Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 188: 188





Lăng Phượng Tiêu nắm mũi tên kia, tựa hồ muốn dùng sức lực rút ra.
Nhưng mảnh xương nhợt nhạt ấy phảng phất như được nối liền với lồng ngực y, vô luận thế nào cũng không rút được.
Lâm Sơ chợt nhớ về câu nói kia, Nghệ Nhật Thần Tiễn, khi xuyên thủng một người chảy trong mình huyết mạch phượng hoàng, người nọ hồn phi phách tán, tan thành khói bụi ——
Trong lòng hắn một mảnh mờ mịt, thời điểm tay phải sắp chạm đến mạch tượng Lăng Phượng Tiêu, Lăng Phượng Tiêu đột nhiên buông mũi tên ra, nắm chặt cổ tay hắn.
Tay y thực lạnh, động tác không cho phép kháng cự.
Lâm Sơ sửng sốt, không biết y định làm gì.
Hắn thấy một giọt máu đỏ tươi dọc theo mũi tên chảy xuống, máu màu đỏ, mũi tên trắng, nhìn mà ghê người.

Giọt máu kia chậm rãi chảy xuống đuôi mũi tên, sau đó nhỏ xuống tế đàn tối đen như mực.
Một giọt máu rơi xuống đất, gần như không phát ra âm thanh.
Lâm Sơ lại rành mạch nghe được một tiếng “Lạch cạch” vang lên, tựa hồ thanh âm một thứ gì đó vỡ vụn, và rồi thiên địa phảng phất một sự thay đổi nào đó mà mắt thường không nhận ra được.
Sự thay đổi ấy nhất định không tầm thường, khiến trái tim Lâm Sơ lại nhảy lên một nhịp.
Giọt thứ nhất, giọt thứ hai, máu trên ngực Lăng Phượng Tiêu ngày càng ướt đẫm, nhỏ xuống mặt đất, tạo thành vũng máu đỏ lòm.
Hắn nhìn Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu nhìn hắn, khóe miệng tựa hồ còn vương vết máu, y thở hổn hển một hơi, sau đó mượn cánh tay Lâm Sơ ổn định thân thể mình.
Ngay sau đó, y đột nhiên biến chỉ thành chưởng!
Một cỗ lực đạo mạnh mẽ cuồn cuộn đánh vào lồng ngực Lâm Sơ, tu vi lục địa thần tiên, Lâm Sơ vô pháp chống cự, buộc phải lùi xa một trượng!
Hắn sững sờ nhìn Lăng Phượng Tiêu, không hiểu hành động của y có ý gì.
Lăng Phượng Tiêu dùng tay áo che miệng, ho khan vài tiếng, nội phủ bị thương, y ho ra máu, hồng y hoa lệ, thê lương đau lòng.
Mà ngay vào lúc Lâm Sơ ổn định lại thân hình, toàn bộ tế đàn bỗng nhiên rung chuyển!
Mọi người trước tiên là bị cảnh tượng mũi tên xuyên thủng Lăng Phượng Tiêu kinh hãi nói không nên lời, sau đó lại bất thình lình bị đại họa rung chuyển nhảy dựng, nhất thời, cảm xúc hoang mang khủng hoảng lan tỏa khắp tế đàn.
Thanh âm Lăng Phượng Tiêu cực thấp, cực khàn, dùng tới pháp lực, rành mạch vang vọng trong tai mỗi người.
“Đi!”
Trong chớp nhoáng mọi người chưa kịp phản ứng chữ này có ý nghĩa gì, trên tế đàn, một hình đồ đằng phượng hoàng đỏ như máu, lấy Lăng Phượng Tiêu làm trung tâm, đang điên cuồng tràn ra bên ngoài!
Lại có một cỗ lực lượng cực khủng bố, như thể đến từ vùng đất hoang dại thượng cổ ngàn năm, đè ép hết thảy, toàn bộ những người xung quanh không thể nhúc nhích nửa phần!
Mà Lâm Sơ bởi vì bị Lăng Phượng Tiêu hung hãn vỗ một chưởng, khó khăn lắm mới đứng ở rìa của đồ đằng phượng hoàng, không bị ảnh hưởng gì.
Hắn chỉ nhìn, nhìn đồ đằng phượng hoàng đỏ như máu kia ngạo nghễ khuếch tán, tựa như rêu phong điên cuồng sinh trưởng trong nơi ẩm thấp, mỗi một hoa văn đều bùng cháy lên ngọn lửa sắc đỏ, ngọn lửa phảng phất như hồng liên lay động, cắn nuốt mọi người, cũng cắn nuốt cả Lăng Phượng Tiêu ở trung tâm.

