Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 460: 460





Tiếp sau đó, Diệp Thành lại lần nữa điên cuồng vung kiếm Xích Tiêu, sau khi mười mấy viên đan dược vào trong cơ thể, tiên hoả và thiên lôi nhanh chóng luyện hoá chúng đẩy vào vùng đan hải còn chín phần phân thân của Diệp Thành ở Đại Địa Linh Mạch ở Chính Dương Tông cũng hấp thu tinh nguyên đại địa sau đó truyền cho hắn.

Không sai, Diệp Thành ở cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong và hắn muốn đột phá lên cảnh giới Chân Dương, cũng chỉ có như vậy mới có thể dẫn tới thiên kiếp.

Phá cho ta!  
Sau khi khí nguyên cuồn cuộn đổ vào vùng đan hải, Diệp Thành nghiến răng rít lên, hắn đã chạm tới bức ngăn cách kia, chỉ cần phá được nó thôi.

Thế nhưng lần này hắn lại thất bại.

Làm lại!  
Lại là tiếng hét vang lên, Diệp Thành cố gắng kết hợp khí và lực, một lần nữa công phá bức chắn kia.


Lần này hắn phun ra cả miệng máu, căn cơ thâm hậu khiến hắn gặp khó khăn khi đột phá cảnh giới, cố gắng đột phá không những không thể khiến tu vi của hắn tiến giới mà ngược lại khiến hắn gặp phải phản phệ khủng khiếp.

Khốn khiếp! Phá cho ta!  
Lần thứ ba, Diệp Thành rít lên, khí và lực kết hợp ngưng tụ thành một thanh kiếm cứ thế chém về phía màn chắn kia.

Toạc!  
Giữa không trung như có tiếng nứt lìa của thứ gì đó!  
Tách!  
Và rồi bức màn chắn ngăn cách giữa cảnh giới nhân nguyên và chân dương cứ thế bị Diệp Thành phá bỏ.


“Diệp Thành, ngươi còn có thể trụ được bao lâu?”, nhìn Diệp Thành đang chìm trong biển huyết ưng, Huyết Đồng ở bên ngoài lại lần nữa cười quái dị, ánh mắt mang theo vẻ tham lam của hắn rõ hơn bao giờ hết.

Rầm!  
Hắn vừa dứt lời, âm thanh sấm rền vang vọng khắp đất trời.

Nghe vậy, Huyết Đồng bất giác ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Không biết món quà này có khiến ngươi hài lòng không?”, Diệp Thành cười lạnh lùng.

“Khốn khiếp, giết cho ta”, Huyết Đồng gằn lên phẫn nộ, chín tên Huyết Vu ở bên cạnh hắn di duyển, cứ thế sát phạt vào trong biển huyết ưng, trước khi thiên kiếp giáng xuống, chúng phải giết Diệp Thành, nếu không thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.

“Muộn rồi”, Diệp Thành hô lên, chân hắn bước lên đám mây tiên hoả cứ thế bay lên không trung.

Rầm! Đùng! Roẹt!.