Tiêu Hồn

Chương 1: Tự chương



Tự chương

Tác giả: Bất Thị Phong Động

Chuyển ngữ: Lea

【Đời trước】

Giấc mơ kia lại xuất hiện nữa.

Đầu đường cuối ngõ, từng tiếng từng chữ đồng dao đều rơi hết vào tai người nghe. Có tiếng cười đùa giỡn hớt cũng có tiếng chạy nhảy, người tới người đi đều là ảo ảnh hư vô.

"Một phách một, Tiên cung loạn, một phách hai, Tình vương phản;

Hai phách một, Đế vương đổi, hai phách hai, giang sơn lật;

Ba phách một, tân quân ghét, bốn phách một, quần thần oán;

Năm phách một, yêu phi chết, năm phách hai... con giết cha!"

Ngay chớp mắt khi ca từ kết thúc, ánh lửa nổi lên bốn phía. Lửa được châm từ giữa phố, cuối cùng tràn khắp đại điện* vàng son, Tiệm thành cháy rừng rực. Âm thanh bị cắt đứt, chỉ còn ánh lửa và nhiệt độ cao đến mức khiến người ta ngạt thở hãy còn tồn tại.

* Bản gốc là điện đường (殿堂) – một thuật ngữ để chỉ kiến trúc quan trọng nhất trong các công trình Phật giáo. Điện đường là nơi thờ các tượng Phật, Bồ tát và tụng kinh của các nhà sư. Nhưng có vẻ bối cảnh ở trong cung nên Lea mạn phép đổi thành đại điện cho dễ hiểu.

Ninh Thời Đình quỳ trước mặt Quân vương, đối diện với y là một chén rượu độc.

Giọng nói già dặn uy nghiêm của Quân vương quanh quẩn trong đầu y: "Sau này sử sách sẽ ghi nhằm dẹp yên nỗi oán hận của quần thần nên A Ninh của ta đã tự tử ngay trước mặt Đế vương. Tên của ngươi sẽ được đặt bên cạnh tên của ta... muôn đời muôn kiếp!"

Ninh Thời Đình ngẩng đầu nhìn gã đàn ông trước mắt.

Cố Phỉ Âm, vị vua y đi theo trọn mười năm ròng, cũng là người y ngưỡng mộ cả một đời.

Mười năm trước, gã cũng đứng trước mặt y như thế này và dùng giọng nói y hệt mà hứa hẹn: "Sau này ta sẽ bù cho ngươi một lễ cưới nở mày nở mặt, cho ngươi một danh phận. Chờ ta đăng cơ xưng đế, ngươi sẽ là Đế hậu của ta, đại nghiệp của chúng ta... sẽ đời đời bất diệt!"

Y đã rất nghe lời mà ngoan ngoãn chờ đợi mười năm, cuối cùng cũng chờ đến lúc gã nắm chắc giang sơn.

Nhưng Cố Phỉ Âm vẫn không cưới y, những lý do gã đưa ra đều giống hệt nhau —— bởi vì gã mới chỉ cầm quyền chứ chưa xưng đế, vậy nên gã không thể cho y vẻ vang làm Hoàng hậu và chân chính gả vào cửa.

Cố Phỉ Âm cũng không nói cho y biết từ lâu trong lòng gã đã chọn sẵn một Hoàng hậu, đó là một thiếu niên Hồ tộc được gã bảo vệ cẩn thận và che giấu kĩ càng.

Ninh Thời Đình đã trải qua nhiều chuyện cũng thấp thoáng biết được rồi, chỉ là y giả vờ không biết suốt mười năm đó thôi. Cả đời này y mải miết đuổi theo quá khứ, y không vạch trần chỉ là vì y thua không nổi.

Nếu ngay cả nơi này mà y vẫn không thể ở lại thì khắp thế gian sẽ chẳng còn nơi nào cho y nương thân nữa.

Nét cười chầm chậm loang ra trên mặt y, không có hoảng loạn, có chăng chỉ là vẻ chế giễu mờ nhạt.

Ninh Thời Đình nhẹ giọng nói: "Sau này sử sách sẽ ghi lý do giang sơn bất ổn sau khi Tình vương lên nắm quyền là do Ninh Thời Đình mê hoặc hại chủ."

Đoạn y trở giọng, vừa cười chát chúa vừa nói: "Phải giết!"

Y dốc cạn mọi thứ, nhưng chẳng qua chỉ là con cừu non bị Đế vương vô tình đẩy ra gánh tội.

