Tiểu Tam Anh Yêu Em

Chương 96: Cảm giác tội lỗi.



Tại công ty X.

Một nhân viên chạy vô phòng với một vẻ hớt hãi: "Mọi người nghe gì chưa?"

Chẳng ai biết chuyện của cái anh này nói là chuyện gì, một cô cất giọng hỏi: "Chuyện gì, chẳng lẽ chuyện lên lương hả?" Cô ấy hỏi rồi cười, xung quanh mọi người cũng cười.

Lâm Chi ngồi làm việc mà miệng cũng giãn nhẹ. Nói gì chứ chuyện lên lương thì ai cũng hào hứng hết.

"Cái mặt vầy là mới rớt tiền chứ lên lương gì?" Anh khác cất tiếng trêu chọc.

Anh nhân viên kia liền lắc đầu, sắc mặt anh nghiêm túc cũng mang vẻ nghiêm trọng: "Xe bốn chỗ của công ty bị tông trêи quốc lộ X, trêи xe còn có ông tổng nữa đó."

Lúc này mọi người đều bàn hoàng. Tin này thì quả là một tin sốc lớn, không ai dám tin.

"Này Quân chuyện này không đùa được đâu." Chị Lành bước ra nói.

Quân khẳng định với quản lý: "Em nào có dám đùa, tin là thật. Giờ bên ban giám đốc nháo nhào cả lên kia kìa."

Lâm Chi nghe tin toàn thân như cứng đờ, cô cố gắng bình tĩnh đứng dậy hỏi anh Quân: "Trêи xe có Dương tổng, có chắc không?"

Anh Quân gật đầu: "Bữa nay tổng giám đốc đi gặp đối tác, và đã đi chiếc xe đó."

Lâm Chi lặng người, giọt lệ lăn ra từng giọt. Không thể nào, hồi sáng nay cô vẫn còn bị anh ấy trêu ghẹo mà. Mới đó mà sao lại gặp nạn được? Cô không dám tin.

"Sếp tổng có bị nặng không?" Một người hỏi.

Anh Quân trả lời: "Không biết nữa, nhưng tôi nghe ở chỗ của trợ lý Phượng Đan nói thì tai nạn kinh hoàng lắm."

"Vậy đã được vô bệnh viện nào?" Chị Lành hỏi.

"Cái này em cũng không biết."

Chị Lành thở ra, chị quay sang mọi người nói: "Dù có chuyện gì thì công ty vẫn phải vận hành, tất cả tập trung vào làm việc cho tôi đi."

Chị nói xong thì mở cửa đi đâu đó. Lâm Chi cũng mở cửa đi ra ngoài. Cô chạy vào phòng vệ sinh bật khóc ở trong đấy.

Tại bệnh viện.

Mọi người vẫn đang ngồi đợi, ca phẫu thuật diễn ra khá lâu. Bà nội chẳng còn sức để mà đợi nữa, Khiết Như đành phải đưa nội đến một phòng khác trong bệnh viện cho nội nằm nghỉ.

Chồng của Khiết Như gọi điện đến, anh đang đi công tác nước ngoài nên không thể kịp thời có mặt cùng với vợ. Khiết Như ngồi xuống ghế, cô nói chuyện với chồng, vừa nói vừa đưa tay gạt nước mắt.

Trịnh Mỹ Duyên ngồi bên cạnh của chị ấy, cô thấy mình chẳng có tư cách gì để mà ngồi đây. Muôn phần tội lỗi, muôn phần cay nghiệt này dù cô không trực tiếp hại Dương Chấn Phong nhưng cô là người mang dòng máu của nhà họ Trịnh. Ba cô dung túng cho Phan Hồng Nga gây ác với bên Dương, hại con trai, cháu trai yêu quý của họ phải nguy kịch ở trong kia.

