Thượng Ẩn

Chương 204



Editor : KellySon9

Mấy ngày nay, trong quân khu không có việc gì, Cố Uy Đình tương đối thanh nhàn, hôm nay ông đột nhiên có hứng thú, muốn đi 'tiểu dâm oa' * của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân ngắm cảnh, thưởng thức một chút.

( * Căn phòng của cặp đôi dâm đãng )

Đẩy cửa ra, có lẽ do rất lâu không mở cửa sổ, trong phòng bốc lên một mùi rất nặng nề. Cố Uy Đình mở cửa sổ ra, bên ngoài là một con phố buôn bán phồn hoa, người xe như nước di chuyển không ngừng. Ông phảng phất như nhìn thấy một chiếc xe đang đi vào tòa nhà, có hai người từ trên xe đi xuống, trái tim ông chợt co rút, tập trung nhìn kĩ, lại không nhìn thấy cái gì.

Ngoài ban công có trồng mấy bồn hoa, hơn một nửa đã héo rũ, bình phun nước bị ném ở ngoài, qua một mùa đông cũng chả còn nguyên dạng. Trong phòng bếp, đầy đủ gia vị được phân loại để ở trong hộp riêng, mở hộp muối ra, muối đã đông thành khối, một cái muỗng lẳng lặng nằm gọn ở bên trong. Cố Uy Đình tưởng tượng không ra bàn tay thô to như của Cố Hải mà cầm một cái muỗng nhỏ xúc muối thì sẽ là bộ dạng gì, càng không thể tưởng tượng nó có thể im lặng đứng ở nơi này làm một chuyện cực kì rờm rà như nấu cơm.

Rau dưa vốn xanh biếc giờ đã biến thành rau khô, mềm oặt bám vào giỏ rau; khoai tây thì sớm đã mốc meo, từng đốm lấm tấm; quả cà khô quắt lại chỉ còn bằng đầu ngón tay; chỉ có một củ hành tây là còn tốt, ai ngờ vừa cầm lên, lại phát hiện dưới đáy đã thối rữa. Mở tủ lạnh, bên trong có đủ các loại thực phẩm chín, đồ uống, dưa góp... Nhét rất đầy, nhưng lại được sắp xếp rất chỉnh tề.

Có lẽ trước khi bị ông bắt vào quân khu, bọn nó còn định làm một bữa cơm trưa phong phú, đáng tiếc lại không kịp làm.

May mà hai phòng vệ sinh lại rất sạch sẽ, bồn cầu là trước khi đi mới đổi, bồn tắm mỗi khi sử dụng xong đều được lau chùi sạch sẽ, trên bồn rửa mặt có lác đác vài cọng 'lông', vốn ' lông' là lông xù, ai ngờ người nào đó tay tiện, chuyên môn nhổ, khiến 'lông' cũng chả còn xù. Trên đó đặt đồ dùng cá nhân của cả hai người, một lọ sữa rửa mặt gần như là còn đầy, một lọ lại gần hết, có thế thấy bọn họ chuyên dùng sản phẩm dưỡng da của nhau, không phân rõ của tôi hay của cậu. Cố Uy Đình cầm lấy một cái cốc đựng bàn chải đánh răng chăm chú cẩn thận nhìn, mặt trên có in khuôn mặt của Cố Hải đang bĩu môi, bộ dạng rất thiếu đòn; một cái cốc khác thì in hình Bạch Lạc Nhân, cũng là đồng dạng biểu tình . Cố Uy Đình để hai cái cốc vào cùng một chỗ, quả nhiên, hai cái miệng chu mỏ hôn vào nhau.

( Ít có lầy, bứt 'lông', hai cái cốc tình nhân đồ >"< )

Thật sự không muốn thừa nhận hai cái thằng ngốc này là con của mình !

Phòng ngủ, vừa nhìn đã biết là được thu dọn qua, so với lần ông đến lúc trước đã gọn gàng hơn, chỉ có một cái chăn rất dày, một cái gối rất dài, chỉ cần xem đồ vật đặt ở trên giường như thế nào, có thể đoán được bình thường hai đứa chúng nó ngủ như thế nào.

