Thượng Ẩn

Chương 199



Editor : KellySon9

"Ơ ? Cậu sao lại ở bên kia đi ra?" Bạch Lạc Nhân tràn đầy kinh ngạc nhìn Cố Hải.

Cố Hải gấp đến mức cắn rách cả môi, lúc này lại nhìn thấy Bạch Lạc Nhân cầm một cây kẹo hồ lô, ăn ngon lành khóe miệng vẫn còn dính đường, trong lòng có thể không nổi giận sao?

Vì thế vừa đi lên đã rống lên :" Rốt cuộc cậu đã chạy đi đâu ?"

Khuôn mặt Bạch Lạc Nhân căng thẳng, tươi cười cũng nhạt đi," Đi mua hai cây kẹo hồ lô."

Vừa dứt lời, đem một cây còn lại trong tay đưa cho Cố Hải. Cố Hải không cầm, đen mặt chất vấn :" Cậu đi mua kẹo hồ lô sao không nói với tôi một câu ? Cậu có biết tôi gấp đến mức nào không ?"

Bạch Lạc Nhân cũng giận," Tôi nói với cậu rồi, là cậu không nghe thấy !"

"Cậu thật sự đứng đắn nói hẳn hoi cho tôi biết, tôi có thể không nghe thấy sao?" Cố Hải triển khai khí thế ép người," Cậu không thể đợi tôi đi ra rồi cùng nhau đi mua ? Ăn chậm một miếng có thể chết sao ?"

Bạch Lạc Nhân vươn cánh tay ra, ba một tiếng, đem cây kẹo hồ lô còn lại ném xuống đất, cả giận nói:" Con mẹ nó, không ăn thì thôi !!"

Bình tĩnh quay mặt liền đi !

Cố Hải túm lấy quần áo Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân hung hắng kéo ra, Cố Hải lại túm, Bạch Lạc Nhân lại kéo. Hai người vừa rồi còn cười cười nói nói, lúc này lại ở trên đường xé quần áo của nhau. Bạch Lạc Nhân hung hăng đấm một quyền lên mặt Cố Hải, tục ngữ nói đấm người không đấm mặt, Cố Hải nổi giận đùng đùng, đạp một cước thật mạnh lên mông Bạch Lạc Nhân.

Được lắm! Một cước này xem như hoàn toàn chọc giận Bạch đại gia, cho dù lúc này nói cái gì cũng không xong, khuôn mặt Bạch Lạc Nhân đen ngòm, bắt một chiếc xe taxi lập tức rời đi.

Cố Hải đứng ở đầu đường nghiến răng nghiến lợi, chuyện có gì lớn cơ chứ ? Chỉ bởi vì một xâu kẹo hồ lô, hai người liền xé rách mặt, lúc này mới biết, hòa hợp trong cuộc sống vợ chồng thực không dễ dàng mà có thể nuôi dưỡng.

Cố Hải oán giận thở ra mấy hơi, đang định trở về, đột nhiên lại nhìn thấy quầy hàng bán kẹo hồ lô, thì ra chỉ cách một con đường. Chợt để ý có rất nhiều người đang xếp hàng, lúc mua chắc phải chen chúc mà vào ? Cậu ấy không phải không thích xếp hàng sao ?

Quay đầu nhìn cây kẹo hồ lô bị ném xuống đường, lại thấy đau lòng. Vì vậy lại đi qua đó mua mấy xâu kẹo hồ lô, xách trở về phòng trọ.

Bạch Lạc Nhân trở lại rất sớm, còn ở trong phòng ngủ giận dỗi, mấy thứ lúc trước đi dạo phố mua về, cũng không thèm cất đi, cứ như vậy ném ở cửa. Thời điểm Cố Hải mở cửa đi vào, dưới lòng bàn chân toàn là này nọ, không có chỗ nào để đặt chân.

Cố Hải đem đồ vật thu dọn gọn gang, sau đó lại cầm một xâu kẹo hồ lô đứng ở cửa phòng, thanh thanh cổ họng, Bạch Lạc Nhân âm trần quay lưng lại với cậu, nghe thấy tiếng của Cố Hải cũng không thèm quay đầu.

Cố Hải đi vào trong, bàn tay để lên bả vai Bạch Lạc Nhân, lập tức nhận được một tiếng 'Cút'. Cố Hải cầm kẹo hồ lô thò lên trước mặt Bạch Lạc Nhân, lại bị Bạch Lạc Nhân quăng trở về.

"Thật sự nổi giận sao ?"

Bạch Lạc Nhân lạnh lùng," Cậu không xứng !"

"Giận cái gì chứ ? Không phải chỉ là một xâu kẹo hồ lô thôi sao? Lại nói, đó là do cậu tự ném xuống đất, tôi không phải lại mua thêm cho cậu ? Nếu vẫn không đủ, bên ngoài vẫn còn."

Trong lòng Bạch Lạc Nhân bốc hỏa," Căn bản không phải là do kẹo hồ lô !"

