Tiên Đài Có Cây

Chương 39: Mỹ Nữ Nhu Nhi



Khâu Hỉ Nhi xem thường:

"Sư phụ có khi nào kiểm tra bài tập của chúng ta? Chúng ta đi nhanh về nhanh đương nhiên sẽ không bị phát hiện."

Nhiễm Nhiễm cũng không quá xem trọng việc này bởi nàng cũng đang giữa lúc tuổi trẻ ham chơi, sư phụ càng chưa từng cấm bọn nàng xuống núi. Nhị sư huynh hẳn là đi lên trấn gần đây, nếu dạo chơi cũng có thể mua cho cha mẹ chút ít lễ vật, dù sao đây là lần đầu tiên bọn họ xa nhà. Lần trước nàng dạo phố thấy được một xấp vải hợp với mẹ nhưng đáng tiếc chỉ còn một nửa xấp nên không đủ để may đồ. Ông chủ nói với nàng qua vài ngày nữa sẽ về lô hàng mới, nàng có thể đến nhìn xem, ra ngoài du học một phen nếu như tay không trở về Tây sơn thì cũng không có mặt mũi gặp cha mẹ.

Nghĩ đến điều này mấy người họ liền chuẩn bị một phen, tự bản thân cầm lấy binh khí mạng che rồi cùng nhau xuống núi. Mấy thiếu hiệp trẻ tuổi trông qua vô cùng tiêu sái, ba đồ đệ bây giờ cũng đã mạnh mẽ điêu luyện, không kìm được sung sướng mà lao vùn vụt đi.

Lá trà và suối nước nóng ở đây rất nổi danh nên hầu hết đều là những kẻ giàu sang lui tới, trên trấn nhờ thế mà náo nhiệt cực kỳ. Ban nãy từ xa xa đã thấy hình bóng nhị sư huynh ở ngay đầu trấn, bọn họ định vụng trộm đi theo nhưng hắn lại đi khá vội vàng, sau khi đi qua một con phố dài đã không còn xác định được phương hướng. Thấy không thể tìm được nên bọn họ dứt khoát dạo phố mua đồ, ngoại trừ mua quà về cho cha mẹ Nhiễm Nhiễm còn định mua chút quà đáp lễ cho Tăng sư thúc, dù sao nhận cây gậy cơ quan tinh xảo như vậy cũng nên tỏ chút lòng biết ơn.

Nhiễm Nhiễm định cho thúc thúc một đôi giày có đế dày làm bằng vải bông trắng mềm mại, lại may thêm vài đôi tất thông khí vừa chân thêu hoa văn cây tùng, chân sư thúc có thể so với đôi tay của người thợ thủ công nên cần phải che chở cẩn thận. Trong lúc Nhiễm Nhiễm lựa chọn vải bông thông khí thì vô tình ngẩng đầu trông thấy nhị sư huynh đang đứng trước một tòa viện cười ngu ngơ, sau đó trực tiếp bước vào.

Nhiễm Nhiễm định gọi Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi nhưng lại không biết bọn họ đã dạo đến nơi nảo nơi nao nên dứt khoát quẳng vải bông xuống rồi trực tiếp đi đến tòa viện trước mặt, nhìn xem nhị sư huynh đến tột cùng là muốn làm gì. Bên cạnh tòa viện này có một gốc cây cao, Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng nhảy lên bên trên là có thể nhìn thấy được tình hình trong viện.

Chỉ gặp nhị sư huynh đứng trong sân đối diện với một đại hán vạm vỡ cưng chiều cười nói:

"Nhu nhi, mới một ngày không gặp sao nàng lại nhớ ta như vậy rồi, ngoan để ta lau nước mắt..."

Nhị sư huynh nói xong thì móc trong ngực ra một cái khăn tay rồi nắm lấy eo đại hán tráng kiện kia, một tay đem khăn lau trên khuôn mặt râu ria của gã, cuối cùng còn hôn chụt một cái lên gương mặt đen nhánh kia... Nhiễm Nhiễm tu vi không đủ, chấn kinh đến suýt thì từ trên cây rớt xuống!

Nhị sư huynh thì ra là người như vậy! Khẩu vị thật sự quá nặng!