Tủ đầu giường, mở ra ngăn tủ bên trái, một thùng BCS, màu gì cũng có; mở ra ngăn tủ bên phải, một thùng dầu bôi trơn, hương thơm gì cũng có. ( Có mùi sầu riêng hông )

Cố Uy Đình ngồi trên giường, đôi mắt âm u nhìn căn phòng nhỏ bé ấm áp này, trong lòng đủ loại cảm xúc.

---------Đường phân cách tuyến Cố lão ba ----------

Ngày thứ 9 ở Tây Tạng, thời gian của hai người hầu như là hối hả ngược xuôi, chạy khắp nơi xem phong cảnh thắng địa, ngẫu nhiên nếu có mệt mỏi sẽ đi dạo quanh những con phố nhỏ, cảm thụ một chút phong tục tập quán của những con người nơi đây.

Thời điểm Cố Dương gọi điện tới, hai người đang ngồi ở trên con thuyền được làm từ da trâu, thưởng thức vẻ đẹp tráng lệ tươi đẹp của non sông nước biếc.

Hôm nay, gió trên hồ khá lớn, há miệng nói chuyện có cảm giác khó khăn.

"Alo ?"

Trừ tiếng gió, cái gì Cố Dương cũng không nghe thấy.

Cố Hải dùng toàn lực lớn tiếng kêu," Anh, có việc gì thế ?"

"Cha của cậu đáp ứng, sẽ không can thiệp vào chuyện của hai người nữa, mau trở về đi."

"Cái gì ? Anh nói cái gì ?"

Cố Dương lười nói lại một lần, trực tiếp cup điện thoại.

Bạch Lạc Nhân đem nửa khuôn mặt giấu xuống dưới cổ áo, đợi Cố Hải bỏ xuống điện thoại, nhịn không được mà hỏi một câu," Có chuyện gì vậy ?"

"Không biết, tôi chỉ nghe thấy cha tôi ...Đuổi theo.." Cố Hải đem ddienj thoại bỏ vào túi áo, không thèm để ý nói," Mặc kệ đi, đuổi theo thì đuổi theo....Sư phó, lại đi về phía trước đi !"

Rốt cuộc, hai ngày sau, Cố Dương lại gọi điện thoại tới một lần nữa.

"Đến Bắc Kinh chưa ?"

Cố Hải còn đang ngái ngủ mơ mơ màng màng," Cái gì mà đến Bắc Kinh chưa ?"

"Đừng có nói với anh, các cậu còn chưa có xuất phát ?"

"Xuất phát, xuất phát đi đâu a?"

Trong giọng nói của Cố Dương lộ ra khí lạnh," Các cậu bây giờ đang ở đâu ?"

"Ở Tây Tạng a !"

Cố Hải ngáp một cái, ngồi dậy.

"Anh cho cậu thời gian 3 ngày, thu dọn đồ đạc, lập tức đi máy bay về Bắc Kinh."

Thần kinh của Cố Hải trong nháy mắt tỉnh táo trở lại," Về Bắc Kinh ? Về Bắc Kinh làm gì ?"

"Phí công hai ngày trước tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu không có nghe thấy cái gì à ?"

"Lúc anh gọi cho em, em còn đang ở trên hồ, ngày hôm ấy gió lớn lắm, chim chóc còn ở bốn phía kêu ríu rít, em không có nghe rõ, anh nói lại lần nữa đi."

Cố Dương hừ lạnh," Có vẻ cậu sống rất thoải mái nhỉ ?"

Bạch Lạc Nhân còn chưa tỉnh ngủ, bàn tay Cố Hải sờ tới sờ lui trên người cậu, miễn cưỡng mở miệng hỏi," Đến cùng là có chuyện gì ?"

"Cha cậu đã đồng ý không can thiệp vào chuyện của hai người các cậu, ông ấy cho cậu thời gian 5 ngày, cần phải gặp được người. Bây giờ các cậu đã trễ hai ngày, chỉ còn lại ba ngày, mau mà về đi."

