Thượng Tướng! Chị Dâu Chưa Trưởng Thành!

Chương 46: Bức ảnh





Quả nhiên như Sở Mặc đoán, mấy ngày sau, xe quân đội từ mấy căn cứ gần đó đều đi càn quét tang thi ở khắp nẻo đường, tính toán đem xác của chúng hỏa thiêu. Hắn cùng đồng đội cũng bị triệu tập đến để tham gia vào.

Nhưng mà...

Hắn không tham gia đâu. Hắn bận bồi tang thi vương nhà hắn đi chơi rồi. ╮(╯▽╰)╭

Phía trên hiện tại chỉ còn một vài kẻ mang giấc mộng hão huyền rằng mạt thế chính là thời cơ họ có thể thống trị đất nước, hoặc thống trị cả thế giới này. May mắn hắn đã cùng ông nội Sở phân tích tình huống, đồng thời bảo ông đừng gia nhập cùng bọn họ, cứ yên lặng ở trung tâm căn cứ S mà sống là được.

Bất quá, lúc Sở Mặc mang theo Diệp Du ra ngoài thu gom vật tư tiếp thì vừa vặn chạm mặt một nhóm người của quân đội, mà những người này không nằm trong doanh trại của hắn. Bọn họ nhìn thấy hắn thì chặn hắn lại, ngỏ ý muốn bảo hắn mau chóng về căn cứ S này nọ, còn khéo léo hỏi hắn có bao nhiêu vật tư mau đóng góp vì tương lai của nhân loại.

Sở Mặc ngoài mặt bình tĩnh, bên trong sớm đã đem mười tám đời tổ tiên của đám cấp trên lôi ra mắng.

Vì tương lai nhân loại, đóng góp vật tư?

Hành động mới cao cả làm sao. Đáng tiếc, Sở Mặc không phải bạch liên hoa, không yêu thích công việc rảnh rỗi ấy.

Dù có làm, cũng không để đám cấp trên đó hưởng lợi. Toàn một lũ muốn lợi dụng tăng danh tiếng cho mình.

Nực cười!

Còn tưởng hắn không rõ tâm tư của những người đó hay sao? Bọn họ có thể lừa những kẻ ngây ngô, nhưng một người từng làm phó giám đốc trong công ty lớn mười mấy năm, chạm mặt qua biết bao kẻ giả dối, lại thêm mấy năm tự rèn luyện trong quân đội, hắn đã sớm thấu triệt bộ mặt thật của bọn họ.

Sở Mặc nhìn người trước mặt, bình tĩnh nói ra lời từ chối, đem mình che đi thân thể của thiếu niên đằng sau. Người nọ thấy không lây chuyển được Sở Mặc, cũng đành bỏ qua. Tuy nhiên, khi gã nhìn thấy bàn tay nhỏ đang nắm lấy tay Sở Mặc, móng tay mang màu tím bầm thì không khỏi nghi hoặc.


_" Sở Mặc, anh đang che ai thế? Anh tránh sang một bên, tôi muốn nhìn kĩ người này. "

Sắc mặt Sở Mặc thoáng chốc trầm xuống, đôi mắt hẹp dài lóe lên tia sát khí, hắn cười lạnh:

_" Có liên quan đến các cậu sao? "

Người nọ không đem biểu tình khó xem của Sở Mặc đặt vào mắt, dù sao bọn họ có chỉ định của cấp trên, còn phải sợ một thiếu tướng à? Gã kêu người đem một tấm ảnh ra, gã cầm lấy tấm ảnh đấy, tiến đến vài bước nhìn kĩ người đằng sau Sở Mặc.

Tầm mắt Sở Mặc vừa vặn nhìn được người trong ảnh, đáy mắt lóe lên tia âm trầm. Diệp Du đang nắm tay hắn cũng không sợ hãi, ngẩng đầu lên đối diện người đàn ông nọ, khóe môi cong lên.

Ánh mắt gã đảo qua đảo lại trên gương mặt thiếu niên, sau đó lại trắng trợn đánh giá vòng eo nhỏ gầy của cậu, đáy mắt lộ vẻ dâm tà, kinh tởm đến mức khiến cậu nhịn không được muốn móc mắt gã ra, uy tang thi ăn.

Thiếu niên này cùng người trong ảnh có chút giống nhau, chẳng qua đôi mắt lại khác màu, cùng thần thái hoàn toàn không giống. Người trong ảnh có vẻ dương quang, sáng lạn, đáng yêu hơn, còn thiếu niên này nhìn sao cũng quá mức âm trầm, da tái nhợt như người bệnh vậy. Nhưng mà như vậy thì sao, cứ mang về đi rồi tính. – Gã thầm suy nghĩ.

Nếu không phải người mà cấp trên cần tìm thì gã sẽ xin cấp trên ban thiếu niên này cho gã vậy. Trời mới biết gã ao ước được nuôi dưỡng một thú cưng như thế nào, vừa vặn thiếu niên này lại hợp khẩu vị của gã nữa. Nhìn xem, nhỏ bé như thế, xinh xắn như thế, khiến gã muốn phá hủy, muốn chèn ép đến thiếu niên ấy phải khóc lóc cầu xin gã.

