Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 112: Cá voi xanh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tagoon

Bộ lạc Bờ Cát nằm cạnh một bờ vực không quá cao ven biển.

Nơi này có rất nhiều cây to. Bọn họ dùng gỗ và lá cây dựng một vài túp lều đơn sơ thấp bé, còn có người trực tiếp đào huyệt động vào ở.

Hoàn cảnh nơi này rất ẩm ướt, nhưng người bộ lạc Bờ Cát đều không thèm để ý. Đó cũng là rất bình thường —— Hình thú của bọn họ không phải sống ở trong biển thì chính là sinh hoạt ven bờ biển, ưa môi trường như vậy.

Chu Tịch vừa tới đã nhìn thấy một con hải sư vặn vẹo thân thể mập mạp của mình trên mặt đất, lăn lăn, lại từ trên vách núi nhảy vào trong biển.

Lại có người tới gần bờ vực nhảy xuống, nhảy được một nửa liền biến thành cá heo biển.

"Cuối cùng các ngươi cũng xuất hiện! Năm trước vì sao lại không tới?" Tộc trưởng của bộ lạc Bờ Cát là một ông lão mặt đầy nếp nhăn, nhìn một chút cũng không cường tráng...... Không hề nghi ngờ, ở bộ lạc này không phải ai thực lực mạnh thì người đó lên làm tộc trưởng.

Này cũng rất bình thường, một đám hải báo hải sư cá heo hải tượng bụ bẫm...... Hẳn là không am hiểu chiến đấu?

"Năm ngoái bộ lạc chúng ta gặp nguy hiểm." Bộ lạc Thanh Sơn kể lại chuyện bị bộ lạc Cự Hổ tấn công, trong khi nói còn lộ ra vẻ bi thương.

"Thì ra là vậy." Tộc trưởng bộ lạc Bờ Cát hơi cảm khái, an ủi hắn vài câu, lại quay sang nói chuyện với Hùng Dã.

Chu Tịch không tham dự cuộc trò chuyện nhưng vẫn luôn chú ý tới. Cách đặt tên của họ thế nhưng không phải dùng công thức "hình thú cộng với cái tên độc nhất một chữ", mà tất cả mọi người đều lấy "Hải" làm họ.

Ví dụ như tộc trưởng của bộ lạc Bờ Cát có tên là Hải Bàn.
*Qt dịch là Hải Béo làm tui phì cười

Hình người của ông ấy thoạt nhìn rất gầy, chẳng biết hình thú có mập hay không nữa...... Hẳn là mập nhỉ?

Mà vừa nãy người bộ lạc Bờ Cát nói bọn họ rất nhớ bộ lạc Thanh Sơn, đây cũng là sự thật.

Chẳng qua so với nói bộ lạc Bờ Cát nhớ thương bộ lạc Thanh Sơn, còn không bằng nói bọn họ nhớ thương đồ vật bộ lạc Thanh Sơn mang đến.

Bộ lạc Bờ Cát sinh hoạt ở bờ biển. Bọn họ bình thường toàn ăn cá, không thiếu đồ ăn, nhưng thiếu những thứ khác.

Lúc trước bộ lạc Thanh Sơn mỗi năm đều sẽ dùng rau dưa phơi khô, da khủng long, lông chim vân vân đổi muối với bọn họ. Ngoài ra, đá đánh lửa cũng là bộ lạc Thanh Sơn mỗi lần tới sẽ mang theo.

Cả bộ lạc Đại Hùng và bộ lạc Thanh Sơn đều đã biết dùng lửa từ rất rất lâu. Bọn họ luôn nghĩ cách giữ lại mồi lửa, nhưng lửa có đôi khi sẽ tắt, ra bên ngoài muốn mang theo mồi lửa càng không dễ dàng...... Bọn họ bèn sử dụng đá đánh lửa để tạo ra lửa.

Bộ lạc Thanh Sơn một năm không tới, bộ lạc Bờ Cát liền thiếu thốn rất nhiều thứ!

Lần này tới đổi muối, bộ lạc Đại Hùng mang theo rất nhiều đồ. Trừ bỏ những hàng hoá bộ lạc Thanh Sơn lúc trước vẫn mang ra, bọn họ còn chuẩn bị đồ gốm lúa mạch linh tinh. Lúc này, Hùng Dã cho người xếp đồ ở trước cửa bộ lạc Bờ Cát.

"Nhiều da thú quá trời!"

"Mấy cái lông chim kia thoạt nhìn thật không tồi, có thể làm ổ."

"Có rau dưa ăn ngon nữa!"

......

Bộ lạc Bờ Cát vô cùng yêu thích những thứ mà bờ biển không có.

Cơ mà nồi gốm bát gốm bọn họ lại không biết: "Đây là cái gì?"