Nhiễm Nhiễm vô ý nhìn thấy sư huynh mối tình trái luân thường đạo lý không muốn ai biết của sư huynh thì trong lòng vừa khiếp sợ vừa có lỗi, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã phát hiện ra có điều kỳ lạ. Đại hán được Bạch Bách Sơn hôn lại mang vẻ mặt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi khác xa với vẻ hoa lê dưới mưa trong miệng nhị sư huynh, giống như một khắc sau là có thể đem hắn ta xé nát.

Thế nhưng trong miệng gã lại cứng nhắc khô khan giống như đọc kịch bản, nói:

"Bách lang, không có chàng ở bên mỗi đêm thiếp đều không ngủ yên được, thiếp đã pha nước tắm cho chàng, hay là chàng tắm một cái trước nhé?"

Nhị sư huynh nghe xong thì hơi nhíu mày, động tác tiêu sái đưa tay nâng cằm đại hán, ngữ điệu mập mờ nói:

"Sao nàng vội vàng như vậy, là vì hôm qua ta không làm nàng thỏa mãn hay sao? Đừng nóng vội, đợi ta tắm xong nhất định khiến nàng thật sung sướng..."

Nghe được lời này Nhiễm Nhiễm nhịn không được muốn ói, nàng cắn ngón tay không biết có nên tiếp tục nhìn trộm cái cảnh đau mắt này hay không. Mặc dù nàng cảm thấy nhị sư huynh yêu đàn ông là việc tự do của huynh ấy, thế nhưng nhìn hắn dịu dàng với gã lông lá này thì toàn thân nàng đều xấu hổ đến nổi da gà.

Đúng lúc này Nhiễm Nhiễm phát hiện đại hán "Nhu nhi" kia ấy vậy mà lại đưa nhị sư huynh tới một thùng đầy máu đỏ bên cạnh, nhị sư huynh giống như không thấy cái thùng kỳ dị đó mà rất phối hợp vừa cởi áo cười nói với Nhu nhi, vừa bước một chân vào thùng tắm. Trong khoảnh khắc máu đỏ trong thùng tắm tranh nhau chen lấn chui vào người hắn, mà hắn cũng trợn mắt một cái rồi hôn mê.

Nhiễm Nhiễm giật nảy mình muốn xuống dưới cứu nhị sư huynh thì trong nhà có một nữ tử bước ra nói với đại hán:

"Hắn đã hấp thu máu từ sừng quỷ nên nhất thời không tỉnh lại được, mau nhỏ "ếch ngồi đáy giếng" vào mắt hắn để tránh hắn tỉnh lại phát hiện ra sơ hở."

Đại hán bèn tiến lại thô lỗ lật mí mắt nhị sư huynh ra rồi nhỏ thuốc vào, cũng không biết thứ nước kia dùng để làm gì, làm xong gã đại hán Nhu nhi bèn nhịn không được hỏi:

"Đồ trưởng lão, ngài có thể thay nữ nhân khác làm loại việc dụ dỗ nam nhân này hay không? Thằng nhãi này lần nào cũng giống như chó ph.át dục đều động tay động chân với ta. Thật là, con mẹ nó chứ thật muốn chém chết tươi hắn!"

Nữ tử xinh đẹp nghe xong thì hung hăng trợn mắt với gã:

"Xích môn chỉ có một nữ tử là ta, ngươi không làm thì chẳng lẽ để ta làm loại chuyện ngu xuẩn này?"

Nói đến đây đại hán kia vội vàng cúi đầu quỳ xuống nói không dám. Đồ Cửu Diên lúc này giọng hơi chậm lại:

"Hắn trúng ếch ngồi đáy giếng nên chỉ cần nói mấy lời ám chỉ, nghe âm thanh lạ là có thể sinh ra ảo tưởng trước mắt. Hiện giờ trong mắt hắn thì ngươi chính là giai nhân trong mộng tuyệt sắc động lòng người, trong đầu hắn đã trải qua mấy lần ân ái với ngươi nên đây hẳn là cơ hội tốt để lợi dụng. Tô Dịch Thủy đang ở núi Trà Minh, thằng nhóc này đã hút đủ máu quỷ nên chỉ cần hắn ngâm mình xuống nước là có thể hạ độc trong vô hình khiến người ta không thể lần ra manh mối, mà Tô Dịch Thủy chỉ cần trúng phải thì hơi thở sẽ hỗn loạn giúp Tôn thượng dễ dàng đoạt lại Kết Đan, trong chuyện này ta nhất định đoạt được công đầu. Ngươi cũng không phải con gái nhà lành, để tên tiểu tử này lợi dụng một chút thì đã làm sao?"

