Tiên Hồ

Chương 1: Lôi Thôi Đạo Nhân (1)



Đại Đường Thiên Bảo năm thứ chín, thiên hạ thái bình, đang là khí tượng an cư lạc nghiệp.

Năm nay mưa thuận gió hoà, Bạch Thạch Trấn vừa hay nằm trên hảo thế đạo này. Tuy là một trấn nhỏ xa xôi, nhưng lại hân thịnh phát đạt, nhà nhà vui vẻ, cuộc sống của bá tánh vô cùng thoải mái.

"Thế gian hữu dị giả, chuyên bán hoang đường mộng, an ủi thất ý nhân, người nghe mua như gió… Chớ hỏi lúc mộng tỉnh, cứ sống vui trong đó, nhân sinh là hà vật? Trăm năm một giấc mộng."

Một lão đạo sĩ già nua mặc chiếc đạo bào dơ bẩn, lão đi phía trước hát to, có hơn mười nhóc tì quậy phá, ở phía sau ném gạch ngói vỡ vụn.

Lão đạo sĩ ấy có dáng người cực kỳ cao lớn, trên mặt phủ một tầng bùn đất dày đặc, vui buồn khó nhận. Râu tóc vón thành cục, chẳng biết bao lâu không gột rửa lại bề ngoài, chỉ thấy tuổi tác đã cao.

Đám nhóc đuổi theo đánh lão nhưng lão không quan tâm, chỉ biết sải rộng bước chân, chớp mắt đã đi từ đầu đường đến cuối ngõ. Đám nhóc quậy phá không theo kịp bước chân của lão nên bị bỏ lại phía sau.

Vào lúc mặt trời lặn, có hai thanh niên thư thục vừa tan học, tình cờ đi ngang con đường này.

Trong đó, một tên mặt vàng như nến, có vài phần khí phách đẹp trai, vốn trì trệ không còn sức sống. Đến khi lão đạo sĩ lướt ngang họ, tên thiếu niên mặt vàng liền nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã đi khuất của lão, trầm tư suy nghĩ.

Người bạn đồng hành của y cao hơn y một chút, thân hình cường tráng chắc nịch. Khuôn mặt tròn trịa, hồng hào và bóng dầu. Một thân áo bào tơ lụa, treo một miếng bạch ngọc trên dây thắt lưng, chứng tỏ gia cảnh khá sung túc.

Hắn thấy thiếu niên mặt vàng có vẻ khác thường bèn quay đầu nhìn theo ánh mắt của y: "Thì ra là một đạo sĩ bẩn thỉu, có gì đáng xem chứ?"

Thiếu niên mặt vàng khẽ cười mỉm, hai mắt linh động lảo đảo. Y không nói trắng ra, chỉ bình thãn nhờ việc: "Ta có chút chuyện nên về nhà muộn, ngươi thấy mẫu thân ta, nhớ nói giùm ta một tiếng.”

Tên thiếu niên săn chắc chưa kịp trả lời thì y đã nhét sách vở vào tay hắn, sau đó vội bước chân đuổi theo lão đạo sĩ.

Hai người vốn là hàng xóm lân cận, người mặt vàng tên Tiêu Phi, người gia cảnh sung túc tên Mạnh Khoan.

Tiêu Phi bẩm sinh thân thể yếu ớt, nhưng bản tính hiếu động, mỗi ngày đều nghĩ ra vô số ý tưởng kỳ quái, quậy phá khắp nơi.