"Vậy thì bởi vì cái gì ? Bởi vì tôi mắng cậu? Cậu nói xem, việc hôm nay không phải là do cậu sao? Nếu là bình thường thì thôi, nhưng tình trạng bây giờ thì sao? Không tìm thấy tôi chả nhẽ cậu lại không nóng nảy ?"

Bạch Lạc Nhân không được tự nhiên," Tôi không nóng nảy !"

Cố Hải biết Bạch Lạc Nhân chỉ giận dỗi nói cho có, bèn chỉ vào mặt mình, lên án:" Cậu nhìn xem cậu đánh tôi này, tím cả rồi, có ai đánh người như cậu không ? Tôi là gì của cậu a, cậu cũng dám đánh tôi như vậy ?"

Ánh mắt như hung thần của Bạch Lạc Nhân ném qua," Cậu không phải cũng đạp tôi một cước sao?"

"Nào có ? Tôi căn bản không hề dùng sức !"

"Không dùng sức ? Cậu biết cậu không dùng sức ?"

"Nhìn xem, còn nói không giận dỗi !" Cố Hải véo lên mặt Bạch Lạc Nhân một cái, trêu chọc," Bị chân tôi đá đau sao? Để tôi nhìn một cái, xem xem có bị đá biến dạng không ."

"Cút !" Bạch Lạc Nhân tức giận nói.

Cố Hải vui tươi hớn hở cầm lấy kẹo hồ lô ăn một miếng, khen không dứt," Ai nha, quả thực rất ngon, cậu không ăn một miếng sao ?" Dứt lời lại đưa đến bên miệng Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân hoàn toàn không phản ứng tên hâm này.

Cố Hải lấy lại, lại ăn một miếng, liếm môi nói," Ưm, vừa ngọt vừa giòn."

Bạch Lạc Nhân nhất thời có cảm giác, đứng bên cạnh mình là một đứa trẻ đại ngu đần !

Cố Hải ăn liên tục vài miếng, cuối cùng chỉ còn hai viên, lại lung la lung lay trước mắt Bạch Lạc Nhân, cố tình hỏi :" Thật không ăn sao? Còn không ăn sẽ không có."

"Tôi nói không ăn sẽ không ăn." Bạch Lạc Nhân hung hăng đáp trả.

"Hôm nay bằng giá nào tôi cũng phải bắt cậu ăn một miếng !"

Dứt lời, cắn một miếng vào miệng, lấy tay giữ chặt đầu Bạch Lạc Nhân, nhất định muốn đưa vào trong miệng cậu ta. Bạch Lạc Nhân trốn tránh không được, cuối cùng môi bị cọ dính nước đường nhơn nhớt, đành phải há miệng.

Nửa viên kẹo hồ lô cùng với đầu lưỡi của người nào đó cùng nhau xông vào, vị ngọt lan tràn khắp khoang miệng, lúc Bạch Lạc Nhân ăn kẹo còn cố ý cắn lên đầu lưỡi Cố Hải một chút, Cố Hải ăn đau rụt lưỡi lại, liếm sạch sẽ nước đường dính trên môi Bạch Lạc Nhân.

Cứ như vậy, hai vợ chồng lại hòa hảo như lúc đầu, đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối. ( What ! không chịch ?)

Cố Hải thái rau đến mỏi tay, hơi ngừng lại, quay đầu nhìn sang bên cạnh, Bạch Lạc Nhân còn đang rửa dưa chuột, bàn tay xoa nắn vuốt ve quả dưa chuột, khiến cho trong lòng Cố Hải lập tức ngứa ngáy.

"Cậu rửa như vậy không sạch." Cố Hải ở một bên nhắc nhở.

Bạch Lạc Nhân rất phối hợp đáp lại," Vậy phải rửa như thế nào ?"

"Cậu lại đây, tôi dạy cho cậu."

Bạch Lạc Nhân đưa dưa chuột cho Cố Hải, Cố Hải trực tiếp dí vào miệng, đầu tiên là dùng đầu lưỡi tràn đầy tình dục khẽ liếm láp, sau đó lại đem dưa chuột cắm vào trong miệng, thực hạ lưu nhả ra nuốt vào, ánh mắt ác liệt thỉnh thoảng lại ngắm nhìn Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải làm cho ghê tởm quá chừng, nhìn thấy bộ dạng động dục của cậu ta, trực tiếp cướp lại dưa chuột ở trong miệng Cố Hải, làm bộ cởi quần của cậu ta, muốn đem dưa chuột chọc chọc vào tiểu cúc hoa của Cố Hải.

Cố Hải suýt tránh không kịp, tí nữa là bị chọc thẳng vào, may mắn là lực cánh tay của cậu đủ lớn , ở trên xương cùng chặn lại dưa chuột, mạo hiểm tránh được một kiếp. Lúc sau lại nhìn thấy Bạch Lạc Nhân đem dưa chuột vứt vào thùng rác, khuôn mặt đầy vẻ oán giận đau lòng," Sao cậu lại ném nó đi?"

"Dính đầy nước miếng bẩn của cậu , không vứt đi để lại ghê tởm ai ?"