Nhu nhi nghe xong lập tức ôm quyền nói:

"Vì tôn trưởng thuộc hạ xông pha khói lửa cũng không chối từ!"

Nếu như thường ngày Nhiễm Nhiễm chắc chắn sẽ cảm động một chút, thân làm đồ đệ ma giáo cũng không dễ dàng, đường đường là nam nhi thân cao bảy thước còn muốn giả nữ đi làm loại chuyện dụ dỗ nam nhân. Thế nhưng bây giờ người trúng chiêu lại là nhị sư huynh của nàng, nghe ý kia thì người chúng muốn mưu hại lại là Tô Dịch Thủy, vậy rốt cuộc là bọn chúng muốn cái gì đây?

Nữ ma đầu sau khi giao phó thì quay người ra khỏi viện đi về phía một con phố khác. Nhiễm Nhiễm nhìn nhị sư huynh đang ngâm mình trong thùng tắm bất tỉnh nhân sự, nghĩ hắn ta bây giờ bị người khác lợi dụng nên chắc cũng không trở ngại gì nên nhanh chóng nhảy lên đi theo Đồ Cửu Diên.

Nữ ma đầu bước nhanh đến một tòa trà lâu trang hoàng lộng lẫy rồi đi thẳng vào. Đúng lúc có khách tới thì liền bị hai đại hán vạm vỡ canh cửa ngăn lại nói trà lâu đã có người bao, mời bọn họ đi chỗ khác. Nhiễm Nhiễm biết bên trong nhất định là có thứ gì cơ mật nên hiện cũng biết khó lòng vào đó, nàng nhìn một vòng xung quanh chợt thấy một cây bạch dương thân cao tán lớn trên đường thì đi qua nấp vào phía sau gốc cây, đợi dịp xung quanh không ai chú ý mũi chân liền điểm nhẹ một cái nhảy lên cây cao rồi nhảy qua nóc nhà gần đó. Giống như giẫm qua lá sen trong hồ, nàng nhẹ nhàng linh hoạt nhảy qua từng cái nóc nhà, rất nhanh đã đứng trên nóc trà lâu kia.

Nhiễm Nhiễm tìm một góc mái hiên trong tối rồi ngồi xếp bằng xuống nhắm mắt tĩnh tâm, trong chốc lát đã nhập định, có thể vứt bỏ ồn ào của phố xá bên ngoài nghe được tiếng người rõ ràng bên trong.

Một giọng nam lanh lảnh nói:

"Ngụy Củ, ý của bệ hạ rất đơn giản, lấy chìa khóa vô dụng đổi lấy địa chỉ suối linh không phải là vẹn cả đôi đường?"

Lúc này Nhiễm Nhiễm bỗng nghe được một tràng tiếng cười chói tai quen thuộc:

"Mộc Thanh Ca sống lại một lần rồi mà sao lá gan lại nhỏ như vậy? Nàng ta muốn lấy thứ gì ở chỗ ta thì cứ trực tiếp đến, sao lại còn đem cả hoàng đế đến dọa người? Chẳng lẽ nàng ta cho rằng Ngụy Củ ta là tên hoạn quan trong cung bị dọa một cái sẽ sợ đến són tiểu hay sao?"

Gã nói lời châm chọc lại mang hàm ý, mà người kia hình như cũng là thái giám trong cung nên nghe lời nói có gai của Ngụy Củ liền cười xấu hổ:

"Ngụy môn chủ sao có thể giống loại hỗn tạp hèn mọn như nô tài, ngài có tu vi cao thâm giáo chúng cũng rất rộng, chính là đệ nhất ma tu! Bệ hạ trước giờ không quản chuyện tu chân, có điều hiện giờ bệ hạ lại cần Mộc tiên trưởng luyện chế đan dược nên mới cố ý giảng hòa trừ bỏ hiểu lầm cho hai người các vị, nếu có thể biến chiến tranh thành tơ lụa thì chẳng phải vẹn toàn đôi bên? Bệ hạ nguyện ý thay Mộc tiên trưởng trả thù lao vạn lượng, vậy có thể khiến tôn thượng hài lòng?"

