Tiểu Hồ Yêu Nơi Cấm Thành

Chương 3



Tất cả đều đổ dồn mắt về phía người vừa lên tiếng đằng kia. Đó là 1 thiếu nữ búi tóc 2 bên bằng 1 sợi dây màu hường, trông rất đáng yêu. Còn bên cạnh người đó, là 1 nữ tử khăn che mặt, nhưng cũng chẳng thể che dấu nổi vẻ kiều diễm của nàng ta.

Trông thấy 2 người họ, đám người tụ tập ở đấy liền nhỏ giọng bàn tán, cho dù có nhỏ đến cỡ nào thì Bạch Ly ả vẫn nghe rõ mồn một:

- Có vẻ là tiểu thư nhà đài các đấy!

- Thôi thôi dẹp đi, mua bán gì nữa. Tiểu thư quý tộc mà để ý cái gì, thì đừng có đọ lại còn hơn!

- Đúng đúng. Không cẩn thận thì cả nhà lại chết đói đó!

- Trông cả 2 đều xinh đẹp, như tiên giáng trần vậy nga~

- Lão Phú, đại não của ngươi bị úng nước à? Hoa này chỉ ngắm được chứ không hái được!

Mặc kệ lời xì xào to nhỏ đó, nữ tử có khăn che mặt đấy ra hiệu cho thiếu nữ kế bên hoàn tất thủ tục thanh toán, còn bản thân thì đưa mắt ngắm nhìn con hồ ly đang bị thương kia.

Hiểu ý của chủ nhân, thiếu nữ đấy chờ đám người thợ săn đó ra giá, rồi bắt đầu mặc cả:

- 1 nửa số tiền các ngươi đã đề ra, được chứ?

Nhóm người đó bắt đầu hoảng loạn bàn luận, rồi 1 người trong số đó tiến ra nói:

- Ta biết số tiền mà chúng ta đề ra khá cao, nhưng tiểu muội muội này đâu nhất thiết phải triệt đường làm ăn của chúng ta như thế chứ?

Nghe người đó nói vậy, thiếu nữ búi tóc 2 bên kia khoanh tay lại, phồng má lên.

- Các ngươi sao lại để con cáo lông xù hết lên thế kia! Lại còn bị bê bết bộ huyết khắp người kia chứ! 2 cái chân có vẻ bị què kia, các ngươi đánh 2 cái chân nó như thế còn dám thét giá cắt cổ với người ta à???

Người đó ngập ngừng muốn giải thích:

- Cái này........... chúng ta không............

- Thế nào? Bán nửa giá kia không??? - Đột nhiên người đó lại nói giọng nghiêm trọng - Hay chúng ta lại gọi người lên tóm cổ các ngươi vì tội danh đánh đập, hành hạ động vật nhỏ bây giờ?????

- Dạ dạ, xin ngài hãy tha cho chúng ta a! - Đám thợ săn kia bắt đầu nhao nhao cả lên - Con cáo trắng này........... chúng ta tặng luôn cho ngài đó nga!

Thiếu nữ kia ngớ người. Nàng ta chỉ dọa có xíu để mua hàng giá rẻ thôi mà đám người đó lại tưởng thật à.........?

- Này, khoan đã khoan đã, ta không trả giá nữa. Đây, trả lại tiền hết cho các ngươi!

- A......... xin đa tạ!

Nói đoạn, cả nhóm đấy liền nhanh chóng nhận tiền rồi lũ lượt cầm đồ, phóng chạy đi mất hút, để lại đám người đang hoang mang đứng đấy.

Nữ tử đó nhìn bọn chúng rời đi, rồi khẽ nói 1 câu rất nhỏ, chỉ đủ cho mình người đó nghe thấy:

- Lũ ngu xuẩn.

Nhóm người tụ tập xem hàng khi nãy đã hết chuyện để hóng, liền lũ lượt giải tán. Chỉ 1 lúc sau, khu vực 2 người đó đang đứng chẳng còn 1 ai ngó ngàng tới nữa.

