Tiểu Băng, Em Chỉ Có Thể Là Của Tôi

Chương 6: Ngủ cùng một chiếc giường



Bạc Băng còn đang chuẩn bị tinh thần sẽ xảy ra chuyện gì , không ngờ lại thật sự ngủ.

Bàn tay của Liêu Kính Phòng choàng qua eo cô ôm chặt như thể sợ nếu buông lỏng tay thì cô sẽ đi mất.

Không lâu sau nhịp thở đều đều vang lên bên tai , Liêu Kính Phong dường như hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ. Bạc Băng nằm yên không dám động đậy , hai mắt mở to nhìn lên trần nhà , đây là những chuỗi ngày mà cô sẽ phải trải qua , cùng ăn nằm với người đàn ông được gọi là chồng mà cô không hề quen biết.

Bạc Băng cứ suy nghĩ mãi , không biết Liêu Kính Phong lấy cô về nhà với mục đích gì , anh ta có tình cảm gì đặc biệt với cô hay chỉ đơn giản là muốn tìm công cụ làm ấm giường.

Cô mơ hồ híp mắt lại sau đó bỏ quên những suy nghĩ đó chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Chiếc rèm màu xám không thể cản nổi ánh nắng chói chang , một vệt sáng len vào từ cánh cửa sổ hắt lên khuôn mặt trong trẻo của người thiếu nữ.

Bạc Băng từ tốn mở mắt , cô nhớ đêm qua đã ngủ cùng với Liêu Kính Phong. Cô ngồi trên chiếc giường trắng tinh , đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng của Liêu Kính Phong mà đêm qua còn chưa kịp nhìn rõ.

Là tổng tài mang tiếng tàn bạo , khí thế bức người , cô đã nghĩ phòng ngủ của anh ta phải là kiểu âm trầm mụ mị có phần ngột ngạt.

Lại không ngờ không gian chung quanh vô cùng rộng rãi với ánh đèn vàng nhè nhẹ nhìn chung vô cùng ấm cúng , đồ đạc sắp xếp ngăn nắp gọn gàng , có nguyên một bức tường là một dãy để sách , dường như thường xuyên được lau dọn chăm sóc tỉ mỉ không dính một hạt bụi.
Cô còn phải bật cười vì quả cầu tuyết đặt ở trên kệ tủ ở bên kia , có phần trẻ con.

Tiếng nước chảy róc rách phát ra từ phía nhà tắm bỗng dưng dừng hẳn. Từ giường ngủ , cô có thể dễ dàng nghe thấy có tiếng đẩy cửa “xoạch” một cái , tiếp đến là tiếng dép lê đi trong nhà không nặng không nhẹ dẫm lên mặt sàn ngày một rõ hơn.

Cho đến khi tiếng bước chân đó dừng lại ngay trước mặt cô , Bạc Băng không rời mắt khỏi anh , cơ thể rắn chắc màu đồng như đập vào trong mắt , từng đường nét cơ bắp rõ mồn một hiện lên , nửa thân dưới Liêu Kính Phong quấn một chiếc khăn mỏng màu trắng , nước kết lại chảy dọc xuống cơ bụng rồi thấm vào trong khăn.

Bạc Băng cũng theo đó thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi quay phắt đi lắp bắp nói :“Anh…anh sao không mặc đồ đàng hoàng rồi đi ra”
Liêu Kính Phong đưa tay xoa xoa tóc của mình bắn ra những giọt nước , vừa bình thản nói :“Đây là phòng tôi , tôi thích làm gì thì làm”

Cô lại ngẩng đầu lên , tay anh ta chỉ đưa lên đầu nhẹ mà cơ bắp đã trồi lên , đó là cơ thể mà người ta phải tập luyện ngày đêm mới có thể có được.

Thấy cô gái nhìn mình chằm chằm như vậy , trong lòng Liêu Kính Phong có chút sục sôi , hơi khom xuống sau đó một giây chặn cô nằm xuống giường , không nói hai lời hôn xuống. Cũng giống như hôm qua , một cảm xúc mãnh liệt trào lên nhưng lần này Liêu Kính Phong lại vô cùng từ tốn , nhẹ nhàng di chuyển đầu lưỡi tách hàm răng đóng chặt của Bạc Băng len vào. Cả cơ thể Bạc Băng tê dại , đầu óc mơ hồ không phản kháng , cô không biết nhưng lại có chút hứng thú với nụ hôn của anh. Liêu Kính Phong tiến sâu vào , đột nhiên thấy Bạc Băng cũng hôn đáp trả khiến anh có chút bất ngờ , nhưng cũng vì vậy mà càng làm tới , hai tay đã không yên vị mà lần mò vào áo cô xoa nắn vòng eo thon gọn.

Bạc Băng cũng giật mình nhận ra bản thân đang hứng thú phối hợp , nhưng đã không thể cản lại hành động của Liêu Kính Phong , anh nhấc môi khàn khàn nói :“Sáng sớm đã muốn quyến rũ tôi? Em không biết đây là thời gian cao hứng nhất à?”

Bạc Băng không biết mình đã quyến rũ anh ta ở điểm nào , vẻ mặt cô thoáng đỏ lên e thẹn đầy vẻ mị tình càng làm cho ham muốn trong lòng Liêu Kính Phong trỗi dậy.

Anh lại đáp xuống môi cô , ngậm chặt cánh môi trên rồi di chuyển đến khóe môi , dọc xuống dái tai ngậm lấy.

Bạc Băng liền nổi hết da gà , là vô tình hay cố ý , tai là nơi mà Bạc Băng nhạy cảm nhất , cô hơi co lại , khẽ kêu lên một tiếng “ưm”

Liêu Kính Phong cười thấp bên tai cô , di chuyển làn môi mỏng xuống cần cổ trắng vùi sâu vào , rồi hít thật mạnh , mỗi nơi anh đi qua đều để lại một dấu ấn nổi bật , quoai áo Bạc Băng trượt xuống , nhanh chóng làm lộ ra một mảng da trắng mịn , Liêu Kính Phong cũng không tha cúi xuống nơi đỏ hồng nhô lên ngậm lấy rồi không ngừng dày vò.

Sao nhỉ? Bạc Băng không biết cảm giác hiện tại của mình là thế nào nhưng cô không hề bài xích với những hành động thân mật của Liêu Kính Phong. Ngược lại còn cảm giác có chút thân thuộc.

Quần áo vương vãi trên sàn nhà , hai cơ thể cọ sát vào nhau , Liêu Kính Phong tiến sâu vào như hận không thể hòa vào làm một với cô. Bạc Băng lại vừa mới tỉnh dậy , sức khỏe còn yếu ớt nên đã mau chóng không thể chịu đựng được thêm nữa mà cất giọng nỉ non cầu xin :“Đừng…đừng vào nữa”

Liêu Kính Phong nghe vậy ngước đầu nhìn lên khóe mắt của cô gái đã lăn ra một hàng nước dài , anh nhẹ liếm đi giọt nước mắt đó rồi cất giọng khàn khàn trấn an :“Thêm một chút nữa thôi”

— QUẢNG CÁO —