Thượng Thanh

Chương 27: Tản Bộ Trong Miếu Thành Hoàng



Trước là thi thể khắp nơi bị từng con dã thú gặm nhắm sau là tiếng khóc la của những người đã mất người thân trên chiến trường.

Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống như thể thần minh đang quan sát thế gian.

"oa oa, cha ơi đừng bỏ con lại mà."

Hình ảnh những người còn ở tiễn đưa những kẻ ra đi,không bao giờ là tốt đẹp.

Lưu dân thì thờ ơ tất cả họ không bày tỏ cảm xúc hay gì khác mà chỉ im lặng nhìn, từng người đôi mắt vô cảm.

Bọn hắn khó khăn lắm mới đi đến được đây, nhưng lại vướng phải truyện này thử hỏi xem có tức hay không.

Một người phụ nữ đang ôm thi thể của chồng mình mặt đầy nước mắt lấy tay chỉ về phía những thanh niên bên lưu dân giận dữ nói:

"Tại sao những kẻ như các ngươi không ra khỏi thành mà chiến."

Đáp án chỉ là sự tĩnh lặng không ai trả lời nàng, cũng có thể là không muốn trả lời, ai mà không tiết mạng phải chi mà anh dũng chiến đấu thì bọn hắn đã chết ở thành của mình rồi.

Người phụ nữ không nói lời nào mà chỉ lấy tay xoa bụng rồi ôm lấy thi thể của chồng mình yên lặng thúc thít, truyện như vậy xảy ra ở không ít nơi bên trong thành.

Phủ thành chủ trên bàn nghị sự có năm người cách đó không xa quỳ trên mặt đất là một binh sĩ đang cấp báo:

"Báo cáo: tổn thất hôm nay của quân ta là ba trăm binh sĩ."

Lưu Thành chủ lấy tay chậm rãi rỏ bàn hỏi:

"Vậy quân địch?"

Tên binh đọc lên mộ con số làm cho người tuyệt vọng:

"Năm mươi người."

Lưu Cảnh và những người khác trầm mặt lại, cách biệt quá lớn ta mất ba trăm người nhưng chỉ đổi lại được năm mươi người quân địch.

Hắn lại cho gọi người quản lý kho lương thực lại hỏi:

"Chúng ta còn bao nhiêu lương thực."

Quản lý kho lương là một kẻ với vẻ ngoài mập mạp không thua kém Lưu Cảnh là bao tất cung kính:

"Còn năm ngài lương thực, nếu cắt khẩu phần ăn mỗi ngày còn một bữa thì còn được bảy ngày."

Bảy ngày là do binh sĩ chiến đâu mỗi ngày phải ăn đầy đủ thì mới có sức thủ thành, không thì chỉ là thùng rỗng kêu to.


Thành Lưu Dương là nơi khá căng cỏi, không có tài nguyên hay khoáng sản đặc biệt quý hiếm nào, cũng như đất đai cần cỏi nên lương thực rất ít, cũng như rất khó để hấp dẫn một đoàn thương gia nào đến.

Lưu Cảnh ngả người ra sao nhìn lên trần nhà mà than thở:

"Bảy ngày a, hy vọng cầm cự đến lúc tiếp viện đến."

Kiệu Khiêu vẫn trầm mặc hắn đang bận rộn suy nghĩ kế sách cũng như đường lui cho mình, hắn liếc nhìn về phía ba tộc khác cảm thấy bọn hắn cũng giống mình nên cúi đầu tiếp tục suy nghĩ.

Danh trại quân địch thì là từng tiến hoan hô của binh lính, cũng như tướng lĩnh bọn họ đang mở tiệc ăn mừng, thức ăn phải nói là dư dả nên chút tốn kém này không đáng là bao.

Tạ Hiểu Thành đang từng ngụm uống lấy, hắn ngước nhìn về cổng thành cũng như trăng sáng, nên mới gọi người đến thay đổi kế hoạch tác chiến, nên gọi người tới phân phó:

"Ngày mai chỉ cần dàn trận đánh cho có lệ là được."

Tên binh sĩ nghe xong không có bất cứ dị nghị vì hắn tin tưởng tướng quân của mình nên hét to:

"Tuân lệnh."

Binh sĩ đi không lâu thì có một thiên nhân tướng đi đến trước mặt hắn cười hỏi:

"Tướng quân định kéo dài thời gian sao?"

Tạ Hiểu Thành vẫn tiếp tục nhấp một ngụm rượu cho ra đáp án:

"Tốn binh mã cho một thành tất phá là việc không cần thiết."

Nghe đáp án thiên nhân tướng chỉ cười rồi chấp tay hành lễ nhanh chóng lui ra.

....

Nguyên Thiên Y thảnh thơi tản bộ trong thành, hắn cảm thấy thành này dù phá bản thân cũng an toàn thoát thân nên không cần thiết phải gấp gáp.

Hắn tản bộ bên đường phố ngắm nhìn những khuôn mặt lo âu của người dân trong thành mà không nói gì.

Khi đến một ngôi từ miếu hắn ngước cổ lên nhìn thấy trước miếu tấm bảng ghi Thành Hoàng.