Đọc những dòng tin nhắn của Trâm gửi cho mình, cõi lòng Trịnh Mỹ Duyên lại càng thêm chua xót. Giá như cô biết chuyện này sớm hơn, giá như hôm qua, cô không gây hấng với Dương Chấn Phong, không làm anh ấy đập điện thoại của cô, thì có lẽ cô đã sớm biết được âm mưu giết người của Phan Hồng Nga. Đọc tin từ Trâm, cô mới rõ mình đã sai. Sai rất sai khi nghĩ Phan Hồng Nga vì sổ đen mới giết người. Nhưng không phải thế, bà ta và Trịnh Thống Kiệt muốn nuốt chửng công ty X. Vì lòng tham mà rắp tâm hãm hại Dương Chấn Phong.

Thêm một 1h sau, đội ngũ bác sĩ cũng đã bước ra. Nhìn thấy bác sĩ chị gái Khiết Như nhanh chóng hỏi chuyện: "Em tôi sao rồi bác sĩ?"

Bác sĩ nhìn cô ấy, ánh mắt ông hạ xuống: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức, có qua khỏi hay không chỉ còn trông chờ vào ý chí của bệnh nhân."

Khiết Như nghe xong, tay đưa lên che lấy miệng, nước mắt chỉ biết chảy ra mà không thể ngừng lại.

"Người nhà nên chuẩn bị sẵn tinh thần, chúng tôi xin phép."

Đội ngũ bác sĩ và y tá bất lực rời đi, điều buồn nhất của một người làm công việc thiêng liêng như bác sĩ thì đó là bảo người nhà chuẩn bị tinh thần. Đau lòng này không phải chỉ riêng gia đình bệnh nhân, bản thân của các bác sĩ và y tá cũng rất xót xa, nhưng họ cũng đã tận tâm tận lực cứu lấy sự sống của Dương Chấn Phong. Còn lại vẫn phải là chờ đợi phản ứng từ người bệnh, nếu may mắn sống sót thì phúc phần rất lớn.

Trịnh Mỹ Duyên cắn môi dưới, cô phải làm gì đây? Cô làm gì bây giờ? Trịnh Mỹ Duyên chưa từng cảm thấy lòng mình rối bời như lúc này. Cảm giác tội lỗi xé nát trái tim cô, bởi vì cô mang dòng máu của Trịnh Thống Kiệt.

Dương Chấn Phong được đẩy sang một phòng khác, chị Khiết Như vào thăm. Chị nói với em trai nhiều điều lắm, nói rất nhiều và khóc cũng rất nhiều. Một lúc sau chị mới đi ra, đôi mắt chị không còn như lúc đầu mà đã sưng lên cả.

"Em vào thăm nó đi, chị đi sang chỗ bà với mẹ một chút." Khiết Như nói, mũi thút thít, chị lấy khăn chậm nước mắt.

Trịnh Mỹ Duyên cũng đau lòng lắm nhưng cô lại không dám mở miệng để an ủi chị ấy.

Khiết Như không nói thêm gì nữa, chị bỏ đi. Trịnh Mỹ Duyên lăn xe vô phòng bệnh, chiếc xe di chuyển chầm chậm đến gần chiếc giường. Đôi con ngươi của cô ửng đỏ hướng đến người đang nằm bất động. Mới hôm qua còn chửi cô, nạt cô, dọa cô. Ấy vậy mà...

Trịnh Mỹ Duyên tới sát bên cạnh Dương Chấn Phong, trêи người anh ấy gắn rất nhiều thiết bị, băng trắng quấn khắp đầu. Nhịp tim của anh vẫn đo được nhưng yếu chứ không được mạnh, với những gì bác sĩ đã nói thì anh có thể bị thần chết gọi đi bất cứ lúc nào.

Trịnh Mỹ Duyên xót xa, cô đưa tay muốn chạm vào má của Dương Chấn Phong nhưng lại ngậm ngùi thu lại. Điện thoại của cô lại vang tiếng nhạc. Áp điện thoại lên tai, giọng nói kinh tởm của bà ấy truyền đến tai cô: "Phẩu thuật xong rồi, nhưng vẫn thoi thóp, tao muốn có tin ngay trong hôm nay. Mày hãy nhanh chóng ra tay đi."

