể.

- Sao lại có người cứng đầu thế cơ chứ! Bác tiến sĩ chuẩn bị xe đi, cháu sẽ thuyết phục cậu ta. – Shinichi chạy đi.

- Kudo, cháu đi đâu thế hả? – Ông thanh tra gọi với theo.

- Cháu xin lỗi, cháu sẽ quay lại ngay ạ! – Shinichi ngoái đầu lại đáp.

- Kudo sao thế nhỉ?

Ông thông cảm, hình như thằng bé còn đang lo một vụ khác… - Bác Agasa giải thích hộ.

- Ủa, vậy hả? – Thanh tra Megure ngạc nhiên.

Shinichi dùng cả hai tay đẩy mạnh cánh cửa nhà bếp. Bên trong, Shiho đang xếp mấy chục chai rượu, bao gồm cả chai Paikaru, trên chiếc bàn bằng inox. Cô hí hoáy ghi chép gì đó vào sổ tay.

- Haibara!

- À, Kudo hả. Cậu đợi chút, tớ sắp xong rồi.

- Cậu phải đi mau lên!

- Liều lượng cậu và tớ nuốt vào khác nhau nhưng triệu chứng lại xuất hiện cùng lúc. Có thể ngoài sự khác biệt về giới tính và rượu Paikaru thì còn có thành phần nào khác ảnh hưởng đến việc biến đổi cơ thể nữa. Tớ nhất định phải có mẫu bánh.

- Không được, cậu đang gặp nguy hiểm!

Đúng lúc đó, Ran đuổi kịp Shinichi. Thấy không khí trong bếp có vẻ căng thẳng, cô đứng lại ở cửa, không dám vào.

- Cậu và tớ cùng chung số phận. Chạy trốn cũng cùng nhau, điều tra cũng cùng nhau. Không có con đường nào khác nữa đâu. – Shiho nhìn Shinichi.

- Cậu nói đúng… - Shinichi gật đầu.

Nghe lời đó của Shinichi, Ran bất giác lùi lại một bước. Cô vô tình vấp phải thùng rác để ngay cạnh cửa. Nghe tiếng động, Shinichi quay phắt ra:

- Ai đấy?

- Tớ xin lỗi! Bác tiến sĩ lấy xe ra rồi nên nhờ tớ đi gọi… - Ran lắp bắp trước giọng gay gắt của Shinichi.

- Ran… Shinichi định nói gì đó, nhưng Ran ngắt lời:

- Tớ hiểu mà. Giờ cậu không giải thích được đúng không… - Cô gượng cười.

- Lát nữa tớ sẽ giải thích. Chuyện thực sự gấp lắm rồi. Cậu đưa cô ấy về nhà bác tiến sĩ nhé.

Thấy Ran dẫn Shiho ra khỏi nhà bếp rồi, Shinichi mới quay về sân khấu.

Ran dẫn Shiho xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm của khách sạn. Bãi đỗ đông nghịt người đang tìm cách về nhà.

- Xe kia kìa. – Ran nắm tay Shiho dẫn ra xe của bác Agasa.

Bỗng gương mặt Shiho trắng bệch. Cô đứng trân trân tại chỗ. Ran quay lại thì nhìn thấy Shiho vừa nhìn thẳng về phía trước vừa run lẩy bẩy.

- Bạn sao thế?

Vừa dứt lời thì chính Ran cũng linh cảm thấy điều gì đó. Lẩn trong đám người đông đúc là một người đàn ông mặc áo đen, cầm dao định tấn công Shiho. Ran quay phắt lại, gạt con dao xuống đất. Cô thu mình vào tư thế chuẩn bị ra đòn, nhưng gã kia đã biến mất.

- Ai thế không biết?

Ran còn đang hoang mang, thì Shiho đã bỏ chạy vào trong khách sạn. Ran vội vã đuổi theo. Tới được cửa, cô thấy Shiho đang thu mình ngồi nép vào góc tường. Ran không biết làm gì, cứ đứng nhìn trân trân.

Mãi không thấy hai người đâu, bác Agasa quay lại tìm thì gặp ngay cảnh tượng đó:

- Sao thế?

Đúng lúc ấy, Shinichi đang loanh quanh trong khách sạn tìm đầu mối cũng đi ngang qua. Thấy ba người đứng đó, cậu vội chạy lại.