Không nghi ngợi gì mà hắn một chân bước vào khi đi đến cái lư hương trước tượng thành hoàng hắn lấy ra ba cây nhan đốt lửa rồi thành tính cầu nguyện cấm vào lư hương.

Tản bộ trong miếu thành hoàng không mục đích như thể hắn đang tìm kiếm một thứ gì đó, không đế hắn đợi lâu thì một thân ảnh từ hư ảo dần ngưng thực xuất hiện trước mặt hắn nói:

"Đạo hữu không biết tiên không được phép can dự hồng trần sau."


Nguyên Thiên Y hơi ngẩn người, hắn lần đầu mới biết việc này nên từ chối cho ý kiến.

Thành hoàng thấy người trước mắt này chỉ cười không nói đành thở dài đi ra trước của từ miếu ngắm nhìn phương xa.

Hắn phải đợi một lát thì mới nghe đối phương nói:

"Thành Hoàng ngài không định quản một chút sao?"

Thành Hoàng chỉ lắc đầu chán nản nói:

"Quản cũng vô dụng nếu ta ra tay, đối phương sẽ phái người mạnh hơn đến đập phá kim thân của ta, lúc đó đánh nhau phàm nhân sẽ chịu thiệt hại càng nghiêm trọng."

Một già một trẻ đứng trước của từ miếu mặc cho dòng người tấp nập ra vào nhưng không ai có thể thấy bọn hắn.

Nguyên Thiên Y hỏi ra nghi vấn trong lòng của mình:

"Vậy nếu địch đánh đến nơi, nhưng trong miếu thành hoàng lại có những người tử thủ không đầu hàng ngài sẽ làm sao."

"Ngài cứu hay là không cứu?"

Lão thành hoàng đứng trước của vuốt râu cười:

"Cứu, đương nhiên phải cứu sao lại không."

Nguyên Thiên Y như bị bất ngờ khi nghe đáp án nên tiếp tục hỏi:

"Tại sao lại cứu làm như vậy hậu quả ngài gánh nổi sao."

Lão thành hoàng tính tình ôn hòa nhìn về thiếu niên trước mắt cười nói:

"Ngươi có biết khi nào thần linh mới chết đi không?"

Nguyên Thiên Y chỉ lắc đầu, hắn chờ đáp án của thành hoàng.

"Đó là khi không còn ai nhớ đến ta, chỉ khi đó hương khói tàn lụi nhất bọn ta sẽ hình thần câu diệt."

"Nếu chấp nhận bị đánh nát kim thân nhưng có những người hành hương luôn nhớ đến ta vậy thì có dáng gì."

Nguyên Thiên Y gật đầu:

"Đã hiểu."


Hắn chấp tay cúi đầu rồi đi ra từ miếu vì hắn cảm thấy lão thành hoàng xứng đáng nhận được cái cúi đầu này của hắn.

Lão thành hoàng không tránh né mà thỏa mái nhận lấy, hắn định mời thiếu niên ở lại uống chút trà rồi hẳn về nhưng bị từ chối.

Nguyên Thiên Y chỉ để lại một nụ cười như gió xuân ấm áp nhưng vẫn tươi mát, đó là cảm giác lão thành hoàng cảm nhận được về người trước mắt này.

Hắn đường cũ phản hồi đi được một lúc thì lại đổi hướng, một thiếu niên gãy một tay đang âm thầm đi trong đêm tối, hắn đi lên đầu tường ngắm nhìn nơi quân địch đóng quân.

Hắn không có bất kỳ động tác nào vì hắn cảm thấy không cần thiết, hắn chỉ chậm rãi nhớ lại quang cảnh khi sáng hắn gặp được.

Thiên quân vạn mã cùng lao lên sát khí trùng thiên, xếp thành đội hình lao về phía trước không ai giám lãnh đầu ngọn gió.

Hắn giang hai tay ra như muốn bắt lấy thứ gì sao đó ôm lại, Hắn mở mắt ra khóe môi mỉm cười như đả hoàng thành tâm nguyện.

Luyện khí tầng sáu trung kỳ là cảnh giới của hắn hiện tại, mấy ngày trước mới đột phá tầng năm giờ lại tiến thêm một bước nữa.

Trương Lưu Minh yên lặng đi ra phía sau cười nói:

"Chúc mừng đạo hữu đột phá."

Nguyên Thiên Y cười nói:

"Đa tạ."

Giờ đây hắn cho đối phương cảm giác như gió thu đìu hiu, như gần sang đông hàn ý lạnh khắp người.

Trương Lưu Minh cười hỏi:

"Đạo hữu có dự định gì sao?"

Nguyên Thiên Y lắc đầu:

"Định ở thêm ít hôm chậm rãi thể hội."

Trương Lưu Minh thần sắc nghiêm trọng đưa ra lời cảnh báo:

"Công pháp đạo hữu rất tà dị, không nên lúng sâu nếu có cơ hội đạo hữu nên đổi một bộ."

Nguyên Thiên Y chỉ nói đa tạ sao đó biến mất trong đêm tối.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc