Tiên Đài Có Cây

Chương 20: Yêu Cầu Này Nọ



Nếu nói vậy thì sư phụ có vẻ cũng thích ăn vặt, không biết long nhãn tẩm muối kia có mùi vị ngon đến mức nào. Nhiễm Nhiễm cũng được coi là sành ăn, thế nhưng nàng vẫn không thể mường tượng ra được.

Sách này hiển nhiên là vật riêng của sư tôn khi trước, nó bị giấu kín ở đây hình như cũng chưa ai phát hiện. Nhiễm Nhiễm cảm thấy một khi mình cất giữ lại trên người mà nhỡ không may bị sư phụ phát hiện thì chỉ sợ ngay lập tức sẽ bị nghiền xương ra thành tro, cho nên sau khi nhìn tới nhìn lui một hồi nàng bèn lưu luyến cất trở về, về sau có cơ hội lại tiếp tục đến nghiên cứu.

Chương viết về ăn uống bên trong "sách chơi" rất đúng khẩu vị của Nhiễm Nhiễm nên nàng nhớ rất kỹ mấy công thức để làm thử, nhất là câu thế gian có một loại rượu gọi là "Ngộ thiên tiên", nghe nói mùi rượu thơm ngọt khiến người ta hít phải đều lâng lâng như muốn bay lên trời.  

(Ngộ: mê hoặc)

Nhiễm Nhiễm hiếu kỳ bèn tìm gạo cất rượu, sau đó mua mấy thứ vò rượu nắp vải đỏ linh tinh. Mặc dù ủ rượu phải nắm vững nhiệt độ cùng độ ẩm khá phức tạp, thế nhưng chỉ sau vài lần thất bại nàng xem như đã nắm được bí quyết.

Cha mẹ mở tiệm ăn vặt trên trấn, Nhiễm Nhiễm trộm nghĩ nếu như có thể ủ thành công đưa cha mẹ đem đi bán hẳn là có thể kiếm thêm chút tiền, không cần khổ cực như vậy nữa. Đương nhiên nàng cũng tranh thủ làm một ít long nhãn tẩm muối, chỉ là thử mấy lần hương vị đều không ngon, cuối cùng thử bỏ vào chút mật ong mới làm dịu đi vị mặn chát của muối biển.

Hôm nay hổ nhỏ ăn xong hai con gà mới hài lòng nhảy vào trong ngực Nhiễm Nhiễm, một người một hổ xụi lơ trên xích đu, trong chốc lát liền cảm thấy buồn ngủ. Lúc Tô Dịch Thủy vừa bế quan xong bước vào sân viện của đệ tử thì nhìn thấy thiếu nữ ôm mèo ngủ bên dưới tán cây chao nghiêng, khuôn mặt thơm tho mềm mại.

Tô Dịch Thủy nhẹ nhàng sải bước ngồi xuống ghế bên cạnh, hổ nhỏ cảnh giác ngẩng mắt lên, sau khi nhìn thấy hắn thì nhẹ cong đuôi nhảy đến. Trong cơn ngái ngủ mông lung Nhiễm Nhiễm cảm thấy khuôn mặt ngưa ngứa, đợi nàng mở mắt mới phát hiện ân sư đã giá lâm, vội đứng lên mơ màng nói:

"Sư phụ tìm con có việc ạ?"

Tô Dịch Thủy vẫn một thân áo trắng vươn tay nhặt xuống lá khô trên đỉnh đầu nàng:

"Giờ này không phải nên ngồi thiền trong nhà cỏ hay sao?"

Nghe sư phụ hỏi vậy Nhiễm Nhiễm mới giật mình nhận ra bản thân lười biếng bị bắt gặp, lúng ta lúng túng nói:

"Tối nay chúng ta ăn bánh bao thịt vịt nấm hương với tương nên con về sớm chút chuẩn bị nguyên liệu..."

Tô Dịch Thủy thản nhiên:

"Ngươi cảm thấy thân thể trở nên khỏe mạnh rồi nên nghĩ không cần luyện tập?"

Nhiễm Nhiễm lắc đầu như trống bỏi, khoát tay nói:

"Đệ tử không dám, chỉ là.. con không phải người có thể chất tu tiên nên muốn học thuộc trước từ điển về đan dược rồi mới luyện, tránh cho lần sau lại làm sai..."

Nói xong lời cuối thì cảm thấy nói dối biện minh cho sự lười biếng là quá xấu hổ, chẳng bằng nói ra sự thật là bản thân không thể làm được thay sư phụ tiết kiệm chút công sức thời gian. Thế là nàng khẽ cắn môi, đứng đắn nói:

"Mẹ con nói con tu tiên là để cơ thể khỏe mạnh chứ không cần phải trường sinh bất lão gì... tương lai con còn muốn xuống núi phụng dưỡng cha mẹ."

Tô Dịch Thủy bình tĩnh hỏi:

"Cho nên chí hướng của ngươi cũng như vậy, chỉ cầu mấy chục năm sống tạm, tương lai xuống núi lấy chồng sinh con lặp lại cuộc sống của cha mẹ ngươi?"

Nhiễm Nhiễm cảm thấy việc này chính là nguyện vọng của phần lớn người trong thiên hạ, nghe thì không thú vị nhưng kỳ thực cũng không có gì không tốt. Có điều nghe ra ý trách móc nặng nề trong lời nói của sư phụ nàng quyết định vẽ vời thêm chút tham vọng xa xôi:

"Con còn muốn kiếm nhiều tiền hơn cho cha mẹ sửa phòng ở..."

Tô Dịch Thủy vẫn tập trung, nghe nàng nói vậy thì đề nghị:

"Vậy tương lai ngươi phải gả cho người có tiền, nếu là vương gia hay hoàng tử thì càng dễ dàng toại nguyện."

Nhiễm Nhiễm biết mình không có loại phúc khí này, chỉ là nghe sư phụ nói thế cũng nở nụ cười ngượng. Tô Dịch Thủy tựa hồ lười nhìn thiếu nữ đang cười xấu hổ, mang gương mặt tuấn tú nói:

"Đã vào sư môn của ta sao lại không có lòng cầu tiến? Nếu ngươi bại hoại như thế thì có thể lập tức cuốn gói rời đi."

Nhiễm Nhiễm vội vàng nhỏ giọng nhận lỗi. Nàng khác với sư huynh tỷ, nếu như bị trục xuất khỏi sư môn thì một khi bệnh lạ tái phát chỉ có nước đi chầu ông bà.

Tô Dịch Thủy nhẹ gật đầu, bảo Nhiễm Nhiễm pha cho mình cốc trà xanh.

Thời điểm bước vào phòng trà liếc mắt trông thấy bình long nhãn muối tẩm mật ong mình dựa theo quyển "sách chơi" mà làm, Nhiễm Nhiễm tiện tay lấy một ít vào đĩa bỏ lên khay trà mang ra. Sư phụ hôm nay là đến gây chuyện, nàng phải dùng cái này trấn an lão nhân gia hắn. Không ngờ thời điểm sư phụ nhìn thấy đĩa long nhãn khô phủ phấn mịn thì lặng đi hết nửa ngày, sau đó dùng giọng điệu lạnh như băng nói:

"Thứ này ở đâu ra?"

Nhiễm Nhiễm không dám đề cập đến quyển "Ngoạn kinh nổi loạn" đại nghịch bất đạo, liền nhỏ giọng nói:

"Dạ con đã từng được nếm qua nên mới thử làm, sư phụ có muốn nếm thử hay không ạ?"

Tô Dịch Thủy hớp một ngụm trà, cũng không động vào long nhãn kia lấy một cái chẳng nói lời nào quay người rời khỏi. Nhiễm Nhiễm hơi tịch mịch bỏ long nhãn vào miệng nếm, một thứ vị mặn ngọt từ đầu lưỡi lan ra... thứ này kỳ thực cũng không ngon cho lắm. Mộc sư tôn dù sống lại nhưng chắc cũng không biết đồ nhi hung thú ngày xưa đã đổi khẩu vị rồi, thứ có thể làm giảm ba phần tức giận của hắn nay đã không dùng được.