Suốt mười năm Cố Phỉ Âm chưa từng chạm vào y, vậy nhưng người khác lại cho rằng y họa loạn triều cương. Trên đời không còn ai dễ lừa hơn y, (Cố Phỉ Âm) chỉ cần nói vài lời ngon tiếng ngọt và hứa hẹn mấy câu sẽ không thực hiện là y cam tâm tình nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì gã.

Suốt hai mươi hai năm ròng, y đi theo gã, sùng bái gã, xả thân liều chết vì gã vô số lần, nhưng cả tình yêu giả dối và thời gian đều sẽ bị chôn vùi trong sử sách lạnh băng, trong một góc nhỏ không ai hay biết.

"Ngươi có uống không?!"

Cuối cùng sự bình tĩnh của Ninh Thời Đình đã khiến Đế vương hoảng sợ, gã rối loạn đến độ trong mắt như sắp bùng đốm lửa.

"Là ta nuôi ngươi lớn, là ta cứu sống ngươi, là ta đưa ngươi vào phủ, Cửu châu đều biết ta yêu chiều ngươi nhất, vì ngươi nên ta mới lơ là triều chính —— A Ninh!"

Thấy y bất động, mấy từ cuối cùng của gã biến thành gầm to.

"Uống nó đi!"

Cằm bị bóp chặt, rượu mạnh buốt giá rót thẳng vào họng, cảm giác đau đớn gần như xé toạc lồng ngực Ninh Thời Đình ngay tức khắc.

Nhưng giọng nói và hơi thở của gã đàn ông cũng kết thúc ở đúng thời khắc này —— một mũi tên màu vàng kim đã bắn xuyên cổ họng gã.

Thậm chí lực xuyên thấu cực mạnh trong nháy mắt ấy còn trực tiếp kéo lê người gã ra sau nửa thước!

Máu tươi phun trào, gã đàn ông chưa kịp nói di ngôn đã chết tươi.

Ninh Thời Đình mở trừng hai mắt.

Y không bị sự kiện bất ngờ vừa xảy ra dọa sợ, nhưng ngay khi giọng nói gã im bặt y đã bò qua như phát điên rồi gào lên: "Không phải ngươi, không phải ngươi, ta trả mạng cho ngươi, ngươi không nhặt ta về, lúc năm tuổi ta đã chết ở bờ biển giao nhân rồi, ngươi tỉnh lại đi, ta trả mạng cho ngươi!"

Hai mươi hai năm.

Đời người được bao nhiêu lần hai mươi năm?

Gương mặt mềm mại xinh đẹp dính sắc máu, móng tay khảm vào da thịt đã bật tung.

Cả người y run bần bật, bấy giờ nỗi hận thù thấu xương tới chậm một bước mới điên cuồng tuôn trào.

Sao gã có thể chết cùng y được!

Gã có tư cách gì để chết cùng y!

Tiếng bước chân vang lên sau lưng y.

Một người kéo y ra sau rồi ấn chặt y vào lòng mình.

"Ninh Thời Đình."

Giọng nói quen thuộc vang lên.

Y mở to mắt nhìn hắn nhưng trước mắt y đã tối sầm, dù nhìn như thế nào cũng không thể nhìn rõ được cái gì.

Máu dồn lên não và tai y ù đi.

Từ thiếu niên đến thanh niên, lúc nói chuyện với y Cố Thính Sương luôn dùng giọng điệu như thế này.

Vô lễ, ác liệt, tuy nhiên vẫn mang theo sự kiêu ngạo và u ám* đặc hữu của thiếu niên, chỉ là giọng nói lúc này của hắn đã trầm hơn rất nhiều.

* Bản gốc là âm lệ (阴戾), có nghĩa là đơn độc tăm tối, tính nết kỳ cục, nói chung là có thể dùng để chỉ mấy thiếu niên hận đời như anh công đây...

Y và hắn không quá quen thuộc.

Ninh Thời Đình vào Vương phủ lúc mười bảy tuổi, khi đó Cố Thính Sương mười bốn.

Ngay tối đầu tiên Cố Thính Sương đã đuổi y ra khỏi phòng tân hôn, lý do là bởi nơi đó từng thuộc về mẹ hắn.

Về sau hai người sống chung dưới một mái nhà, hai bên nước giếng không phạm nước sông, cứ bình yên như vậy mà trải qua mấy năm liền.

Cố Thính Sương luôn trầm lặng và lạnh nhạt, là một thiếu niên âm u ngồi trên xe lăn trong góc tối nhưng eo lưng vẫn thẳng tắp.