Bây giờ không còn là thời đại con người bị trói buộc bởi luật pháp, gã có thể thoải mái thực hiện hành vi của mình rồi. Quanh năm suốt tháng phải làm một tên lính quèn, giả nhân giả nghĩa sớm làm gã phát chán.

_" Giống đến tám mươi phần trăm. Mấy cậu, đem người này bắt lại. "

Sở Mặc nhanh chóng bế Diệp Du lên, lùi xa vài bước, tức đến bật cười:

_" Khi không muốn bắt người của tôi, các cậu đã xem tôi đồng ý hay chưa? "

Gã đàn ông kia cười lớn vài tiếng, ánh mắt khinh miệt:

_" So với chỉ định của cấp trên, mày chỉ là một con kiến nhỏ. Nãy giờ tao chịu trò chuyện với mày là đã khách khí lắm rồi. Anh em, lên. Đem nó bắt về cho tao. "

Một nhóm mười mấy người nhanh chóng đem Sở Mặc lẫn Diệp Du vây vào giữa. Gã đàn ông nọ nhạo báng:

_" Biết điều thì để thằng nhóc đó xuống rồi cút. Tao sẽ tha cho mày một mạng. "

Diệp Du một tay đặt trên vai Sở Mặc, một tay mân mê môi, con ngươi bạc sáng như sao lộ ý cười nhìn Sở Mặc, vui vẻ nói:

_"Chẳng qua chỉ là một tên hề đến mua vui. Chú đừng sợ, đừng sợ, hì hì. "

Sở Mặc vuốt tóc Diệp Du, dịu giọng đáp:

_" Ừm."

Gã đàn ông nọ nghe thấy thế, máu nóng dồn thẳng lên não, chuẩn bị gào lên tiếp thì làn khói đen mỏng manh vờn quanh tay của thiếu niên kia bỗng trở nên dày đặc, xông thẳng vào hai mắt gã. Gã ta rú lên một tiếng đau đớn, ôm mặt ngã vật xuống đất. Từ khẽ tay của gã bốc lên khói đen, phát ra tiếng xì xèo xì xèo như vật bị cháy khét. Mấy tay sai của gã há hốc mồm đứng đó nhìn, toàn thân rợn da gà. Đến khi chúng thấy gã vô lực buông tay khỏi mặt thì nơi vốn chứa con ngươi hiện tại trống rỗng, đen ngòm sâu hút như hố đen vũ trụ kết hợp với vẻ mặt vặn vẹo của gã càng thêm đáng sợ.

Gã gào lên:

_" Giết thằng chó, giết thằng chó đó cho tao!!!"

Đám tay sai hết nhìn gã, lại nhìn hai người đang được vây ở giữa có chút do dự. Sự việc khi nãy quá mức kì dị, chúng không dám ra tay khi chưa xác định được.


Không thấy ai trả lời mình, gã như phát điên. Gã sờ khẩu súng bên hông, rút ra, tay run rẩy nổ súng lung lung, không phân địch ta. Hiện tại gã chỉ muốn giết chết hai kẻ kia.

Giữa tiếng súng inh ỏi truyền đến một tiếng cười trong trẻo, gã ta hoảng hốt, di súng về phía âm thanh phát ra, liên tục bắn mấy phát đạn. Đến khi trong súng không còn đạn nữa, gã mới run rẩy hạ tay xuống, thở dốc.

Chúng ... chết rồi?

Tuy nhiên, ngay lúc nào, bên tai gã lại truyền đến giọng nói của thiếu niên nọ:

_"Ô kìa, hết đạn mất rồi."

Tim gã run lên, nỗi sợ hãi đột ngột trào dâng. Hai chân gã như mềm nhũn, không đứng vững. Gã quay ngắt ra sau, bất lực gào lên:

_" Ma quỷ, mày là ma quỷ. Mày... tránh xa tao ra, tránh ra!!!"

Tay đang cầm súng của gã đột nhiên đau nhói, gã ngã vật xuống đất , lăn lộn, quằn quại hét lên. Đau đớn khiến gã chịu không nổi mà nước mắt nước mũi thi nhau trào ra trên gương mặt nhếch nhắc của gã. Gã dập đầu mình xuống đất, tư thế hèn mọn cầu xin:

_" Tôi sai rồi... Tôi sai rồi... Làm ơn, làm ơn tha cho tôi... "

Đám cấp dưới thấy chỉ huy của mình quỳ ở đó, nài nỉ cầu xin thấp hèn như một con chó, trong lòng không khỏi chấn động. Một nửa người trong số bọn họ đã bị chỉ huy nổ súng loạn xạ làm bị thương, lựa chọn giữa một kẻ như thế với nhiều người, bọn họ nhanh chóng nổ máy xe, hướng phía căn cứ chạy về.

Nhìn hai người đó biết là không dễ chọc, bọn họ có quá ít người, không thể thắng nổi.