Đến sáng sớm ngày thứ hai trong lúc Nhiễm Nhiễm nấu cơm thì tình cờ nghe được nguyên nhân hai ngày nay dưới núi người đến không ngừng từ trong miệng nhị sư thúc, thì ra quyết định cuối cùng là quả nhân sâm Mộc Thanh Ca bị ném đến làm đệ tử phái Cửu Hoa. Phái Cửu Hoa có thực lực và danh vọng đứng đầu trong ba môn phái, Mộc Thanh Ca đưa ra lựa chọn này thì hai môn phái khác cũng không thể nói gì hơn.

Sư phụ mới Khai Nguyên chân nhân của Mộc Thanh Ca cũng rất ra dáng, việc đầu tiên là sai Vệ Phóng hộ tống Mộc Thanh Ca đến Tây sơn đòi lại pháp khí và thú cưỡi của nàng. Có điều bởi khi ấy Tô Dịch Thủy còn đang bế quan nên thư đòi đồ không thể đưa tới, Vệ Phóng lại không thể vào trong nên chỉ có thể để bái thiếp bên trên tảng đá trước cửa. Sau này lúc Tô Dịch Thủy xuất quan, Vũ Đồng bèn đem thiếp mời trình lên cho hắn.

Đối với bộ dáng vội vàng muốn kế thừa toàn bộ núi Tây sơn thay cho Mộc Thanh Ca của phái Cửu Hoa, huynh muội Vũ thị rất khinh thường. Bỏ qua một bên ân oán của Mộc Thanh Ca và Tô Dịch Thủy thì rõ ràng năm đó Mộc Thanh Ca đã ở trước mặt toàn bộ đệ tử phái Tây sơn đề cập cung Linh Tê tương lai sẽ do Tô Dịch Thủy kế thừa. Hai mươi năm ngót nghét trôi qua, cung Linh Tê cũng chỉ có ba người một mực chăm sóc. Bây giờ mặc dù Mộc Thanh Ca sống lại nhưng sau khi ủy thác thì nàng cũng chẳng còn là cung chủ cung Linh Tê, bây giờ quay lại đòi đồ khiến người ta không khỏi nghĩ rằng nàng ta muốn lật lọng.

Tô Dịch Thủy lại không thể không đưa, liền sai bọn Tiết Nhiễm Nhiễm mang hổ nhỏ và một thanh kiếm khảm đầy đá quý lóng lánh tỏa ra kim quang đi trả.

Nhiễm Nhiễm cho hổ nhỏ ăn mấy ngày hôm nay cũng nảy sinh chút cảm tình, nghĩ đến sau này không thể gặp nhau thì lòng mang tiếc nuối. Thế nên nàng ôm hổ nhỏ trên đường xuống núi liên tục dặn dò vào lỗ tai đầy lông của nó rằng về sau không cho phép bắt chuột ăn, nếu như không ai nhổ lông gà cho thì cũng đừng kén, ăn xong rồi cũng đừng quên tìm khăn ướt lau móng tay.

Khâu Hỉ Nhi bên cạnh nơm nớp lo sợ nhìn, sợ sư muội nói quá dông dài chọc giận Canh Kim thần thú khiến nó cắn một ngụm đầu rơi máu chảy. Người không biết chuyện sẽ chỉ nhìn thấy Bạch Hổ thần thú kia cũng chỉ là một con mèo con dịu dàng ghé vào trong lòng Tiết Nhiễm Nhiễm, thỉnh thoảng sẽ vươn đầu lưỡi liếm mặt của nàng.

Đợi xuống tới chân núi Nhiễm Nhiễm mới phát hiện Mộc Thanh Ca kia cũng tới. Xem ra nàng ta ở phái Cửu Hoa có đãi ngộ rất tốt, giữa một đám đệ tử chen chúc lại trông không giống tù nhân bị quản thúc mà giống khách quý được chiều chuộng hơn. Bạch Bách Sơn thấy tình hình bèn nhỏ giọng đánh giá:

"Nghe nói vị sư tôn này của chúng ta rất giỏi xu nịnh quyền quý, ngày trước nâng đỡ đương kim bệ hạ đăng cơ lập nên công lao to lớn nên mặc dù trong giới tu tiên nàng phạm phải cấm kỵ tự ý mở ra ma giới suýt chút tạo nên đại họa, thế nhưng tại hoàng thành trong cung thì lại là nhất đẳng quý nhân!"