Những lần tình cờ chạm mắt với y, Cố Thính Sương đều quay mặt qua chỗ khác.

Sau đó nữa, Ninh Thời Đình rời khỏi Thần châu, ấn tượng của y về Cố Thính Sương chỉ gói gọn trong những lần quan viên xung quanh ngẫu nhiên nhắc tới —— "Thế tử miễn cưỡng động đậy được rồi", "Thế tử rời khỏi Vương phủ rồi",...

Thế tử trưởng thành rồi.

Y không thể nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở, y nhận ra người này là hắn.

Cố Thính Sương nửa quỳ dưới đất mà ôm y.

Thiếu niên gầy nhẳng ngày xưa đã trở thành một người đàn ông đầy sức mạnh, hắn cụp đôi mắt sắc bén, không biết là đang nghĩ gì.

Thấy y không đáp, hắn bèn gọi tên y một lần nữa.

"Ninh Thời Đình."

"Ngươi có lạnh không."

Chất độc đã ăn mòn ý thức y, sự sống tan biến từng chút và trôi tuột đi.

Cố Thính Sương nói: "Ngươi đáng thương thật, đã sắp chết rồi mà còn tham chút ấm áp này. Phụ thân ta chưa từng nắm tay ngươi à?"

Hắn nói vậy nhưng cánh tay đang ôm y lại siết rất chặt, chặt đến độ run nhè nhẹ.

Ôm siết như vậy mà vẫn rất đỗi ấm áp.

"Ngươi nhìn ta đi, ngươi không nhìn thấy nữa rồi sao?"

Một tiếng nối một tiếng như dao cùn cắt thịt.

Là hận ư? Hắn hận y cướp mất sự yêu thương của mẫu thân hắn, quấy nhiễu gia đình hắn; hay hận y vốn chỉ là người ngoài mà lại trơ tráo sống chung với hắn dưới một mái nhà?

Hay hận y vì đã xông vào thời gian tối tăm nhất cuộc đời hắn và khiến hắn cảm thấy nhục nhã vì điều đó?

Dù chỉ mình y biết đó là giả nhưng đúng là Ninh Thời Đình đã phá hủy ngày tháng bình yên của Cố Thính Sương. Y chiếm giữ một góc phủ Tình vương, xông vào quãng thời gian cô độc bị chính hắn khép kín.

Môi y run run nhưng cổ họng như bị đóng băng, một câu cũng không thể nói ra miệng. Dù y dùng hết sức lực, dù giấc mơ này lặp lại cả trăm cả nghìn lần thì y vẫn không thể phát ra một tiếng nào.

Cố Thính Sương quỳ dưới đất ôm chặt y trong lòng.

Đây là lần đầu tiên hai người gần gũi như thế này.

Cho đến khi cơ thể của người trong lòng dần lạnh ngắt, một tiếng nấc trầm thấp đầy ghìm nén mới đột ngột vuột khỏi cổ họng.

"Ngươi nhìn... nhìn ta đi mà."

Một chút ý thức cuối cùng tiêu tán theo câu nói này, đại điện vàng son đổ vỡ ầm ầm, bầu trời rúng động. Vào khoảnh khắc khói xanh bay lên, ánh lửa hiện thế diệt vong. Cả đời ngắn ngủi của y lần lượt hiện lên trước mắt, những giọng nói và gương mặt vương nét cười hoặc quen hoặc không, gò má uy nghiêm của ân sư, tiếng gió trên đồng tuyết ngoài biên quan,... tất cả đều hóa thành cánh tay ma quỷ kéo y vào địa ngục vô biên.

-Hết tự chương-

Từ điển giải nghĩa của Lea:

· Vương gia là chức vụ dành cho những người đàn ông trong hoàng tộc, thường sẽ đi kèm với một vùng đất phong. Vương gia là chức tập tước.

· Thế tử là người con được Vương gia dâng sớ xin Hoàng đế phong thành người thừa kế. Giống như Thái tử, Thế tử sẽ thừa kế chức Vương gia sau khi cha mình mất.

· Cửu châu nghĩa đen là chín châu, châu là một đơn vị hành chính ngày xưa của TQ, một châu tương đương với một tỉnh hoặc bang (state) hiện nay.

· Giao nhân là người cá, nhưng... Ninh Thời Đình là "độc giao" aka người cá độc toàn thân, nếu viết cả cụm người cá độc ra thì nó rất... ngang, nên Lea quyết định giữ nguyên cụm "giao nhân" và "độc giao".