Trong phút chốc hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ý vô tình trạm nhiên phiêu lãng, một thức “Vạn Cổ Vân Tiêu” xông thẳng vào ngọn lửa huyết sắc quỷ quyệt.
Ngọn lửa bị kiếm ý kích phát, có chút ảm đạm mờ đi, nhưng khi kiếm ý ấy chạm vào Lăng Phượng Tiêu ở trung tâm, lại kỳ dị mà tiêu tán hết.
Không có tác dụng với Lăng Phượng Tiêu.
Khoảnh khắc ấy, hắn bình tĩnh một cách kinh ngạc, biến chiêu “Trạm Nhiên Thường Tịch” quét về những vùng khác trong biển lửa.
Kiếm khí kích động, ngọn lửa trói buộc trên người Thượng Lăng Giản yếu đi một chút, mũi kiếm hắn thanh quang vừa hiện, càn quét những ngọn lửa khác, cuối cùng Thượng Lăng Giản cũng vùng ra được, rơi xuống bên người Lâm Sơ: “Đa tạ.”
Lâm Sơ không nói gì, vụt bắn khinh thân công pháp bước vào biển lửa.
Hắn có chừng mực, không tiến sâu vào trung tâm biển lửa, kiếm ý hộ thể, ra vào mấy độ, xách Tiêu Tuyên cùng Tiêu Linh Dương đang run bần bật ra, cuối cùng xách ra Phượng Hoàng trang chủ đương vẻ mặt kinh hãi.
Phượng Hoàng Sơn Trang lúc này đã nguyên khí đại thương.
Người còn lại, cho dù hắn muốn cứu, cũng là lực bất tòng tâm, bởi vì bản thân những người đó tu vi không đủ, hoặc dứt khoát là thân thể phàm trần, kể cả có hắn tương trợ, cũng chẳng vùng ra được.
—— Tiêu Tuyên và Tiêu Linh Dương bởi vì thân phận tôn quý không thể phạm nửa điểm sai lầm, mỗi người đều mang theo Thần Khí bảo mệnh, mới cứu ra được.
Thượng Lăng Giản đã đạt cảnh giới độ kiếp, Phượng Hoàng trang chủ cũng cách độ kiếp đỉnh một bước không xa, mà bọn họ vẫn phải nhờ đến sự trợ giúp của Lâm Sơ mới có thể thoát thân được, điều này cho thấy đồ đằng kia kỳ dị đáng sợ thế nào.
Ngọn lửa huyết sắc kia liếm láp cơ thể bọn họ, những người hãm mình trong biển lửa phát ra tiếng gào tê tâm liệt phế, cơ hồ vang tận mây xanh.

Càng đáng sợ hơn chính là, bọn họ bị bỏng cháy tứ chi, nhưng lại chẳng bỏng cháy thành xác chết khô quặt, mà dần dần thay hình đổi dạng, biến thành chất lỏng sền sệt đỏ như máu, chảy xuống, hoà làm một phần của huyết hỏa.
Nếu thực sự có một địa ngục trần gian, thì đó chính là cảnh tượng này.
Không nơi nào không chậm rãi chảy xuống, không nơi nào không hóa thành điêu khắc đỏ lòm, chỉ duy độc Lăng Phượng Tiêu vẫn còn hoàn hảo, một thân hồng y tựa như muốn cùng biển lửa hòa thành một thể.
Phượng Hoàng trang chủ hô: “Tiêu Nhi!”
Lâm Sơ đột ngột quay đầu, khí cơ khóa chặt Phượng Hoàng trang chủ, lạnh lùng nói: “Các ngươi đang làm cái gì?”
Nghệ Nhật Thần Tiễn bị Hoàng Hậu nắm giữ, sau khi Lăng Phượng Tiêu bị thương, lại hiện lên một đồ đằng phượng hoàng quỷ dị đỏ lòm, hiển nhiên chỉ có thể là bút tích của Phượng Hoàng Sơn Trang.
—— bọn họ nhất định có mưu đồ, nhưng mà tại sao lại không màng sống chết của Lăng Phượng Tiêu?
Phượng Hoàng trang chủ vẫn nhìn Lăng Phượng Tiêu trong trung tâm biển máu, ánh mắt chan chứa vẻ nôn nóng chưa bao giờ hiện: “…… Không phải như vậy! Tiêu Nhi……”
Ngay sau đó nàng cau chặt mày, nhìn về phía chân trời phương tây, lẩm bẩm nói: “Cẩm muội gạt ta?”
Thế lửa bạo phát, ngay sau đó, hết thảy tiếng hét im bặt, thi thể cũng biến mất, chỉ còn một hình đồ đằng, một vùng biển lửa, cùng một Lăng Phượng Tiêu ở trung tâm.
Còn có……
Còn có phượng hoàng trên trời.
Nó vẫn bay lượn trên đầu Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu không nhìn nó, mà nhìn phía tây tế đàn.