"Đây là nồi." Hùng Dã nói: "Thứ này có thể dùng để nấu ăn, cực kỳ thuận tiện.

"Thứ này thoạt nhìn thật không tồi, so với vỏ sò chúng ta dùng tốt hơn nhiều." Hải Bàn nói. Đám người Hùng Dã lúc này mới chú ý tới bộ lạc Bờ Cát có rất nhiều vỏ sò, những vỏ sò này đều rất lớn, có vài cái đặt trên lửa coi như nồi dùng, cũng có một ít đặt ở bờ vực, bên trong chứa đầy nước biển.

Đám người Hùng Dã không biết bọn họ vì sao phải làm như vậy, Chu Tịch ngược lại đoán được —— Bộ lạc Bờ Cát hẳn là đang dùng vỏ sò để phơi muối.

Đây tuyệt đối là món hời lớn không cần tiền vốn.

Đương nhiên, làm cũng rất phí thời gian.

Chu Tịch vốn tưởng rằng vật như đồ gốm lấy ra đổi muối sẽ rất hữu dụng, nhưng bởi vì bộ lạc Bờ Cát có các loại vỏ sò có thể dùng nên đồ gốm cũng không gây được tiếng vang quá lớn. Đương nhiên, bọn họ đối với đồ gốm vẫn rất thích, đặc biệt là sau khi nhìn thấy bộ lạc Đại Hùng dùng nồi gốm nấu nướng.

Lúc tới bộ lạc Bờ Cát đã là buổi chiều, mọi người đều đói bụng, bèn bắt đầu nấu cơm. Mà trong khi bọn họ nấu cơm, người bộ lạc Bờ Cát đứng ngay bên cạnh nhìn.

"Nồi gốm sâu hơn vỏ sò, có thể nấu rất nhiều thứ."

"Bọn họ làm thức ăn thơm quá!"

"Đó là loại thịt gì?"

......

Bộ lạc Bờ Cát không mấy khi được ăn thịt khủng long, bọn họ không đi săn được. Lúc này nhìn bộ lạc Đại Hùng mang đến thịt khủng long tươi và thịt hun khói, gương mặt bọn họ tràn đầy vẻ tò mò.

Bởi vì Trư Chiến và thủ hạ của hắn dọc theo đường đi vẫn luôn nỗ lực đi săn, thế nên bộ lạc Đại Hùng bên này không thiếu thịt ăn. Có người tặng bộ lạc Bờ Cát một ít thịt, kết quả chưa đến chốc lát, bộ lạc Bờ Cát lập tức đưa tới rất nhiều thức ăn mà chỉ bọn họ mới có.

Bên trong có cá tươi, nghêu, sò vân vân, còn có một đĩa ốc bùn đã rửa sạch.

"Đây là ốc bùn biển*, vô cùng mỹ vị, là cống phẩm mà Hải Thần thích nhất!" Bộ lạc Bờ Cát đề cử cho bộ lạc Đại Hùng món ăn mà bọn họ cảm thấy mỹ vị.
*Bullacta exarata: thường gọi là ốc bùn Hàn Quốc, là động vật thân mềm quan trọng về mặt thương mại được sử dụng làm thực phẩm ở miền đông Trung Quốc. Mình xin phép gọi là ốc bùn biển nhé.

Nhưng mà...... Người bộ lạc Đại Hùng tuy rằng ăn, nhưng phần lớn không thích ứng được với mùi tanh nồng nặc này, cảm giác ngon miệng cũng giảm đáng kể. Nhưng cũng có người lại thấy hương vị rất tươi ngon, tỷ như Hùng Kỳ.

Chu Tịch cảm thấy đây hơn phân nửa có liên quan tới hình thú của hắn.

Gấu bắc cực vốn dĩ chuyên săn cá biển ăn.

Còn những người khác...... Chu Tịch dù sao một miếng cũng không ăn, chỉ riêng cái mùi kia hắn đã chịu không nổi rồi. Mà những người khác có chút ăn thử một miếng sẽ không bao giờ muốn ăn thêm lần thứ hai: "Nếu như rất đói bụng, ta sẽ ăn. Nhưng ta bây giờ không đói bụng...... Hơn nữa thứ này quá nhỏ, lúc đói cho dù ăn cũng không đủ no."

Đây là lời nói thật. Người bộ lạc Đại Hùng tuy rằng không kén chọn, thịt thối cũng bỏ vào miệng được, nhưng đó là vì lấp đầy bụng. Ốc bùn biển nhỏ xíu như vậy, ăn vào căn bản là không đủ no, bọn họ đương nhiên không muốn ủy khuất chính mình.

Người bộ lạc Bờ Cát thất vọng cực kỳ: "Đồ ăn ngon như vậy mà các ngươi không thích?"

"Hải Thần của các ngươi thích loại đồ ăn này?" Chu Tịch có chút tò mò.