Chỉ huy, sự hi sinh của anh chắc chắn sẽ được ghi nhớ.

Bọn em sẽ báo cáo với cấp trên, họ nhất định sẽ trả thù cho anh!

Tiếng xe vang lên, trong lòng gã càng thêm sợ hãi. Gã biết đám tay sai của gã chính thức bỏ gã ở đây, theo bản năng chạy trốn thứ uy hiếp tính mạng của mình. Gã co rúm cả người, dùng phần tay cụt chống đỡ thân thể mình, run run sợ hãi.

Diệp Du tựa trán vào vai Sở Mặc, lầu bầu bảo không thú vị, trong đầu lại đang âm thầm điều khiển tang thi bám theo chiếc xe đó, triệt tất cả chúng. Cậu tuyệt đối không thể để đám kia về, chúng sẽ mang đến rắc rối cho cậu.

Sở Mặc một tay bợ mông Diệp Du, một tay dùng khăn lau bàn tay trắng nõn của cậu.

_" Chú, đừng lau nữa. " – Cũng đâu phải là tay cậu chạm vào tên kia.

Sở Mặc mím môi, không đáp, nhưng động tác vẫn không dừng lại. Diệp Du nhìn ánh mắt chăm chú của Sở Mặc, môi mấp máy muốn nói gì đó sau liền hóa thành tiếng thở dài. Thôi thôi, chú muốn làm gì thì làm.

Diệp Du đảo mắt nhìn kẻ đang co rúm sợ hãi kia, xung quanh bốc lên mùi máu tươi nồng nặc, tang thi không dám lại gần cậu, đáng thương gào gào lên hai tiếng.

Cấp trên ở đó, bọn mị méo dám đến ăn, hu hu Ọ^Ọ

Sở Mặc chau mày, lau xong tay cho Diệp Du, lại giơ tay che mắt cậu, không hài lòng nói:

_" Đã bảo em đừng nhìn vật bẩn thỉu. "

Diệp Du cũng không gỡ tay hắn ra, cố ý chớp mắt vài cái khiến lông mi cọ qua cọ lại trong lòng bàn tay Sở Mặc, cậu mỉm cười, đáp:

_" Ừm, không nhìn nữa. Chú mau hỏi hắn, bức ảnh kia từ đâu mà có? "


Sở Mặc lúc này mới nhớ đến bức ảnh khi nãy, người trong ảnh tuy không giống Diệp Du hiện tại, nhưng lại giống như đúc cậu lúc mười tuổi. Trong lòng hắn dâng lên một điềm không tốt.

Gã đàn ông còn chưa kịp đợi Sở Mặc hỏi, đã vội vàng nói:

_" Bức ảnh đó... là cấp trên đưa cho tôi, ra lệnh tôi phải tìm bằng được người này. Bọn họ bảo mạt thế ngày hôm nay xảy ra đều do người trong ảnh lan truyền virut đó cho con người. "

_" Cấp trên của mày là ai? " – Sở Mặc trầm giọng hỏi.

_" Tôi... "

Gã đàn ông còn chưa kịp trả lời thì mắt gã đột nhiên trợn trừng, miệng giật giật vài cái nhưng không thể phát ra tiếng. Từ hốc mắt tối đen của gã mọc ra nhánh cây nhỏ, nhẹ nhàng quấn quanh đầu gã, dùng sức siết chặt. Cổ họng gã phình to, sau đó từng nhánh cây cứng cáp thi nhau đâm xuyên da thịt của gã mọc ra, tham lam dùng máu thịt gã sinh trưởng.

Diệp Du vội vàng kéo tay Sở Mặc xuống, có chút không thể tin nhìn cảnh tượng trước mắt.

Không thể nào, hiện tại mạt thế mới qua vài ngày, làm sao có người có dị năng hệ mộc được.

Cái loài cây thuộc họ dây leo dùng máu thịt sinh trưởng này cũng chẳng dễ tìm, phải mạt thế qua hai năm mới bắt đầu xuất hiện.

Diệp Du nhíu chặt mày, cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Có kẻ cũng sống lại như cậu?

Chẳng những sống lại mà còn mang theo thực lực ở mạt thế theo. Điều này quả thật rất khó tin, nhưng nếu không thì làm sao giải thích được những việc ngày hôm nay.

Muốn bắt cậu về căn cứ, dùng lí do sứt sẹo chẳng có một chút thuyết phục, dị năng hệ mộc, cây dây leo hút máu.

Sở Mặc nhìn giữa trán Diệp Du chau lại thành hình chữ xuyên, hắn đưa tay xoa xoa vùng trán cậu, trấn an.

_" Không cần sợ, tôi sẽ bảo vệ em. "

Nhìn nam nhân mặt không đổi sắc, nghiêm túc nói ra câu đó, trong lòng vốn nguội lạnh với thứ tình cảm giả dối giữa người với người của Diệp Du bỗng ấm lên. Cậu ôm tay hắn, chủ động áp má mình vào, cọ cọ hai cái:

_" Ừm. "

Thực chất có người chủ động bảo vệ mình, cảm giác này quả thật rất thích.