Phía tây, từ từ rơi xuống một hoa liễn vũ sức do bốn con chim quý hiếm kéo, nghiễm nhiên là phượng giá Hoàng Hậu.
Lâm Sơ vừa thời khắc chú ý trạng thái Lăng Phượng Tiêu, vừa ấn một tay lên chuôi kiếm Chiết Trúc, thời khắc đề phòng.
Hoàng Hậu chậm rãi xuống xe, từ từ bước lên bậc thang, tà váy tựa như hoàng hôn, nhẹ nhàng lướt qua 900 bậc đá đen nhánh, đến trước đồ đằng.
Theo bước chân nàng, ráng chiều phương tây ngày càng bừng sáng, mà nhiều nơi trong Phượng Hoàng Sơn Trang cũng thắp lên một màu đỏ bất tường tựa máu.
Lâm Sơ hồi tưởng phượng hoàng đồ đằng không chỗ nào không có mặt trong Phượng Hoàng sơn trang, nhớ tới chất lỏng màu đỏ quỷ dị trong hoa văn trước khi Lăng Phượng Tiêu bắt đầu nghi lễ, càng nghĩ lại càng thấy ghê người.
Phượng hoàng ngân vang một tiếng, hạ xuống mặt đất, cúi đầu thuần phục mà cọ tay Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu mỉm cười, gọi nó: “Phượng nhi.”
“Cẩm muội!” Phượng Hoàng trang chủ nhíu chặt mày, nhìn về phía nàng: “Muội…… đây là ý gì?”
Hoàng Hậu lại không trả lời nàng, mà chậm rãi tiến vào biển lửa.
Kỳ dị chính là, ngọn lửa ấy không mảy may đả thương nàng.
Phong thái nàng vẫn đoan trang như vậy, từng bước từng bước đi đến trước mặt Lăng Phượng Tiêu, phượng hoàng kia cũng theo nàng đi vào, kéo theo lông đuôi dài hơn một trượng.
Lăng Phượng Tiêu cúi đầu, mái tóc đen như mực tản mạn, Lâm Sơ không thấy rõ thần sắc y.
Y nhàn nhạt nói: “Mẫu hậu.”
Thanh âm Hoàng Hậu trìu mến: “Con ta.”
“Mẫu hậu sinh ta, cho nhi thần thân thể hành tẩu thế gian, ơn trạch…… không có gì báo đáp, hôm nay muốn nhận về, cũng chẳng hề oán hận.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Chỉ là muốn biết, mẫu hậu tính kế với ta như vậy, thậm chí còn liên lụy Sơ nhi vào đây, đến tột cùng là muốn làm gì?”
Hoàng Hậu duỗi tay vuốt ve gò má y, vẫn là cử chỉ ấm áp dịu dàng, nhưng giọng điệu lại mang theo một tia trách cứ: “Cơ hội hôm nay tuyệt vời như vậy, con lại coi như không thấy, trước kia mẫu hậu đã dặn dò con Phượng Hoàng Sơn Trang phồn thịnh thiên thu vạn đại, con không để tâm chút nào sao?”
“Chuyện sơn trang, ta đã đồng ý với người rồi.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Sơn trang từ đây không chịu quản hạt của vương triều, mẫu hậu cớ gì lo lắng.”
“Con biết phồn thịnh mà mẫu hậu muốn không phải như vậy.” Hoàng Hậu nhẹ nhàng quở trách.
“Sơn trang quyền thế ngợp trời, muôn vàn phú quý, so với hoàng gia, có gì khác biệt.”
“Huyết mạch Phượng Hoàng, hoài bích có tội.