Nàng ta gọi thiếu nữ đấy lại, dặn dò:

- Mau gọi xe ngựa đi, hôm nay hồi cung sớm!

Thiếu nữ đằng kia liền khom người xuống đáp lại:

- Tiểu nữ xin nhận lệnh!

Chờ người đó đi khỏi, nữ nhân dùng khăn che mặt đấy tiến lại sát cái rọ kia, rồi ngồi xuống ngắm nhìn con hồ ly đấy.

Đây là lần đầu tiên Bạch Ly ả bị người lạ nhìn chằm chằm như vậy, khiến ả ta phải nhắm tịt mắt lại, nép vào thành rọ sát hơn.

- Vừa bẩn vừa hôi, đúng là súc sinh.

Nghe những lời nhận xét từ miệng người đó, Bạch Ly khẽ chửi rủa:

- [Ngươi thử vừa chạy trốn vừa chui rúc vô chỗ này chỗ nọ những mấy ngày đi, xem nó có vừa bẩn vừa hôi không? Đồ không có tai không có đuôi xấu xa!]

Nhưng chỉ tiếc 1 điều, lời ả ta chửi rủa khi nãy đối phương làm gì hiểu được đâu!

Thấy con hồ ly đấy kêu ré lên, nàng ta chẳng phản ứng lại gì, ngoảnh mặt đi chờ người quay lại.

1 lúc sau, ả ta thấy thiếu nữ búi tóc đó quay lại cùng với 2 con ngựa, cùng với chiếc "rọ" lớn hơn đằng sau??????

Không, ả không muốn chui vào cái "rọ" lớn kia đâu aaaaaa!

Thấy con "cáo" mà họ vừa mua được kêu la ầm ĩ cả lên, thiếu nữ đó đưa đôi đồng tử về phía nàng ấy mà cười trừ:

- Thưa tiểu thư......... thế này thì............

Tức thì, vị "tiểu thư" đó đưa con mắt sắc lẹm về phía ả ta mà cao giọng đe dọa:

- Câm miệng lại, hoặc để ta bán ngươi vào lò mổ cho đỡ ồn!

Việc đó nhất thời khiến Bạch Ly sợ sệt, chỉ dám kêu lên ư ử:

- [Huhu, đồ không có tai không có đuôi xấu xa độc ác!]

Thiếu nữ đó đưa con mắt đầy lấp lánh của sự ngưỡng mộ kia lên nhìn nàng ta, rồi nhanh chóng xách chiếc rọ đang nhốt con hồ ly kia ra sau xe. Đột ngột bị xách đi như vậy, 4 chân của ả lọt vào mấy cái lỗ, rồi cứ thế mà quẫy đạp liên hồi vào khoảng không.

Nhưng Bạch Ly ả lại không ngờ đến rằng, chính hành động này của mình nhất thời làm người kia phải bật cười thành tiếng.

- Tiểu thư à, con cáo này buồn cười quá mất thôi!

Nữ tử đó đã lên xe từ lâu, nghe thiếu nữ nói vậy liền nói vọng xuống nhắc nhở:

- Tiểu Yên, nhanh lên đi. Ta đã nói rồi, hôm nay về sớm chút.

- Tiểu nữ tuân lệnh a!

Thiếu nữ đó cất cái rọ đấy ra sau xe, rồi phủ tấm khăn lên.

Bị che mất ánh sáng như vậy, tuy bên trong tối om như mực, nhưng Bạch Ly ả biết rằng cái gì đó đã chuyển động, và...............

Tự nhiên ả lại buồn nôn quá!!! Cái gì nữa vậy?????

Vừa chóng mặt, vừa buồn nôn, hơ hơ—

Chắc ả ta lại trúng yêu thuật gì đấy của đám người không có tai không có đuôi kia nữa rồi!! Khốn khiếp ngaaa!