Cố Hải cười lạnh," Giả bộ với tôi ? Anh cũng biết diễn quá đó chứ !"

"Ai giả bộ với cậu, bớt nói nhảm đi, mau mà trở về."

Bàn tay Cố Hải đang hoạt động trên người Bạch Lạc Nhân chợt dừng lại, biểu tình trên mặt rốt cuộc cũng trở nên nghiêm túc.

"Anh nói là sự thật ?"

Cố Dương hừ một tiếng, " Cậu nghĩ tôi dư hơi thừa sức đi lừa dạng người không có chỉ số thông minh như cậu sao ?"

Cố Hải quên bẵng bàn tay mình còn đang ở trên bụng Bạch Lạc Nhân, nhất thời kích động hung hăng cấu một cái, Bạch Lạc Nhân ăn đau tỉnh lại, đang muốn bùng nổ phát tiết, Cố Hải vội vàng đem bàn tay để lên mái tóc của Bạch Lạc Nhân khẽ vuốt , vỗ về vài cái, Bạch Lạc Nhân rất nhanh sau đó lại thiếp đi.

Đợi đến khi Bạch Lạc Nhân tỉnh lại, Cố Hải đang ngổi ở trên ghế nhíu mày suy nghĩ.

"Làm sao vậy ?" Bạch Lạc Nhân có chút hốt hoảng, nhớ tới buổi sáng hình như có người gọi điện thoại cho Cố Hải.

Cố Hải thở dài," Cha tôi không can thiệp vào chuyện của chúng ta nữa."

Biể tình của Bạch Lạc Nhân ngược lại rất trấn định, cậu chậm rãi ngồi dậy, liếc mắt nhìn Cố Hải.

"Vậy cậu còn sầu não chuyện gì ?"

"Không biết nữa ."Ánh mắt Cố Hải tan rã,"Chính là tự nhiên lại không muốn về."

"...Bệnh thần kinh."

Bạch Lạc Nhân mặc quần áo đi xuống giường, đi vào toilet, thời điểm đang đánh răng, miệng đầy bọt biển lại đi ra, nhìn về phía Cố Hải:" Thật ra, tôi cũng có chút không muốn trở về, ha ha..."

Cố Hải đi đến cửa phòng vệ sinh, thân thể lười biếng tựa lên khung cửa, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng quái lạ.

"Hay là chúng ta ở lại thêm vài ngày ?"

"Thôi." Bạch Lạc Nhân súc miệng," Cậu không muốn về nhà sao?"

Cố Hải hơi nhếch lên khóe miệng, ném lại một câu ' Cậu là cái đồ mâu thuẫn', sau đó buồn bã ỉu xìu đi ra. Đợi đến khi Bạch Lạc Nhân ra ngoài, Cố Hải đang nằm ngửa ở trên giường, nằm ườn ra không có tinh thần, Bạch Lạc Nhân cũng nằm xuống, hai huynh đệ giả đò kêu rên vài tiếng. Đột nhiên nhảy dựng lên, kích động chạy đi thu dọn đồ vật.

Về nhà, rốt cuộc cũng có thể về nhà !!

Cho dù phong cảnh bên ngoài đẹp như thế nào, chung quy cũng không bằng cái ổ của mình.

Cho dù Bạch Lạc Nhân và Cố Hải cấp tốc trở về như thế nào đi nữa, nhưng lúc về nhà cũng đã là cuối tháng tư. Bạch Hán Kì nghe nói Bạch Lạc Nhân muốn về, mỗi ngày đều đứng ở cửa đợi con, đợi đến mức sắp thành hươu cao cổ, mới đợi được con trai của ông trở về.

Vì thế, hai người, ai về nhà nấy .

Muốn sớm một chút nhìn thấy Bạch Lạc Nhân, hôm nay thím Trâu cũng không ra tiệm, chuẩn bị đồ ăn từ trước, sau đó bắt đầu lắc lư ở cửa. Lắc lư đến 2 giờ chiều, mới nhìn thấy thân ảnh của Bạch Lạc Nhân, nước mắt bỗng không chịu khống chế mà rơi xuống, từng giọt , từng giọt như nỗi lòng của bà.

