Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 306: Chương 306





Lão già này!
Trắng trợn lừa nàng làm món ngon cho ông ta lâu như vậy!
Sớm biết ông ta không nguyện ý xuống núi, nàng thà cho heo ăn!
Vân Khương Mịch ném con gà trong tay xoay người rời đi.

Con gà được tự do liền cuống cuồng chạy vềc’ ” g.

Thấy nàng nói đi là đi, Huyền Sơn tiên sinh gãi uau duổi theo: “Mịch nha đầu, ngươi giận à? Có phải ngươi lại mắng ta trong lòng không?”
Ông ta quá hiểu nàng rồi!
“Dù ngươi muốn đi thì cũng làm gà nướng cho ta xong rồi đi chứi”
Con gà vừa trốn vào chuồng…
Mỗi ngày nói đều báo giờ cho ông ta, rốt cuộc lại rơi vào kết cục phải chết thảm, tình cảm sâu sắc của nó cuối cùng vẫn gửi gắm sai người!
Vân Khương Mịch giận dữ: “Thiên hạ làm gì có bữa ăn nào miễn phí? Ta mất công nấu cho ông nhiều món ngon như vậy là để ông xuống núi với ta một chuyến, vậy mà ông lại không muốn!”
“Được, chúng ta tuyệt giao đi! Tình cảm đặt không đúng chỗ!”
Huyền Sơn tiên sinh thấy nàng tức giận liền vội vã cầm tay nàng: “Cái gì? Ngươi muốn tuyệt giao với ta?”
Chuyện này không thể được!

Nếu như Vân Khương Mịch tuyệt giao với ông ta rồi, sau này ông ta làm sao có thể ăn được những món ngon kia chứ!
“Ngươi nghe ta nói trước đã…”
Huyền Sơn tiên sinh còn chưa nói hết thì phía sau Vân Khương Mịch liền truyền đến một tiếng: “Sư phụ!”
Là giọng nói của nam nhân.

Âm thanh dịu dàng ấm nhuận.

Cái mà gọi là nghe giọng đoán người… Khi nghe thấy giọng nói này Vân Khương Mịch đã có thể tưởng tượng ra chủ nhân của thanh âm ấy, nhất định cũng là một người nho nhã lễ độ, ôn nhuận như ngọc.

Sư phụ?
Chẳng phải lời đồn nói Huyền Sơn tiên sinh không có đồ đệ sao?
Cái tên Lưu Đại Văn kia vì giả mạo là đồ đệ của Huyền Sơn tiên sinh nên mới được làm Khâm Thiên Giám.

Hiện tại đã bị vạch trần, còn nhốt vào đại lao chờ Mặc Quốc Thiên xử lý nữa!
Thế nên trước mắt chắc không có ai to gan mạo danh đồ đề trước mặt Huyên Sơn tiên sinh đi?
“Ail Đồ đệ ngoan ngươi trở lại rồi!”

Huyền Sơn tiên sinh vừa thấy người đến liền vội vàng buông tay Vân Khương Mịch ra hớn hở chạy tới.

Tốc độ kia, còn nhanh hơn so với khi chạy nước rút một trăm mét khiến Vân Khương Mịch chỉ cảm thấy có một làn gió lướt qua.

Tóc của nàng bị cuốn lên cao, Huyền Sơn tiên sinh hóa thành một đạo tàn ảnh biến mắt trước mặt nàng.

Nàng nhanh chóng xoay người lại.

Chỉ thấy Huyền Sơn tiên sinh kéo người vừa tới vào lòng: “Đồ đệ ngoan! Lần này mang cái gì về cho sư phụ?”
Quả nhiên là đồ đệ của ông ta!
Sau lưng người kia đeo một cái sọt, bị Huyền Sơn tiên sinh ôm chặt đến mức thở không ra hơi.

Lúc này mới đẩy ông ta ra, lấy cái sọt xuống: “Sư phụ, ta mang cho người rượu Thu Sương nổi tiếng nhất Bắc Phong”
“Rươu Thu Sương!”
Hai mắt Huyền Sơn tiên sinh phát sáng: “Đây chính là rượu ngon nổi tiếng nhất Bắc Phong!”
Lấy được rượu, đồ đệ ngoan cũng không còn tác dụng nữa, Huyền Sơn tiên sinh hài lòng ôm vò rượu trở về.

Vân Khương Mịch chăm chú nhìn đồ đệ ngoan của ông ta.