Ngụy Củ cười nói:

"Mộc Thanh Ca nói nàng ta biết suối linh ở chỗ nào thì ta tin, thế nhưng nàng ta lại tránh né mà cầu khẩn nam nhân khác thì không tốt lắm. Nói với nàng ta ngày hội Tẩy Tủy đệ tử Xích môn cũng sẽ tham gia, khi đó ta sẽ chuẩn bị yến hội để khoản đãi nàng cũng thuận tiện nhìn xem độc nước oán bên trong nàng là nặng hay nhẹ. Đương nhiên nếu nàng ta không nhẫn nại được thì Xích môn lúc nào cũng hoan nghênh nàng, nhưng nếu tìm nam nhân khác đến ra điều kiện với ta thì cho dù là hoàng đế ta cũng xem hắn như cái rắm!"

Dám ở trước mặt thái giám đại nội chế giễu hoàng đế như thế thì khắp thiên hạ chỉ có một mình ma đầu kia dám làm. Thái giám già hít một hơi, giống như giận đến khó mà nói tiếp. Có điều ông ta cũng biết tên Ngụy Củ này giết người như ngóe nên chỉ cười khan hai tiếng rồi nói:

"Lúc trước ngài âm thầm trợ giúp bệ hạ đạt thành đại sự nên trong lòng bệ hạ cũng một mực cảm kích, cho dù việc này không thành cũng sẽ không ảnh hưởng đến ngưỡng mộ của bệ hạ đối với ngài."

Ngụy Củ lại cười lạnh một trận:

"Nếu như hắn thật lòng cảm kích thì tại sao chỉ xây miếu thắp hương cho Mộc Thanh Ca mà không thấy vì ta đúc tượng? Kiểu mánh khóe cân bằng hòa hảo bốn phía này để hắn giữ lại cho mấy thần tử mà dùng đi!"

Đợi thái giám đi khỏi thì Đồ Cửu Diên tiến tới thấp giọng kể lại việc đồ đệ của Tô Dịch Thủy đã lén đến tiểu viện gặp "Nhu nhi", nói xong lời cuối thì Đồ Cửu Diên cảm thán:

"Giáo chủ anh minh, vừa phát hiện đồ đệ của Tô Dịch Thủy trong trấn đã ra diệu kế bực này, Bạch Bách Sơn kia quả nhiên cực kỳ dễ lừa gạt."

Ngụy Củ lần này lại chân tâm thật ý cười bảo:

"Bản tọa vừa liếc mắt đã thấy đám đệ tử của Tô Dịch Thủy căn cơ nông cạn, ánh mắt dao động không ngừng... Có điều cũng kỳ quái, trên người hắn lại có chút khí tức của ma vật, nếu không phải âm khí trên người hắn chưa tan thì "ếch ngồi đáy giếng" này cũng không có hiệu quả tốt như vậy."

Sau khi nói xong những lời này thì trong trà lâu chỉ còn một mảnh yên tĩnh, chỉ có âm thanh nắp trà và chén trà va chạm vào nhau.

Đồ Cửu Diên chần chừ nói:

"Tôn thượng mới mất hơn nửa tu vi trước nên bế quan điều tức, sao lại gọi Mộc Thanh Ca tự mình đến làm gì? Nếu như có chuyện thuộc hạ sẽ thay người truyền đạt..."

Nhiễm Nhiễm nghe giọng Ngụy Củ đột nhiên biến lạnh, chậm rãi mở miệng nói:

"Cửu Diên, bản tọa làm việc còn cần thương lượng trước với ngươi sao?"

Nữ nhân tên Cửu Diên quỳ xuống đất phịch một tiếng:

"Tôn thượng tài ba thao lược nhìn xa trông rộng, bất luận làm gì cũng có thâm ý, thuộc hạ nhiều chuyện đáng đánh!"

Sau đó là thanh âm vả mặt chan chát, lát sau mới nghe Ngụy Củ lo lắng nói:

"Đứng lên đi, ta biết chút lòng dạ của ngươi, ngươi không muốn để ta gặp lại Mộc Thanh Ca. Có điều ngươi cũng không cần lo lắng, ta đã từng nói không ai có thể thay thế ngươi..."

