Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi

Chương 21



Đảo mắt một cái, bốn con mèo con cũng đã được hai tháng, ba bỉm sữa Lộc Kỳ tận chức tận trách, nuôi mấy bé đến tròn vo, trả một cái giá vô cùng lớn đó là quầng thâm mắt như ẩn như hiện, Hứa Hằng Tinh tới đón mấy bé mèo con cũng bị cậu dọa cho hết hồn, hắn ngồi xổm xuống nhìn vào mấy bé mèo bên trong lồng sắt mà hỏi: " Không biết còn tưởng cậu giấu một con hồ ly tinh ở trong nhà đang hút tinh khí của cậu đó......"

Hắn vừa dứt lời, có một người đàn ông cao lớn mặc tạp dề đi ra từ trong phòng bếp, cầm cái xẻng hỏi: "Bạn của em có muốn ở lại ăn cơm hay không?"

Hứa Hằng Tinh:.....

Đệt! Hồ ly tinh!

Lộc Kỳ cúi đầu hỏi: "Cậu có muốn ở lại đây ăn cơm luôn không?"

Giọng nói của Hứa Hằng Tinh run rẩy: "Đây....... Đây là ai? Cậu tích đức làm việc thiện hơn hai mươi năm, rốt cuộc cũng có một con chó hay con mèo nào đó hóa hình tới báo ân rồi sao?"

Hắn bế một con mèo lên: "Biến! Biến hình cho tao!!"

"....." Lộc Kỳ đưa một chân ra nhẹ nhàng đá vào mông của hắn, khẽ ho một tiếng, " Đây là hàng xóm của tôi, anh ấy..... nhà anh ấy không có phòng bếp, cho nên mới thường xuyên qua bên này nấu cơm....."

Ánh mắt của cậu vì chột dạ mà dao động, đảo tới đảo lui.

" Người anh em, cậu lừa ai vậy hả? Cái đồng hồ trên tay của anh ta, có thể mua được một tiệm cơm nhỏ luôn đó, anh ta còn thiếu một cái phòng bếp được chắc?" Hứa Hằng Tinh kề sát vào tai Lộc Kỳ nhỏ giọng hỏi, đánh giá trên dưới Lộc Kỳ một phen, đột nhiên cười ha ha lên, " Anh ta đang theo đuổi cậu phải không?"

Lộc Kỳ không phủ nhận, chỉ ồ một tiếng.

" Vậy tôi lưu lại đây ăn cơm!" Hứa Hằng Tinh xoa xoa tay, " Đàn ông có tiền thường có tật xấu, tôi phải thay câu trấn ải, không thể để cậu bị lừa được!"

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Mộ Nam Kiều như đang ám chỉ gì đó.

Mộ Nam Kiều chỉ cười cười, nụ cười kia thấy thế nào cũng như đã định liệu trước vậy.

Lúc ăn cơm, Hứa Hằng Tinh đối mặt với sáu món ăn trên bàn cơm, hắn nuốt nước miếng, "Tôi thừa nhận, vừa rồi thanh âm nói chuyện của tôi có chút lớn rồi."

Chờ đến khi Mộ Nam Kiều nói tới tình huống kinh doanh của trung tâm cứu trợ, Hứa Hằng Tinh đứng đắn hơn rất nhiều, Mộ Nam Kiều nghe cũng rất nghiêm túc, còn không quên lột tôm cho Lộc Kỳ.

" Tôi có thể trợ cấp cho trung tâm cứu trợ." Mộ Nam Kiều nói, " Hứa tiên sinh, lúc sau cậu có thể liên hệ với trợ lý của tôi, cùng hắn xác nhận các thủ tục liên quan."

Chuyện này, hai ngày trước Mộ Nam Kiều có nói qua với Lộc Kỳ rồi, cho nên Lộc Kỳ cũng không thấy ngạc nhiên, lúc ấy cậu cũng đã thảo luận chi tiết tỉ mỉ với Mộ Nam Kiều, cậu hy vọng Mộ Nam Kiều đừng bởi vì cậu mà bỏ ra một số tiền lớn như vậy, Mộ Nam Kiều lại lắc đầu tỏ vẻ, mỗi năm Mộ thị đều có một số tiền dành ra để làm công ích, lúc Mộ Xuyên Tùng cầm quyền, số tiền này dùng để cho Mộ Thụy ăn nhậu, gái gú, cờ bạc.

Hiện tại hắn chỉ là đem số tiền này một lần nữa dùng vào nơi cần dùng mà thôi.

Sau khi nghe Mộ Nam Kiều nói hằng tháng sẽ quyên góp cho trung tâm cứu trợ, đôi mắt Hứa Hằng Tinh đều sáng lên, hắn run rẩy duỗi tay qua, vỗ vỗ lên vai Lộc Kỳ.