Cố Hải trêu tức :" Cậu còn chê tôi bẩn ? Tôi dùng miệng đút cho cậu ăn còn ít sao?"
WebTru yenOn linez . com
Bạch Lạc Nhân không thèm để ý, cố gắng tự mình rửa đồ ăn.

Cố Hải từ phía sau ôm lấy thắt lưng Bạch Lạc Nhân, cằm tựa lên bả vai cậu, ôn nhu hỏi :" Đến khi nào cậu mới có thể làm cho tôi một bữa cơm?"

"Đừng có mơ mộng, không bao giờ có ngày đó."

Cố Hải kêu oan," Cậu rõ ràng là ăn hiếp tôi ? Tôi sao lại phải hạ mình hầu hạ cậu a ?"

"Không ai ép cậu ?"

Cố Hải oán hận cắn cắn lỗ tai Bạch Lạc Nhân, đầu lưỡi liếm vài vòng lên vành tai, tiết tấu trên tay Bạch Lạc Nhân lập tức liền hỗn loạn.

"Hì, tôi mới mua đồ chơi tình thú, ăn cơm xong chúng ta có thể cùng chơi một lúc."

Thân thể Bạch Lạc Nhân cứng đờ, quay đầu nhìn Cố Hải, năng nanh nghiến kèn kẹt," Cậu quả nhiên!!...Không chơi, thích thì tự mình mà chơi !!"

"Rất vui mà !" Cố Hải kích động nói.

Bạch Lạc Nhân rốt cuộc vẫn không kháng cự được dụ dỗ, hiếu kì hỏi một câu," Cậu mua cái gì? Để cho tôi nhìn trước."

"Chậc chậc..."Cố Hải cười xấu xa,"Vừa rồi là ai nói không chơi?"

"Để cho tôi xem đã !"

Cố Hải cười đến dâm đãng vô sỉ," Để lát nữa, tôi sợ bây giờ lấy ra lại muốn chơi ngay, đến lúc đó cả cơm cũng ăn không ngon."

Cố Hải càng nói như vậy, trong lòng Bạch Lạc Nhân càng tò mò, vì thế thừa dịp lúc Cố Hải đang xào rau, lẻn vào phòng ngủ không ngừng tìm kiếm. Tủ quần áo, giá sách, ngăn kéo bàn học, dưới gối...Những nơi có thể cất giấu đều tìm, nhưng lại không phát hiện đồ vật nào khả nghi.

"Bảo bối, ăn cơm."Cố Hải ở bên ngoài hô một tiếng.

Bạch Lạc Nhân đành phải nén nhịn đi ra ngoài.

Hôm nay là tiểu niên, lại trừ bỏ được mối họa lớn, hai người quyết định cùng nhau uống một ly. Vốn trước khi ăn cơm đã nói tốt, chỉ uống một ly, tuyệt đối không uống nhiều, ai ngờ càng trò chuyện càng hưng phấn, bất tri bất giác hai chai rượu nhỏ đều rót vào bụng, Cố Hải có ý định chuốc say Bạch Lạc Nhân, lại rót thêm một ly, kết quả cũng chuốc say chính mình.

Bạch Lạc Nhân vừa say rượu, tuyệt đối sẽ trở thành một kẻ dở hơi, Cố Hải chính là muốn như thế, mới liều mạng tìm cơ hội đổ rượu vào miệng cậu ta.

Hai người đổ xuống sô pha, trên bàn có một cái gương nhỏ, Bạch Lạc Nhân nhìn mặt của mình đỏ bừng, cho rằng có cái gì đó dính vào, vì thế cúi vào hõm vai Cố Hải, cọ xát không ngừng , cọ xong lại nhìn lên, càng đỏ ửng.

"Quái lạ." Bạch Lạc Nhân thì thào.

Cố Hải tuy rằng say, nhưng thân thể vẫn rất thanh tỉnh, vì thế ôm lấy Bạch Lạc Nhân, khan khan nói:"Cậu cọ ở đây không sạch, phải cọ dưới này mới sạch." Dứt lời chỉ xuống dưới đũng quần.

Bạch Lạc Nhân nháy mắt cúi đầu xuống, cọ lên cọ xuống vào lão Nhị nhà Cố Hải, Cố Hải sung sướng kêu lên một tiếng. Bạch Lạc Nhân ngửa lên nửa gương mặt, vụng trộm liếc nhìn Cố Hải, cười cực kì xấu xa.

"Ăn đi, rất ngon đấy." Cố Hải móc ra lão Nhị, để lên miệng Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại, quay lưng với 'tiểu hải tử'. Cố Hải đột nhiên nghĩ đến cái gì, dùng một tay kéo Bạch Lạc Nhân đứng lên,"Đúng rồi, đồ chơi tình thú tôi mua còn chưa có dùng !"

Bạch Lạc Nhân vừa nghe thấy lập tức có tinh thần, lưng đứng thẳng, thúc giục.

"Đúng, đúng, mau đi lấy, nhanh nhẹn lên."