Nhiễm Nhiễm ngồi xếp bằng ở nóc nhà nghe được lời này thì từ từ mở mắt, thanh âm ầm ĩ của phố xá lại lần nữa chui vào hai lỗ tai. Ban đầu nàng cũng không xác định được thân phận của nữ tử này, thời điểm linh quả trên Tuyệt sơn rơi xuống hỗn chiến không ngừng nên nàng cũng không chú ý tới giáo chúng Xích môn, tuyệt đối cũng không ngờ tới người mà nữ nhân này lén lút tới gặp lại là ma tu Ngụy Củ! Mặc dù không nhìn thấy nhưng từ tiếng nói đặc biệt của gã thì chắc chắn không thể nhận sai.

Nhị sư huynh không biết đã trúng ám chiêu của đám ma giáo này từ lúc nào, nghĩ đến việc bọn chúng muốn dùng nhị sư huynh ám hại sư phụ trong lòng Nhiễm Nhiễm không khỏi gấp lên. Nàng bèn đứng dậy, nghĩ trước về báo tin cho sư phụ đã.

Lúc đứng dậy từ trong túi vải bên hông nàng rơi xuống một chuỗi lục lạc, chuông này là tam sư tỷ mới mua, hai người bọn họ mỗi người một chuỗi.

Nhiễm Nhiễm cúi người nhặt chuông thì phát hiện mảnh ngói dưới chân đột nhiên vỡ ra, một đầu roi dài như con rắn quấn chặt lấy mắt cá chân kéo nàng thẳng xuống. Trong nháy mắt sắp bị kéo xuống thân thể Nhiễm Nhiễm phản ứng nhanh nhẹn tránh thoát khỏi roi, khó khăn ổn định lại thân hình nhẹ nhàng linh hoạt đáp đất. Lúc này nàng cũng nhìn thấy nam tử đang ngồi trên ghế cao đang nâng lên tách trà.

Quả thật chính là Ngụy Củ, khác với khí chất thoát trần đầy tiên khí sư phụ, mặt mày người đàn ông này mang vẻ đẹp đầy sát khi âm ngoan. Không giống dáng vẻ bá khí giễu võ giương oai trên Tuyệt sơn, mất hơn một nửa tu vi Kết Đan khiến Ngụy Củ trở nên u ám hơn rất nhiều, lúc hắn nhìn về phía nàng tuy khóe miệng tươi cười nhưng ánh mắt đều bừng bừng sát khí.

Khó trách lúc trước đi bái Mộc Thanh Ca làm sư lại không được nhận, cái loại nam nhân đẹp thì đẹp đấy, nhưng cảm giác âm hiểm khiến người ta nhìn vào khó chịu vô cùng. Có điều trước mắt không phải thời điểm bình phẩm từ đầu tới chân ma tu này, khi nàng vừa đáp đất thì không biết đám giáo đồ Xích môn từ nơi nào đã phần phật bay tới cầm kiếm bao quanh, chỉ cần Ngụy Củ ra lệnh một tiếng là ngay lập tức băm nàng thành thịt vụn.

Nhiễm Nhiễm cũng không nghĩ tới chỉ trong khoảnh khắc mà chính mình đã rơi vào hiểm cảnh chỉ có thể liều mạng, ngày đó trong rừng âm u hi vọng sao Ngụy Củ quý nhân hay quên sớm quên đi dáng vẻ của nàng. Nghĩ vậy Nhiễm Nhiễm chỉ có thể cố trấn định thong dong ôm quyền cười làm lành:

"Tại hạ luyện tập đi trên nóc nhà ngang qua nơi đây, không cẩn thận giẫm vỡ một chút nên nguyện bồi thường ngân lượng, xin hỏi chưởng quỹ dưới lầu phải không?"

Nói xong nàng liền cởi túi tiền định xuống lầu tìm chưởng quỹ tâm sự.

Thế nhưng đám người xung quanh hình như không có ý thả người, đao kiếm sang sảng chấn động vang lên hướng về phía cái cổ mảnh khảnh của nàng phóng tới.

Bọn chúng đều là cao thủ tu chân nên công phu không tồi, hiện giờ thấy có kẻ nghe lén tôn thượng nói chuyện nên đương nhiên không thể để cho sống sót được, đao kiếm đều là dùng hết sức chém xuống. Nhưng không hiểu sao Nhiễm Nhiễm lại giống như con cá chạch trơn tuột, eo nhỏ uốn éo trước lưỡi đao vài lần rồi nhảy lên mặt bàn, lại giống con thỏ nhảy tới nhảy lui.