Nếu chỉ có thế, trăm ngàn năm sau, chẳng phải vẫn bị người người áp bức sao.” Hoàng Hậu nói: “Thần tộc Phượng Hoàng thượng cổ, ngự phía tây, ăn lá trúc, ở rừng ngô, uống lễ tuyền, cứ 300 năm lại niết bàn một lần, sinh sôi không ngừng, vạn hương thờ phụng, chẳng phải càng khiến người ta say mê hơn sao.”
Lăng Phượng Tiêu rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu lên: “Mẫu hậu thực sự nghĩ như vậy sao.”
Tay phải Hoàng Hậu nắm lấy lông đuôi Nghệ Nhật Thần Tiễn: “Phượng Hoàng chính là thần linh kế thừa thiên mệnh từ thời Hồng Hoang thượng cổ, trên đời há thứ gì có thể diệt trừ nó, trừ phi Phượng Hoàng tự tổn thương mình…… Mũi tên này được chế tạo từ xương trong quả tim của Phượng Hoàng thượng cổ.

Tiêu Nhi, con vốn là phượng hoàng huyết tinh thuần nhất, hiện giờ lại có phượng hoàng cốt làm vật dẫn, càng có khí vận Nhân Hoàng ngập trời, nếu lại có tinh phách phượng hoàng nhập thể, niết bàn trọng sinh, thần tộc Phượng Hoàng lập tức tái hiện nhân gian, vĩnh viễn tồn tại —— Tiêu Nhi, con không muốn sao?”

Lâm Sơ nghe những lời trong miệng nàng, rốt cuộc cũng biết mục đích tột cùng của nàng là gì.
Thoát khỏi gông cùm hoàng thất —— vẫn chưa đủ, nàng còn muốn hồi sinh phượng hoàng thượng cổ, để thần tộc Phượng Hoàng trong truyền thuyết có thể tái hiện hậu thế, áp đảo nhân gian.
Lăng Phượng Tiêu tựa hồ cười một tiếng: “Mẫu hậu bày mưu lập kế, ta…… hổ thẹn không bằng.”
Hoàng Hậu nhẹ nhàng nói: “Con biết sai là tốt rồi.”
Lăng Phượng Tiêu chậm rãi cúi đầu, tựa hồ thuần phục, thanh âm cũng nhẹ đi: “Sau khi vào sơn trang, ta cảm thấy thiếu vắng rất nhiều nữ hài tử, mẫu hậu biết các nàng ở đâu không?”
Hoàng Hậu nói: “Các nàng tu luyện phượng hoàng tâm pháp, trong máu rực rỡ ly hỏa, ta đã dùng làm vật dẫn, chính là đồ đằng phượng hoàng dưới chân con.”
Lăng Phượng Tiêu trầm thấp cười rộ lên, lại ho một tiếng.
Thanh âm y đã khản đặc, đã đẫm máu, Lâm Sơ nhìn y, mà không có cách nào tới gần một bước, cái gì cũng không làm được.
Lâm Sơ hồi tưởng những cô nương hoạt bát đó.
Các nàng hoặc đanh đá nghịch ngợm, hoặc hiền dịu hoạt bát, ngày ngày thích trêu thích đùa, thực tốt.
…… tan biến rồi sao?
Cả một sơn trang, chỉ còn những bé gái tuổi nhỏ, chưa học tâm pháp sao?
Bảo Thanh, Bảo Trần mấy người bọn họ đâu rồi?
Cứ như vậy vô thanh vô tức mà biến mất trên đời này sao?
Liệu rằng các nàng có chống cự vùng vẫy, liệu rằng…… có khóc.
Hắn bất chợt nghĩ đến những họa tiết đồ đằng đỏ thẫm, chảy dọc trong Phượng Hoàng sơn trang.
Hắn lại nhìn Lăng Phượng Tiêu giữa biển lửa.
Ngọn lửa rực cháy dựa vào máu tươi mà sinh, từ Lăng Phượng Tiêu, từ những thi hài chết trong biển lửa.
Chỉ nghe Lăng Phượng Tiêu khản đặc đẫm máu cười một tiếng.
Máu.
Máu kính nhân duyên.
Máu Chốn đào nguyên.
Bắc Hạ, máu ngập đỉnh tháp.
Máu của Phượng Hoàng Sơn Trang.
Vận mệnh một người cứ như vậy tắm trong biển máu.
Lăng Phượng Tiêu lại ho khan vài tiếng, lồng ngực rướm máu, sắc mặt tái nhợt, thanh âm đứt quãng: “Nghệ Nhật Thần Tiễn…… hồn phi phách tán.

Mẫu hậu…… ngay từ đầu, đã không muốn nhi thần sống.”
Hoàng Hậu nói: “Cộng sinh cùng phượng hoàng, vĩnh viễn bất diệt.”
“Ta hồn phi phách tán, nó còn tinh phách,” Lăng Phượng Tiêu nhìn phượng hoàng: “Mẫu hậu thích nó thật đấy.”
Hoàng Hậu không nói gì.
Lăng Phượng Tiêu cười cười tự giễu: “Ta cũng từng rất thích mẫu hậu.”