" Ông chủ, anh ta là của cậu đó." Hứa Hằng Tinh nói: "Tôi còn có thể giúp cậu làm người canh chừng nữa, cậu yên tâm, anh ta có kêu lớn tiếng cỡ nào tôi cũng sẽ không mở cửa cho anh ta đâu."

Thiếu chút nữa Lộc Kỳ bị sặc rồi, lỗ tai cậu nóng bừng lên, một cước đá vào chân của Hứa Hằng Tinh, lẳng lặng trách bạn tốt của mình thấy tiền quên bạn.

Mộ Nam Kiều chú ý tới động tác nhỏ của cậu, cũng chỉ là cười khẽ một tiếng, hắn giơ tay đẩy đĩa tôm đã được lột hết vỏ tới trước mặt Lộc Kỳ.

Hứa Hằng Tinh lập tức cảm thấy mình đã ăn no rồi, được đút no cơm chó.

Bốn con mèo nhỏ được Hứa Hằng Tinh mang đi, sau khi tìm được gia đình thích hợp nhận nuôi thì bắt đầu cuộc sống mới, còn mèo mẹ Tiểu Tam Hoa thì được Lộc Kỳ giữ lại, chính thức gia nhập gia đình này.

Tiễn Hứa Hằng Tinh đi, Lộc Kỳ đi tới phòng bếp rửa chén sạch sẽ, lúc đi ra, cậu phát hiện Mộ Nam Kiều còn đang ở trong phòng khách, đang cầm gậy chọc mèo chơi với Tiểu Tam Hoa, thấy Lộc Kỳ đi ra, hắn nâng mắt lên cười nói: "Bạn của em thật thú vị."

" Chỗ nào thú vị? Đặc biệt nịnh nọt sao?" Lộc Kỳ nhớ tới bộ dáng không đáng tiền của Hứa Hằng Tinh, cũng không nhịn được muốn cười, "Đây là cậu ấy bái phục dưới năng lực đồng tiền của Mộ tổng..... nhưng mà chiều nay anh không đi làm sao?"

Bản thân cậu cũng không có chú ý tới những lời này nghe rất quen thuộc, rất giống với bạn bè thân quen, cũng giống với người yêu khi ở chung.

Mộ Nam Kiều biết Lộc Kỳ chỉ đơn thuần là thắc mắc thôi, không có ý gì khác, nhưng hắn cũng không quan tâm, chỉ tự ăn đường trong câu hỏi đơn giản như vậy, vì thế hắn cười càng tươi hơn, trong đôi mắt hồ ly xinh đẹp như có thêm ánh sáng.

" Thật ra thứ bảy, chủ nhật tôi không cần phải đến công ty." Hắn ôm mèo đặt lên trên đầu gối, ngón tay sờ sờ tai mèo, "Trước đó, các phòng ban của công ty đều đang trong giai đoạn bàn giao, nên khó tránh khỏi có nhiều việc phải làm, bây giờ đã ổn định lại rồi nên hôm nay tôi định nghỉ ngơi."

Mộ Nam Kiều nhìn về phía Lộc Kỳ, hắn cầm chân mèo lên huơ huơ, "Em có muốn ra ngoài chơi hay không? Leo núi? Picnic? Bắn tên?"

Lộc Kỳ có chút rung động, đôi mắt nai con tròn xoe sáng lên, sau đó lại nghĩ tới cái gì, khuôn mặt tỏa sáng lại ỉu xìu xuống, "Thôi, hôm nay tôi phải ở trong phòng khách cả nửa ngày rồi, tôi mới nhận được một đơn hàng gấp, ngày mai phải giao, bây giờ tôi cần tập trung cho kịp tiến độ."

Mộ Nam Kiều gật đầu: "À."

Đợi một lát, Lộc Kỳ chớp mắt, "Vậy anh không đi hả?"

" Đi đâu?" Mộ Nam Kiều nhìn Lộc Kỳ, vậy mà giống với kiểu nghiêng đầu của Tiểu Tam Hoa, hồ ly lớn cùng mèo nhỏ, hai đôi mắt cùng vô tội nhìn về phía Lộc Kỳ, " Phòng đối diện vừa ẩm ướt vừa âm u, em muốn tôi trở về thật sao?"

"Anh...." Lộc Kỳ đưa tay ra ôm lấy bé mèo, sợ nó học thói hư tật xấu của Mộ Nam Kiều, "Anh không muốn về thì thôi, nói chuyện cho đàng hoàng, không được làm nũng!"

Mục đích của Mộ Nam Kiều đã thành công, hắn mở ngăn kéo nhỏ của bàn trà lấy thức ăn khô ra, lại ôm Tiểu Tam Hoa về, chuyên tâm ngồi trên sô pha cho mèo ăn.