Lúc này roi dài lại quét đến định dùng linh lực bắt trói nàng lại, Nhiễm Nhiễm đưa mắt xem xét thì ra là mỹ nữ đứng bên người Ngụy Củ đang vung roi, nàng ta hẳn là Đồ Cửu Diên – phụ tá đắc lực của Ngụy Củ. Mắt cá chân nàng vừa bị roi cuốn qua hiện vẫn còn đau rát, vóc người Đồ Cửu Diên nóng bỏng nên roi cũng lộ ra nóng bỏng chơi liều, lúc này nếu như bị roi quấn lên chỉ sợ toàn thân trên dưới không có chỗ nào tốt.

Lúc roi lại đánh tới thân thể nàng so với đầu óc còn nhanh hơn, từ bên hông lấy ra cây gậy cơ quan của thập tứ sư thúc nhấn lò xo, hai bên cây gậy nhô ra một đôi móc câu lấy roi dài rồi kẹp chặt, sau đó Nhiễm Nhiễm nhanh chóng quấn quanh roi rồi kéo căng khiến nó không thể tác quái. Một loạt động tác thuần thục như nước chảy mây trôi hoàn toàn bắt chước cảnh sư phụ cùng Ngụy Củ đối chiến lần trước, dùng cây chày cán bột quấn quanh đôi móc câu, ngay cả tư thế cũng giống nhau như đúc.

Nam nhân đang một mực uống trà bỗng gắt gao trừng mắt chiêu thức quen mắt này, chậm rãi đặt chén trà xuống nghiến răng nghiến lợi:

"Tiểu nha đầu, thì ra là ngươi!"

Ban nãy mặc dù Đồ Cửu Diên kéo nha đầu này xuống nhưng giống Nhiễm Nhiễm nghĩ hắn cũng nhất thời không nhận ra là ai, chẳng qua cảm thấy tiểu cô nương có dáng vẻ khá là quen mắt. Cho đến lúc nàng bày ra tư thế quấn roi này khơi gợi lên đoạn ký ức khuất nhục của Ngụy Củ hắn mới chợt nhớ đến đây chẳng phải là con nhóc ngồi trên tàng cây mỉm cười với hắn trong trận pháp ở rừng cây kia sao? Nếu nhớ không lầm thì nàng ta là đồ đệ của Tô Dịch Thủy, chính mắt thấy toàn bộ Tô Dịch Thủy đùa mình như khỉ kia...

Dù con nhóc này tựa hồ nảy nở không ít, dưới ánh sáng trong suốt ban ngày lộ ra vẻ trắng trẻo kiều mị nhưng nụ cười vừa rồi y hệt dáng vẻ trong rừng, quả thực đáng hận!

Ngụy Củ nghĩ việc mình làm không ai hay biết, thế nhưng không tưởng tượng được có động tĩnh trên nóc nhà, lại chính là đồ đệ của Tô Dịch Thủy. Gã không khỏi mở miệng cười thưởng thức nhìn con nhãi đang hoảng sợ không thôi. Nếu như là đồ đệ của Tô Dịch Thủy vậy thì cũng không thể một đao chém chết, nếu như không thể chơi chết họ Tô cho hả giận vậy thì tạm chơi nha đầu này cũng không tệ, có còn hơn không, chậm rãi chơi chết nàng mới có thể giải tỏa phẫn hận mấy ngày qua của gã!

Nhiễm Nhiễm nghe Ngụy Củ nói thì thầm kêu hỏng bét, hôm nay nàng ra ngoài không xem hoàng lịch, theo dõi nhị sư huynh lại theo dõi ra nhân vật tầm cỡ nhường này. Ngụy Củ là tử thù của sư phụ, giờ hắn đã nhận ra nàng thì rơi vào trong tay hắn chỉ sợ là sống không bằng chết. Có điều sư phụ đã nói nếu như gặp phải yêu ma thì không thể hoảng loạn, bây giờ nàng đã bị bao vây nên chỉ có thể kéo dài thời gian hòa hoãn bầu không khí đang giằng co để tự cứu lấy mình, nhẹ nhàng nói với Ngụy Củ:

"Sư phụ một mực chờ đợi bên ngoài sai ta đến mời Ngụy tiên sinh, không biết tôn hạ có thể xuống gặp hay không?"