"Đứa nhỏ này, ở bên ngoài không chịu khổ sở gì chứ ? Nhìn mà xem, sao lại phơi nắng thành thế này, cháy đến mức đen thế này..."

Bạch Lạc Nhân thật sự xấu hổ trước mặt người nhà mà nói rằng mình đi du lịch nhiều quá cháy nắng thành thế này.

"Mau đi gặp ông bà nội của con đi, bà nội con đêm 30 không nhìn thấy con đâu, khóc nguyên một buổi, cứ nghĩ con xảy ra việc gì, chúng ta khuyên như thế nào cũng không được."

Trong lòng Bạch Lạc Nhân nặng nề, nhanh chóng chạy vào phòng ông bà nội. Bà nội Bạch vừa nhìn thấy Bạch Lạc Nhân, nước mắt cứ thế rơi xuống, khóc như một đứa nhỏ, vừa khóc vừa nói :" Bà cứ tưởng không còn gặp được con nữa rồi..."

Bạch Lạc Nhân dở khóc dở cười, vội vàng dỗ dành bạ nội Bạch," Bà nội, con không phải rất tốt sao ? Tết âm lịch con phải ra ngoài tham gia hoạt động đặc biệt, do trường học tổ chức, không đi thì không được phép thi đại học."

Bạ nội Bạch lại hỏi :" Con không nhớ bà sao ?"

Trong lòn Bạch Lạc Nhân đau xót, ôm lấy bàn tay bạ nội Bạch," Nhớ chứ, mỗi ngày con đều nhớ."

Bà nội Bạch tựa như không nghe thấy, vẫn câu nói đó, hỏi đi hỏi lại, một lần lại một lần," Con không nhớ bà sao?... Con không nhớ bà sao? ... Con không nhớ bà sao?..."

Vài chữ ấy, bà nội Bạch nói thực đặc biệt rõ ràng, không biết đã nói đi nói lại bao nhiêu lần ở trong lòng, mới có thể ghi nhớ được như vậy.

Đôi mắt Bạch Lạc Nhân đỏ ửng, đứng dậy đi lấy khăn mặt, quay trở lại giúp bà nội Bạch lau mặt.

Di chứng của bệnh tắc động mạch não càng ngày càng nặng, lúc này nhìn thấy Bạch Lạc Nhân, chỉ biết nhe răng cười, đã không thể nói được cái gì.

Xe của Cố Hải vừa tiến vào tiểu khu liền nhìn thấy Cố Dương đang đứng ở trước cửa thang máy, cậu ngồi ở trong xe hướng Cố Dương tươi cười, khuôn mặt Cố Dương lại không hề thay đổi nhìn lại cậu, Cố Hải đi xuống xe, đến bên cạnh Cố Dương.

"Cậu sao lại phơi nắng thành cái dạng này ?"

Cố Hải nhe răng cười," Màu da này nhìn mới có nhiều sức sống."

Cố Dương cười lạnh," Răng của cậu thực trắng "

( chửi xéo, da đen răng trắng, các chế tìm mấy ảnh hài người da đen đi nhé )

Hai người cùng đi lên thang máy, trong lúc thang máy từ từ đi lên, Cố Dương liếc mắt chăm chú nhìn Cố Hải, Cố Hải cũng nhìn trở lại, hai ánh mắt thâm tình của anh em nhà này gặp phải nhau như bắn ra tia lửa điện, có cảm giác nước lửa không dung, đại khái là còn nhớ đến Cố thôn trưởng và kẻ bất lực.

Đến cửa nhà, Cố Dương mới mở miệng.

"Cha của cậu đang ở bên trong."

Cố Hải dừng một chút, ánh mắt đề phòng nhìn Cố Dương.

"Sao ? Đã về đến cửa nhà mà còn sợ có bẫy sao ? Cái gan to bằng trời của cậu đâu rồi?"

Cố Hải hừ lạnh một tiếng, khoan thai đi vào.

Cố Uy Đình ngồi nghiêm chỉnh ở trên sô pha, nhìn thấy đứa con mà mình mong chờ đã lâu, trên mặt lại không có một chút biểu tình biến hóa nào.