Lộc Kỳ trở lại phòng ngủ mang thiết bị ra, cậu ngồi trong một góc, rõ ràng đây là cậu không muốn Mộ Nam Kiều thấy được cậu đang vẽ cái gì. Cậu xoay lưng vào tường, nhìn Mộ Nam Kiều, căng thẳng như một con chuột hamster nhỏ đang lén lút trộm đồ ăn.

Nhưng điện thoại của Mộ Nam Kiều lại rung lên, người mà hắn để chú ý đặc biệt bắt đầu livestream.

Mộ Nam Kiều:......

Không phải là hắn cố ý nhìn lén, nhưng hắn là một "thuyền trưởng" có đầy đủ tư cách, có phải là hắn không nên bỏ qua một lần livestream của thái thái hay không?

Hắn ôm mèo lên, lông mèo dính đầy vào trên quần áo, một người một mèo nằm trên sô pha, hắn giả vờ như đang lướt web để vào xem livestream.

Vừa ấn vào, Mộ Nam Kiều đã nhướng mày, đưa tay lên che mắt Tiểu Tam Hoa.

Tiểu Tam Hoa: "Meow?"

Bản phác thảo gần như đã hoàn thành, chỉ còn lại giai đoạn tô màu cuối cùng, Mộ Nam Kiều không biết nhân vật này, hắn xem bình luận trên màn hình mới biết đó là tranh fanart của một trò chơi nào đó.

"Thuyền trưởng" vào phòng livestream sẽ có hiệu ứng đặc biệt, Mộ Nam Kiều nghe tiếng xuýt xoa thật khẽ của Lộc Kỳ, một lúc lâu, trên màn đạn có một cái bình luận chào mừng của Lộc Kỳ.

[ Sao hôm nay thái thái không nói lời nào? Vợ không nói chuyện, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đấy, tôi từ chối giao trà Khổ Tử ra nha.]

[ 555 ~, Song Trù vui mừng, thái thái vẽ chính là bổn mạng của tôi ]

[ Chỗ này che mờ có chút không được rồi ]

[ Không, nhưng mà có phải cơ cá mập* thái thái vẽ không được tự nhiên lắm đúng không nhỉ.]

* chỗ này theo mình nghĩ chắc là phần xương sườn hai bên thì phải.

[ Đúng vậy đó, có hơi ngắn, cũng may đa phần lúc thái thái vẽ tranh sẽ có chút hàm súc, bình thường đều có quần áo cả.]

[ Chắc là vị khách hôm nay đã yêu cầu không có quần áo chăng.]

[ Mlem mlem ~ mọi người đều là người thạo nghề, chỉ có một mình tôi liếm thôi ~ ]

Mộ Nam Kiều yên lặng tặng hai món quà, nghe thấy Lộc Kỳ ngồi trong góc phát ra mấy tiếng xuýt xoa nho nhỏ, giống như một bé động vật bị giật mình.

Một lát sau, có bình luận xuất hiện: Cảm ơn @Leonid đã tặng quà, nhưng bạn quan tâm mình là được rồi, không cần phải tặng quà đâu.

Mộ Nam Kiều nghĩ ngợi, hắn bình luận:

[ Thái thái cố lên, nếu cơ cá mập được vẽ xong thì càng tuyệt vời hơn, mong chờ tiến độ của thái thái ( ôm tim) ]

"Meow~"

Tiểu Tam Hoa liếm móng vuốt, nó không hiểu tên nhân loại này đang làm cái gì, nhưng lại xem hiểu cái vẻ mặt cười ranh mãnh của người này, quả thật giống như một con hồ ly đang lắc đuôi. Trời sinh mèo và chó không hợp nhau, nó lập tức quên đi tình hữu nghĩ vừa rồi được hắn cho ăn, kêu một tiếng rồi giẫm lên cái bụng cứng rắn của hắn, nhảy ra ngoài.

Mộ Nam Kiều:???

Đứa con gái nuôi mãi cũng không thân, công sức cho ăn từ nãy tới giờ đều công cốc hết!

Nhưng Tiểu Tam Hoa lập tức đi tới gần chân của Lộc Kỳ, đi vòng vòng xung quanh cậu rồi kêu hừ hừ làm nũng, giọng kêu vừa mềm mại vừa nhõng nhẽo, "Meow~"

Lộc Kỳ nhịn được hai phút, cuối cùng không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn này, cậu cúi người ôm mèo vào lòng rồi xoa xoa, " Em làm gì thế? Anh đang làm việc mà....."