Sắc mặt Ngụy Củ biến hóa, gã tự nhận là hành tung bí ẩn lại còn dùng tới thuật nhiếp hồn "ếch ngồi đáy giếng" khống chế đồ đệ Tô Dịch Thủy để bản thân sử dụng, không nghĩ tới Tô Dịch Thủy chỉ trong một sáng đã phát hiện mà còn phái đệ tử ở nóc nhà nghe lén. Như vậy thì kế sách tuyệt hảo như thế chẳng phải thất bại hay sao? Ngụy Củ cũng không nghĩ tới nha đầu trước mắt nhìn thì non và xanh nhưng lại nói dối không chớp mắt, nhất thời cũng không đoán được Tô Dịch Thủy có ở dưới lầu hay không.

Nhiễm Nhiễm không chút hoang mang xoay xoay cây gậy trong tay buông lỏng roi dài, sau đó chỉ vào thang lầu nói:

"Sư phụ đã mời được Mộc tiên trưởng, không phải ngài muốn gặp nàng ta sao? Hiện giờ bọn họ đều chờ ở dưới lầu đấy!"

Chiêu chốt hạ này rất hay, Ngụy Củ đối với Mộc Thanh Ca chính là có tâm tư không nói được, nghe Mộc Thanh Ca đang ở cùng với Tô Dịch Thủy thì lập tức động dung.

Đồ Cửu Diên ở kế bên cũng hơi có vẻ ghen tị, sắc mặt đanh lại không nhịn được nhìn về phía cầu thang muốn dò xét tới cùng. Lúc nàng ta xoay người vừa vặn vòng vây lộ ra sơ hở, Nhiễm Nhiễm lập tức bắt lấy thời cơ ngàn năm có một nhanh chóng niệm quyết dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai bật lên, phóng qua mấy hán tử từ cửa sổ nhảy vọt xuống lầu. Thân thủ nàng cực nhanh, mặc dù Đồ Cửu Diên nhanh tay lẹ mắt lần nữa xuất roi nhưng vị trí không đúng, câu trở về chỉ là một chiếc giày nhỏ thêu hoa mai màu phấn hồng.

Đợi Đồ Cửu Diên nhảy xuống lầu thì giật mình, từ đám đông tản ra bốn phía cũng không thấy bóng dáng nha đầu kia. Nàng ta hận đến quất roi:

"Nha đầu thối, lần sau gặp lại chính là ngày chết của ngươi!"

Lúc xoay người thì đã thấy Ngụy Củ đứng sau lưng lạnh lùng nói:

"Đuổi về hướng núi Trà Minh."

Đồ Cửu Diên chần chừ:

"Nhưng Tô Dịch Thủy cũng tới..."

Nàng vẫn chưa nói xong thì Ngụy Củ đã nắm lấy cằm nàng, mỉm cười nói:

"Nhìn xem phế vật ta nuôi cũng không bằng một con nhãi xảo trá, nếu sư phụ nó ở đây thì nó cần gì chạy nhanh như thỏ? Mau đuổi theo cho ta, con cờ Bạch Bách Sơn này xếp vào không dễ, không thể để hắn bị phá bỏ như thế này!"

Gã nói xong thì hung hăng đẩy Đồ Cửu Diên ra. Nàng ta bị tôn thượng chế nhạo thì mang vẻ mặt xấu hổ vẫy tay gọi thuộc hạ nhanh chóng nhảy lên nóc nhà hướng về phía núi Trà Minh mà đuổi.

Ngụy Củ cầm chiếc giày thêu của Nhiễm Nhiễm, hoa văn bên trên do tiểu cô nương thêu cũng không có đặc biệt gì, chỉ là trong nệm giày hình như có thêu mấy chữ. Ngụy Củ híp mắt dò xét, chỉ thấy phía trên thêu bốn chữ lớn "gặp thi tất quá*", xung quanh bốn chữ lớn chính là một vòng chú cầu nguyện thành khẩn.

*Gặp thi tất quá: hiểu đơn giản là gặp kỳ thi nhất định sẽ đậu, qua khỏi (-.-)

Xem ra thi cử ở Tây sơn rất nghiêm, làm đồ đệ còn có thể nghĩ ra chiêu thức cầu nguyện đến mức này.

Ai nấy đều biết ma tu Ngụy Củ cười lên một tiếng là muốn giết người, gã nhìn chiếc giày thêu cười âm trầm một tiếng. Con nhóc xảo quyệt, tạm chờ tới lúc bắt được nàng ta nhất định phải xử nàng ta thật đẹp mắt!