"Cha." Cố Hải thản nhiên gọi một tiếng.

Cố Uy Đình không phản ứng, không biết là do không nghe thấy, hay là vẫn không muốn để ý tới Cố Hải.

Cố Hải xách hành lý đi vào phòng ngủ, buông xuống đồ vật, đổi một bộ quần áo đơn giản thoải mái hơn, đi ra rót một cốc nước , ừng ực ừng ực uống hết.

"Ta nói không can thiệp vào chuyện của hai đứa, không có nghĩa là ta chấp nhận mối quan hệ này, muốn ta tán thành, đợi kiếp sau đi."

Trong lòng Cố Hải âm thầm nói, tôi cũng không cần ông tán thành, chỉ cần ông đừng quấy rối chúng tôi là được rồi. Nghĩ là nghĩ như vậy, Cố Hải vẫn là lễ phép đáp lại," Cảm ơn cha đã thông cảm."

Nghe được câu này, sắc mặt Cố Uy Đình lúc này mới tốt lên, ông liếc mắt nhìn Cố Hải, thật ra từ lúc cố Hải tiến vào tới bây giờ, ông vẫn âm thầm quan sát Cố Hải, chỉ là không có chính thức nhìn chăm chú. Cố Hải phải cảm tạ đoạn lữ trình đi Tây Tạng này của mình , bởi vì có nó, Cố Uy Đình mới tin tưởng Cố Hải thật sự 'màn trời chiếu đất' khi ở bên ngoài, không có ngày tốt đẹp. Nếu như để cho Cố Uy Đình biết, trong khoảng thời gian này Cố Hải vẫn ở ngoài hưởng thụ tuần trăng mật, phỏng chừng sẽ dưới cơn giận dữ mà đem cậu sung quân biên cương.

"Ta hỏi con, con đối với chuyện ôn tập thi đại học định như thế nào?"

"Không muốn học." Cố Hải nói thật.

Cố Dương đứng cách đó không xa liếc mắt nhìn Cố Hải, thần sắc u ám.

Cố Uy Đình biểu tình không vừa ý," Không muốn học ? Vậy mày định làm thế nào ? Trực tiếp tham gia thi đại học ? Cái loại trình độ này của mày, cố gắng mấy cũng chỉ là đại học hạng 3, mày không thấy xấu hổ với người kia sao ?"

Về vấn đề này, Cố hải một chút cũng không muốn trao đổi với Cố Uy Đình, cho dù cậu nói Cố Uy Đình cũng sẽ không hiểu, chẳng thà câm miệng, nên làm gì thì cứ làm.

"Bỏ thuốc xuống ! " Cố Uy Đình giận dữ quát một tiếng.

Cố Hải đành phải đút điếu thuốc mới rút ra trở về.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Cố Uy Đình vươn ra một ngón tay chỉ vào mặt Cố Hải," Tao cho mày một đề nghị, hoặc là ngoan ngoãn nhập ngũ, hoặc là mày thi trường quân sự, nếu mày muốn ở lại trong nước, phải lựa chọn một trong hai."

"Cha có thể đừng vung chân vung tay với cuộc đời của con được không?"

Cố Uy Đình giận," Tao đối với mày đã là quá sức phóng túng rồi!"

Cố Hải vừa muốn nói chuyện, Cố Dương đã mở miệng trước.

"Chú, việc này đợi đến lúc thi đại học lại thương lượng, trước tiên để cho Tiểu Hải nghỉ ngơi hai ngày đã."

Ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Cố Uy Đình nhìn Cố Hải thật lâu, sau đó rốt cuộc cũng đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi tới cửa còn ngừng lại một lát, không thèm quay đầu , cao giọng nói:" Trong phòng ngủ của mày, hai cái thùng ấy bị tao chuyển đi rồi !"

( 1 câu nhất châm kiến huyết =)))

Đợi đến lúc Cố Uy Đình đi vào tháng máy, Cố Hải mới có phản ứng , nghiến răng nghiến lợi gào lên.

"Lão – dâm – tặc !"