Mi tâm Mỹ Duyên nhíu lại, cô nói: "Hãy tha cho anh ấy để phước lại cho con cháu bà."

Phan Hồng Nga tức giận trong điện thoại: "Xem ra mày vẫn không để tâm những lời tao nói trước đó nhỉ? Vụ án của mẹ mày sẽ lật lại vào ngày mai, muốn ngăn điều đó thì tiễn thằng chồng mày đi trước một bước. Mỹ Duyên! Khôn ba năm rồi thì đừng để dại một giờ con ạ! Đừng để mẹ lớn phải ác với con nhé."

Điện thoại bị ngắt, Phan Hồng Nga chắc chắn là có người quen trong bệnh viện này nên mới biết rõ tình hình của Dương Chấn Phong. Bà ta ép cô phải ra tay, lấy mẹ cô ra làm áp lực. Nhưng nếu cô không làm thì ắt bà ta cũng sẽ không để cho Dương Chấn Phong được sống.

Trịnh Mỹ Duyên quay lại nhìn Dương Chấn Phong. Cũng là đang nhìn thấy một cảnh tượng của mẹ cô.

Bàn tay của Mỹ Duyên nắm lấy chiếc chăn màu trắng xóa, tay cô bóp chặt như chính lồng ngực cô đang bị bóp chặt. Cô kéo chăn lên từ từ, người đang yếu chỉ cần ngạt một chút là có thể ra đi ngay.

Trịnh Mỹ Duyên kéo chăn đến mũi của Dương Chấn Phong nhưng bàn tay cô lại run rẫy, do dự. Nội tâm Mỹ Duyên đấu tranh dằn vặt, cô không muốn hại anh ấy. Vậy mẹ cô thì sao? Cô muốn mẹ chịu khổ trong tù ư? Cô nghĩ đến người khác thì mẹ cô phải làm thế nào? Công mẹ vất vã nuôi cô lớn khôn nay cô lại vì chồng mà nỡ nhẫn tâm với mẹ ruột của mình?

Trịnh Mỹ Duyên nhắm nghiền mắt, chăn trong lòng bàn tay cô kéo lên đến đầu của Dương Chấn Phong, lúc muốn phủ xuống thì cô lại nhớ khi bản thân ngã từ cầu thang ở chùa. Khi đó là ai đã bế cô trêи tay đưa cô đến bệnh viện, lúc cô cần máu dù cho chửi rủa cô nhưng máu đã cứu sống cô vẫn là do ai cho. Hơn một năm qua, anh chưa bao giờ thể hiện yêu thương gì đến cô, luôn ghét cô. Nhưng, anh ấy không có hại cô. 

Bàn tay nắm cái chăn hất sang một bên, Trịnh Mỹ Duyên đã dừng lại ý định xấu xa, cô cúi đầu xuống giường của Dương Chấn Phong bật khóc: "Xin lỗi, em xin lỗi!"

Bên ngoài, một người phụ nữ đứng tựa lưng vào tường ngay cánh cửa phòng của con trai nhà họ Dương. Bà ấy chính là Đoàn Thị Phương mẹ của Mỹ Duyên. Hôm nay, trêи đường đi mua phế liệu, bà có chứng kiến tai nạn xe của Dương Chấn Phong, và cũng biết đó là chồng của Mỹ Duyên. Chính bà là người giúp gọi cấp cứu khi thấy người bị nạn.

Bà đứng ngoài lâu rồi, canh lúc này mới vô, bà biết con gái rất sốc khi chồng bị như thế. Nhưng những gì bà nhìn thấy vừa rồi khiến lòng bà đau hết sức.

Mỹ Duyên lăn xe đi ra thì kinh ngạc khi thấy mẹ. Mẹ nhìn cô bằng một ánh mắt tức giận và thất vọng vô cùng.

"Tại sao mẹ ở đây?"

Bà Phương nghiêm mặt nói: "Mẹ muốn nói chuyện riêng với con."