Tiểu Hoàng Cô Được Vô Vàn Sủng Ái

Chương 9: Chương 9




Lúc này, Hoàng Đế đứng cạnh đã không thể chờ nổi nữa, y giật giật ống tay áo của Thái Thượng Hoàng, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho ông, hàm ý vô cùng rõ ràng: Cha, tranh thủ thời gian giới thiệu con đi.

Thái Thượng Hoàng vẫn đang nghĩ cách bỏ qua chủ đề khiến người ta xấu hổ kia, bây giờ con trai ngoan bắc cho một cái thang, ông thuận thế leo xuống.

Ông kéo Hoàng Đế ra trước mặt Tiểu Miên Miên, giới thiệu: “Miên Miên à, đây là cháu trai của muội, cũng là đương kim Hoàng Đế.


Tiểu Miên Miên ngẩng đầu lên, cảm giác hơi mỏi cổ.

Đứa cháu này cao lớn quá đi mất thôi, cô bé cố mãi mà vẫn không nhìn rõ hình dạng của cháu mình thế nào.

Thái Thượng Hoàng lập tức hiểu ra, vội vàng ấn Hoàng Đế ngồi xuống, mất hứng mắng y: “Còn đứng đực ra đấy làm gì, không nhìn thấy Tiểu Hoàng Cô của con phải ngẩng đầu rất mệt mỏi à.

Nhanh ngồi xổm xuống.



Hoàng Đế bị mắng cũng không dám cãi lại, vội vàng ngồi xổm xuống, vẻ mặt tươi cười, không có chút khí thế uy nghiêm của Hoàng Đế.

Thấy vậy, những người có mặt ở hiện trường đều im lặng, dù sao Hoàng Đế cũng là người tôn quý nhất nước, thế mà lại bị Thái Thượng Hoàng mắng chửi không thèm nể mang, thậm chí còn chẳng thèm để ý đến uy nghiêm của bậc cửu ngũ chí tôn, ngồi xổm xuống nói chuyện với một đứa bé ba tuổi rưỡi nữa chứ.

Điều khiến người ta cạn lời hơn là, nụ cười trên gương mặt Hoàng Đế chân chó quá đi mất thôi, ý nịnh nọt lộ rõ, đâu có giống Hoàng Đế một nước?
“Cháu chào cô út, cháu là cháu trai của cô, rất vui khi cô về nhà.

” Hoàng Đế nhẹ giọng thì thầm, khiến đám người xung quanh kinh ngạc đến độ rớt cằm.

“Chào cháu trai nhé.


“Hình như bối phận của muội lớn hơn cháu trai nhỉ?” Tiểu Miên Miên đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng quay đầu hỏi Thái Thượng Hoàng bên cạnh.

Thái Thượng Hoàng xoa xoa cái cần cổ ngắn ngủn của mình, vừa gật đầu vừa cười nói: “Đúng vậy, trong toàn bộ Hoàng tộc của Đại Tần, ngoại trừ huynh và cha mẹ muội, muội chính là người có bối phận lớn nhất.



Tiểu Miên Miên hiểu ra, vội lấy tay nải nhỏ của mình xuống, moi moi móc móc một hồi, sau đó móc một thứ to cỡ cánh tay cô, đưa cho Hoàng Đế, còn không quên giới thiệu bằng giọng điệu đắc ý: “Cháu trai, đây là đặc sản nhà cô trồng đấy, tặng cháu, coi như quà gặp mặt nhé.


Đám người suýt rớt cằm, do thứ trong tay cô bé không phải thứ gì khác, mà chính là một cây nhân sâm vô cùng lớn.

Chỉ cần nhìn những sợi rễ kia là đủ hiểu ít nhất cây nhân sâm đã có mấy trăm năm tuổi, thậm chí hơn nghìn tuổi.

Thái Thượng Hoàng ghen tị đến đỏ mắt, chỉ hận không thể giơ tay cướp đi.

Thế nhưng đây là quà em gái tặng cho bề dưới, ông không tiện tranh giành.

Tay của Hoàng Đế còn run rẩy hơn, y đưa tay nhận nhân sâm, xem đi xem lại, sau khi chắc chắn bản thân không nhìn nhần, trong lòng y kích động không thôi.

Tìm khắp kho bảo bối của Đại Tần bọn họ cũng không thể tìm thấy thứ đồ tốt thế này, cây nhân sâm nhiều tuổi nhất trong kho bảo bối mới chỉ có hơn năm trăm tuổi, được bảo vệ như quốc bảo, không ai nỡ dùng.

Bây giờ, một cô bé ba tuổi rưỡi lại tùy tiện lấy ra một cây nhân sâm không khác gì cây nhân sâm trong kho bảo bối, không, cây nhân sâm của Tiểu Miên Miên còn tốt hơn nhiều, chắc chắn đã trên năm trăm tuổi.