Mộ Nam Kiều không mở tiếng, nhưng những lời này hắn trực tiếp nghe được, người ở phòng livestream hiển nhiên cũng nghe thấy rồi, bình luận ngừng vài giây, sau đó là một loạt spam  a a a a a a.

[ Vợ ơi, em đang làm nũng với tôi sao, tôi biết mà ]

[ Tôi đã nói là để vợ dỗ tôi ngủ mà, tôi mộng du đến mức có thể quay được ba mươi vòng luôn đó, lừa của tổ sản xuất cho tôi thất nghiệp luôn rồi!]

[ Tôi cười chết mất, càng nghe càng phấn khích, cuối cùng tôi đã mở ra phần mềm không thể nói nào đó rồi.]

Chỉ trong nháy mắt như vậy, Mộ Nam Kiều cảm thấy hơi ê ẩm.

Hắn ngồi dậy, nhẹ giọng dò hỏi:  "Tối nay em có muốn đi ra ngoài ăn hay không?"

Lộc Kỳ theo bản năng trả lời: "Ăn cái gì? Lại đi tới quán cay Tứ Xuyên lần trước nữa sao?"

Mộ Nam Kiều:.....

Lẽ ra hắn không nên hỏi vấn đề này, cứ nói thẳng ra ngoài ăn hải sản là được rồi.

Ai có nghĩ đến được chứ, một người trắng trẻo sạch sẽ mềm mềm mại mại như bánh kem bơ, bên trong lại là hương vị ớt cay bùng nổ, mà Mộ Nam Kiều lại không thể ăn cay được, lần trước thiếu chút nữa là hắn không duy trì nổi hình tượng của mình, khóc trước mặt Lộc Kỳ.

Không gì có thể khiến bá tổng khóc được, nếu có, thì chắc là đồ ăn cay quá mức biến thái.

Nhưng đôi mắt Lộc Kỳ lại sáng lấp lánh, rất mong chờ thử hỏi: "Không phải sao? Vậy chúng ta....."

" Đúng vậy." Mộ Nam Kiều gian nan mỉm cười, " Ăn ở quán đó đi."

" Vâng. " Lộc Kỳ gật đầu ngay tắp lự, "Vậy để lần này tôi mời anh."

[ Chậc ~ Người đàn ông thần bí ]

[  Hắn do dự, hắn chần chừ! Hắn không thật lòng, hãy để tôi đi cùng với thái thái cho! Tôi biến thành trái ớt cay đều được. ]

[ Giọng nói thật dễ nghe, lỗ tai tôi muốn run cả lên ]

[ Là bạn cùng phòng sao?  Là người bạn lần trước thái thái nói tới sao? Người cực kỳ đẹp trai kia! ]

Nhưng Lộc Kỳ không nói gì nữa, để sớm được đi ăn, cậu hoàn toàn chìm đắm vào công việc, muốn hoàn thành trước bữa cơm chiều.

Sau khi đặt chỗ xong, Mộ Nam Kiều tính trở về thay một bộ quần áo khác, hắn đứng lên hoạt động cơ thể đã cứng đờ do nằm quá lâu, cũng thuận miệng chào hỏi Lộc Kỳ, nhưng không được đáp lại.

Hắn quay đầu qua thì thấy Lộc Kỳ đang nhìn chằm chằm vào eo của hắn, như đang nghĩ gì đó mà ngẩn người, cậu nhìn một lát rồi véo lên eo của mình một chút.

Mộ Nam Kiều:.....

Nếu hắn vén áo của Lộc Kỳ lên nhìn một cái có phải sẽ thấy vết đỏ trên eo hay không, sau đó có thể bị "thánh kiếm vật lý" mời ra ngoài hay không?

Nhưng cậu thật sự véo mình rất mạnh, vậy mà có thể hạ thủ với bản thân như vậy được.

" Đang nghĩ gì đó?" Rõ ràng Mộ Nam Kiều đã mơ hồ đoán được đáp án, nhưng lại làm ra vẻ khó hiểu: "Em nhéo mình làm gì?"

Thái thái tiểu Lộc đang ngồi ở ghế nhỏ chống cằm, rất buồn bực mà nhíu mày, hỏi: "Anh có tập thể hình không? Hình như tôi không thấy anh đi tập thể hình."

"......" Mộ Nam Kiều nói: "Lúc em ngủ, tôi đã dậy sớm đi chạy bộ, có đôi khi về trễ, cũng không phải là do tăng ca, mà dưới công ty có một phòng tập thể hình."

Lộc Kỳ:.....

Hay lắm, thì ra Mộ tổng đây lén lút tập luyện, sau đó làm mọi người lóa mắt.

" Vậy anh..." Lộc Kỳ nhìn hắn bằng đôi mắt trong sáng lấp lánh: "Anh có cơ cá mập không."

Ồ, cá con mắc câu rồi.