Lúc nói xong lời này trong giọng nói nhị sư huynh mang theo chút hâm mộ khó giấu, dù sao trong giới tu chân không phải ai nấy đều thăng thiên nhưng một khi nhận được ân sủng của hoàng gia thì lập tức có được vinh hoa phú quý, Mộc sư tôn ở trong phái Cửu Hoa như cá gặp nước ắt hẳn là có người cho nàng chỗ dựa phía sau. Vậy nên nói thẳng ra Mộc Thanh Ca sống trên đời cũng không đến nỗi thất bại thảm hại, hoàn toàn có thể làm lại từ đầu.

Bên cạnh Mộc Thanh Ca có vài người trông hơi quen mắt, Nhiễm Nhiễm nhận ra đám người này hình như là những kẻ trong phủ Lâm thừa tướng dạo ấy đi Tây sơn cầu thần y bị đánh mắng tơi tả. Còn thư sinh cao gầy mặt trắng dẫn đầu bọn chúng kia nói không chừng chính là con trai mắc bệnh của y. Nhìn Lâm công tử cao gầy cung kính hướng Mộc Thanh Ca gọi hai tiếng "sư phụ", xem ra quả chín vừa rơi xuống đất Mộc Thanh Ca đã thần tốc thu vị đệ tử quyền quý cho bản thân, lo lót quãng đường hai mươi năm về sau của mình.

Mộc Thanh Ca trông thấy kẻ mang đồ đến là đồ đệ của Tô Dịch Thủy chứ không phải hắn thì có hơi thất vọng, Nhiễm Nhiễm biết vị này trước đây từng là sư tôn chủ nhân Tây sơn của mình nên dù cùng đám đệ tử Cửu Hoa như Vệ Phóng không hợp nhau thì cũng không mở miệng khiêu khích, rất quy củ đem đồ vật trả lại nàng.

Những thứ khác thì không nói, đến lượt giao ra Bạch Hổ Canh Kim thì Mộc Thanh Ca chỉ vừa vươn tay ra là con hổ kia đột nhiên xù lông hướng về phía nàng ta hung dữ gầm lên một tiếng. Nguyên bản vốn là một con mèo con lại há miệng biến lớn, tiếng hổ gầm vang động trời làm người ta không kịp hoàn hồn.

Đám người phái Cửu Hoa nhao nhao lui lại, Mộc Thanh Ca giống như cố nén không lui về phía sau, nàng cười to nhìn về phía Canh Kim Bạch Hổ tiếc nuối nói:

"Năm đó ta cùng con hổ này định ra hồn thề để nó trở thành thú cưỡi của ta, hiện giờ xem ra hai mươi năm trước lúc nguyên thần của ta bị đánh vỡ thì lời thề cũng đã giải rồi. Nó là linh thú sơn dã vốn không cần chịu trói buộc, giờ đây nếu như không muốn ở cùng ta vậy thì thôi đi..."

Hổ nhỏ nghe xong lời này cũng không để ý tới đám người, vẫy đuôi quay thân vào trong rừng đi bắt gà ăn. Riêng Nhiễm Nhiễm thì hết sức vui sướng, xem ra sau này nàng vẫn có thể tựa hổ con phơi nắng ở trong sân.

Mộc Thanh Ca trừ thú cưỡi ra đều không khách khí đem những thứ khác thu lại, nhất là thanh bảo kiếm kim quang lóng lánh kia, nghe nói thứ này năm đó do đương kim bệ hạ sai người chế ra cho Mộc tiên trưởng nên quý báu cực kỳ. Lấy xong kiếm nàng lại nhìn mấy đệ tử Tây sơn, nhẹ giọng hỏi:

"Tại sao không có lò đan Cửu Chuyển Huyền Thiết?"