- Sao cậu vẫn còn ở đây? Cả bác tiến sĩ nữa!

- Có người định dùng dao tấn công bạn Hairi. – Ran vội giải thích.

- Cô ấy cứu tớ… - Shiho vẫn run rẩy, nhưng đã đứng được lên.

- Này. – Shinichi gọi Shiho lại. Cậu cầm tay cô kéo ra xa để Ran không nghe được. – Có phải chúng không?

- Chúng ta bị bao vây rồi. Tớ không muốn bác Agasa và cô ấy bị liên lụy, nên không thể lên xe. – Shiho gật đầu. – Chắc chúng đã cử người canh ở tất cả cửa ra vào. Tớ đã lọt vào tầm ngắm của chúng, chỉ còn chờ chúng bóp cò thôi.

- Bình thường cậu có bi quan thế này đâu? Giờ cảnh sát vẫn ở đây nên chắc chúng ta vẫn an toàn. Sau đó thì… Tợ sẽ bảo vệ câu, cả Ran nữa.

- Tớ xin cậu một điều thôi được không? – Shiho buồn bã hỏi.

- Gì thế?

- Nếu có điều gì nguy hiểm xảy ra, cậu cứ bỏ mặc tớ… - Đồ ngốc, cậu đừng có nói linh tinh! – Shinichi nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt Shiho. – Một thám tử chân chính không được bỏ qua bất kỳ bằng chứng nào, dù bằng chứng đó cản trở suy luận của mình. Tớ sẽ giúp câu chuyện này kết thúc một cách có hậu bằng mọi giá. Thế nên cậu đừng lo nữa!

Shiho nhìn Shinichi, gật đầu.

Gần đó, bác Agasa và Ran đứng nhìn.

- Ran, sao trông cháu lo thế?

- Ừm… - Ran quay ra. – Đó là ai thế bác? Bác biết đúng không?

- Hơ… À… Bác nghe nói Shinichi có nhận một người làm trợ lý, chắc là con bé đó đấy.

- Shinichi có kể chuyện đó với cháu đâu.

- Đó là vì… - Bác tiến sĩ lắp bắp khi nhìn thấy Ran cắn môi nói một cách cay đắng.

- Với lại, lúc nãy cháu thấy hai người nói chuyện gì đó gay gắt lắm. Cháu chưa từng thấy Shinichi như vậy… Lúc đó cháu có cảm giác Shinichi trở thành một người khác mất rồi. – Ran buồn bã nhìn vào khuôn mặt của Shinichi trong lúc cậu mải nói chuyện với Shiho.

- Ran, Shinichi vẫn như cũ mà. Nó không thay đổi gì đâu. Cháu phải tin nó chứ? – Bác Agasa dịu dàng thuyết phục.

- Vâng. – Ran mỉm cười.

- Đấy, Ran phải cười mới xinh. – Bác Agasa cũng cười đáp lại.

Trung sĩ Takagi từ đâu chạy tới:

- A, Kudo, em đây rồi. Cảnh sát vừa tập trung được những người không có bằng chứng ngoại phạm vào thời điểm cô Karen bị sát hại. Thanh tra Megure bảo anh đi gọi em. Bọn anh cần em hỗ trợ để phá được vụ án lần này.

- Vâng. – Shinichi gật đầu. Cậu đưa mắt nhìn Shiho và Ran rồi đi theo anh Takagi. Ba người kia cũng đi theo vào trong khách sạn.

Trong bóng râm của một tòa cao ốc, nòng giảm thanh của khẩu súng lóe sáng, rồi gã đàn ông mặc áo đen vừa tấn công Shiho ban nãy ngã xuống. Trong khoảnh khắc bóp cò bắn chết người đó, nét mặt Gin cũng không hề thay đổi.

- Khi con dao rơi xuống cũng là lúc mạng mày đứt rồi… - Vodka lẩm bẩm, giơ chân đá cái xác. – Giờ thì sao?

- Con mồi đang ở trong chuồng rồi, ta việc gì phải sốt ruột. Dồn nó vào đường cùng cũng có cái thú riêng… - Gin đáp.

Vodka cười.

Gin cũng nhếc mép, mắt nhìn khách sạn SONOKO rực sáng ánh đèn ở xa:

- Sherry, tao nhìn thấy tấm lưng run rẩy của mày rồi đấy…