Bộ lạc Đại Hùng gì đó, tuy rằng tế bái Thần Thú, nhưng không ai biết Thần Thú thích ăn cái gì, rốt cuộc Thần Thú căn bản là không tồn tại.

Người bộ lạc Bờ Cát lại nói Hải Thần thích ốc bùn biển......

"Đúng vậy, Hải Thần hắn thích loại đồ ăn này, chúng ta thường xuyên chuẩn bị cho hắn!" Người bộ lạc Bờ Cát nói.

"Hải Thần hắn biết ăn sao?" Chu Tịch lại hỏi.

"Hắn đương nhiên biết ăn!" Bộ lạc Bờ Cát đáp.

Lúc trước nghe nói người bộ lạc Thanh Sơn từng gặp Hải Thần, Chu Tịch đã cảm thấy Hải Thần hẳn là chân thật tồn tại. Bây giờ nghe bộ lạc Bờ Cát nói vậy, hắn lại càng thêm xác định.

Bộ lạc Đại Hùng tới một trăm người, bộ lạc Bờ Cát căn bản không cung cấp được nhiều chỗ ở như vậy. Cho nên cuối cùng bọn họ tự mình đi tìm nơi đặt chân.

Chờ bộ lạc Đại Hùng dàn xếp xong xuôi, trời đã tối rồi.

Nhưng mọi người đều không ngủ, mà ở trên bờ cát đốt một đống lửa nói chuyện.

"Ngày mai ta sẽ đi." Trư Chiến nói, vừa nói vừa ăn thịt nướng.

"Hy vọng ngươi có thể thuận lợi." Chu Tịch nói.

"Đồ vật chúng ta mang theo ngươi có thể chọn thêm một ít mang đi." Hùng Dã cũng nói. Y và Trư Chiến cùng nhau đi săn, cùng nhau đuổi giết bộ lạc Cự Hổ, cũng coi như là có tình hữu nghị thâm hậu. Bây giờ Trư Chiến sắp đi, còn phải tới một nơi vô cùng nguy hiểm, y kỳ thật rất không yên tâm.

"Cảm ơn." Trư Chiến nói, đột nhiên cười cười: "Ta có thể lấy thêm một ít ớt không?"

Chu Tịch cho hắn một bao ớt khô.

Trư Chiến lại cười: "Cảm ơn."

Trư Chiến dùng da thú tỉ mỉ bọc ớt khô lại, nói: "Nữ nhân của ta hẳn là sẽ thích loại gia vị này."

"Hạt bên trong ớt khô có thể trồng, về sau ngươi có thể lấy ra gieo." Chu Tịch nói.

"Ừ!" Trư Chiến đáp.

Mọi người đang nói chuyện, Chu Tịch đột nhiên nhíu mày lại.

Hắn cảm giác được có một người vô cùng cường đại, không thua gì phụ thân của nguyên chủ đi tới phụ cận.

Người bộ lạc Bờ Cát kỳ thật đều rất yếu, mạnh nhất cũng chỉ là chiến sĩ thú sơ cấp. Nhưng người này thật sự rất mạnh, hình thú của hắn cũng cực kì lớn...... Đây là một Thú Vương.

Chu Tịch chậm rãi cảm ứng, phát hiện hình thú của đối phương là cá voi xanh.

Hình thú của thú nhân theo thực lực biến cường sẽ trở nên to dần. Cá voi xanh vốn dĩ có thể đạt tới hơn hai trăm tấn, sau khi trở thành Thú Vương thể trọng đại khái có thể tăng trưởng gấp mười lần...... Tên kia có lẽ nặng hơn hai nghìn tấn.

Đây là sinh vật khổng lồ tới cỡ nào...... Chu Tịch lúc trước vẫn luôn cảm thấy mình rất lớn, hiện giờ lại cảm thấy mình khá nhỏ bé.

So sánh với hình thú của người này, voi Ma-mút hắn quả thật không tính là cái gì!

Cá voi khổng lồ ở dưới vực sâu của bộ lạc Bờ Cát bồi hồi trong chốc lát, đột nhiên nhìn qua phía bọn họ.

Cùng lúc đó...... Chu Tịch cảm giác được một luồng sát ý.

Ngay khi hắn cảm giác được luồng sát ý này, một cột nước lớn phun về phía bọn họ, xối cho tất cả mọi người đều ướt sũng. Đồng thời còn có một giọng nói vang lên: "Các ngươi...... Là người của Thú Thần Điện?"

Thanh âm này, là cá voi kia phát ra...... Thú Vương ở trạng thái hình thú có thể nói chuyện sao?

Ý nghĩ này lập tức hiện lên trong đầu Chu Tịch, sau đó lại có vô số cột nước phun tới. Không chỉ thế, con cá voi khổng lồ kia còn theo dòng nước đánh về phía bọn họ......