Ngữ điệu y nhàn nhạt, thanh âm thực thấp, không nghe ra cảm xúc gì: “Hồi nhỏ ta tự đặt tên mình là Tiêu Thiều, ‘《Tiêu Thiều》cửu thành, phượng hoàng lai nghi’, là giai điệu mẫu hậu thường thổi.”
Hoàng Hậu khẽ mỉm cười, lùi về phía sau vài bước, kéo dãn khoảng cách với y: “Tiêu Nhi, ý chí con không tầm thường, có thể cất giữ một hai thần niệm, con đừng thương tâm.”
Sức sống trong người Lăng Phượng Tiêu vẫn đang bùng cháy, tựa hồ có thứ gì đó vô hình đang dật tán mà đi, là hồn phách sao?
Chiết Trúc kiếm vù vù, kiếm khí không ngừng va vào biển máu, nhưng vẫn luôn bị ngăn chặn, chẳng hề hiệu quả.
Hoàng Hậu dặn Lăng Phượng Tiêu “Con đừng thương tâm”, lại nhìn về phía phượng hoàng.
Phượng hoàng thì thầm một tiếng, cúi đầu, tới gần Lăng Phượng Tiêu.
Nó từ từ hoà mình vào thân thể Lăng Phượng Tiêu.
Thân thể Lăng Phượng Tiêu run lên kịch liệt, như thể đang chịu đựng cơn đau thoát thai hoán cốt, mà y không có một chút phản kháng nào, phảng phất như đã cam chịu số mệnh trong sự thất vọng tột cùng.
Trong lòng Lâm Sơ trống rỗng, muốn lao mình vào biển lửa, nhưng bị Thượng Lăng Giản gắt gao chặn lại.
Thời khắc lông đuôi cuối cùng tiêu tán, biển lửa dần tắt, hư ảnh phượng hoàng kim hồng lơ lửng treo mình phía sau Lăng Phượng Tiêu.
Khởi nguồn từ chân trời phía tây, toàn bộ vòm trời một mảnh ráng chiều, huy hoàng rực rỡ, phảng phất như một hồi mộng.

Muôn chim ca vũ, xa xa có tiếng nhạc thần tiên vọng về.
Dù là tiên nhân phi thăng, cũng không thể có cảnh tượng long trọng tuyệt thế, vạn vật thiên địa tựa như hòa làm một thể như vậy.
Phượng hoàng niết bàn, là niết bàn như vậy, là trọng sinh như vậy sao?
Hoàng Hậu lại lần nữa đến gần Lăng Phượng Tiêu, vuốt ve ngọn tóc y, vén sợi tóc vương trên trán y ra sau tai, nhẹ nhàng gọi: “Phượng nhi.”
Lăng Phượng Tiêu chậm rãi ngẩng đầu.
Lâm Sơ thấy tròng mắt y.
Đen kịt trống rỗng, không một tia sáng, không một cảm tình.
Hoàng Hậu choáng váng.
Ngay sau đó, Lăng Phượng Tiêu cong cong môi cười.
Lại sau đó nữa, toàn bộ vòm trời ráng chiều rực rỡ, tất cả hóa thành tối đen như mực!
Tưởng như đặt mình trong màn đêm vĩnh hằng, chỉ còn sương máu nhàn nhạt nhẹ trôi, huyết quang yếu ớt lưu chuyển rọi sáng khu vực này.
Ngập trời biển máu, vạn quỷ thét gào.
Thân hình Lăng Phượng Tiêu hư ảo trong nháy mắt, vẻ ngoài thuộc về Đại tiểu thư lặng lẽ tan đi, hoa y vấy mực.
Tiêu Thiều giật mạnh mũi tên trên ngực xuống!
Không có máu, ngay cả miệng vết thương cũng lập tức khép lại.
Hoàng Hậu không thể tin nổi mà lùi về sau vài bước: “Ngươi…… Ngươi là ai?”
Lâm Sơ lúc này mới nhớ ra, Hoàng Hậu là mẹ của Tiêu Thiều, nhưng từ đầu đến cuối nào biết dung nhan chân chính của Tiêu Thiều.
“Quên báo cho mẫu hậu.” Thanh âm Tiêu Thiều không còn một chút nhiệt độ: “Ta không phải người sống từ lâu rồi.”